____
Từ sau khi đưa Tiêu Tiểu Diệp về, Lãnh Duật Hiên như biến thành một người vợ khác, sủng vợ vô cùng.
Sau khi sinh Tiêu Tiểu Diệp lo không phải cho đứa bé mà là Lãnh Duật Hiên, không biết có nên đưa anh đi bệnh viện xem có bị sốt không.
Lãnh Thiên Bảo 3 tháng đã bị tống sang nhà nội để bà nội chăm sóc, nhưng vì Tiêu Tiểu Diệp cũng đòi ở với con nên anh đành nhịn.
Lãnh Thiên Bảo 3 tuổi, mọi chuyện càng trở nên khác hơn.
"Ba Ba, sao tiền tiêu vặt của con lại ít đi?" Lãnh Thiên Bảo nhìn số tiền cỏn con này, đôi môi nhỏ chu lên.
"Con không ngoan." Lãnh Duật Hiên không nhìn cậu mà trả lời.
"Con không ngoan chỗ nào?" Lãnh Thiên Bảo cãi lại.
"Dành mẹ với ba."
"..." Cậu chỉ xin ngủ với mẹ một đêm thôi mà.
Lãnh Thiên Vũ trên tầng đi xuống thấy đứa em bé bỏng của mình uất ức nhưng không biết làm gì thầm thở phào. Cũng may cậu đã lớn, đã hiểu chuyện nếu không số tiền tiêu vặt kia cũng không cánh mà bay rồi.
Tối hôm đó, Tiêu Tiểu Diệp từ cô nhi viện về, Tiểu Bảo chạy tới ôm lấy chân cô, nước mắt rưng rưng.
"Mami, baba bắt nạt con."
Tiêu Tiểu Diệp thở dài, bế cậu lên đi vào phòng. "Tiểu Bảo, con còn nhỏ không nên dùng tiền, cần gì nói với mami, mami mua cho con."
"Con có con heo đất, con muốn bỏ vào đó. Sau này baba không cần mami con sẽ nuôi mami." Lãnh Thiên Bảo ngây thơ nói.
Ai đó nghe thấy đen mặt chạy vào. "Con nói gì, ai không cần cô ấy."
Lãnh Thiên Bảo giật mình, cúi đầu vào ngực Tiêu Tiểu Diệp.
"Được rồi, đừng hù con. Sao anh lại cắt tiền tiêu vặt của con." Tiêu Tiểu Diệp mệt mỏi nói.
"Nó không ngoan, dành vợ với anh."
"..."
"Vợ, em phải tin anh, nó là là "tiểu tam" phá hoại gia đình nhà chúng ta..."
Tiêu Tiểu Diệp: "..." nặng rồi, nặng rồi, nhất định phải đưa đi bệnh viện điều trị gấp.
____
Ngắn!
Mong m.n ủng hộ truyện mới của mình, đừng bỏ rơi nó.