• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Kiều Nga cười vang nói :

- Chứng minh rằng, ít nhất về phương diện võ công tôi cũng cao hơn chứ không thể nào thua kém người mà các hạ vẫn luôn miệng khen ngợi và sùng bái là Tiêu Lộng Ngọc.

Theo lời nói, Ngọc Kiều Nga đã vận công lực thêm vào năm ngón tay nàng, biến thành năm cái móc sắt xiết chặt lấy mạch môn của Tư Đồ Ngọc khiến cho chàng đau đớn không thể nào chịu nổi mà phải kêu lên đau đớn.

Chẳng dè trong lúc Ngọc Kiều Nga vận chân lực để biến năm ngón tay thành cứng như những móc sắt, thì Tư Đồ Ngọc cũng ngầm vận môn thần công của sư môn là Thiên Tiên Nhất Khí, khiến mạch môn yếu huyết của chàng hóa thành một miếng sắt được tôi luyện, dẫu cho đối phương có mang kết kình lực bóp mạnh cũng vẫn không hề hấn gì. Chàng mỉm cười nói :

- Ngọc cô nương đã thấy chưa, cô nương xuất thủ tấn công lén mà đã thâu được kết quả gì đâu? Khí độ của cô nương phải là quá hẹp hòi.

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng Tư Đồ Ngọc cũng cảm thấy rằng kình lực năm ngón tay của Ngọc Kiều Nga quả nhiên thực lợi hại, chàng phải vận đến chín thành công lực của Thiên Tiên Nhất Khí mới chống cự được.

Cho nên một mặt cất tiếng nói để nhạo báng đối phương, một mặt chàng ngầm vận võ công thượng thừa để tìm xem xuất xứ sư môn của cô gái vừa đẹp, vừa hung, vừa kiêu, vừa đầy lòng ghen tỵ là thiếu nữ áo trắng này.

Ngọc Kiều Nga tự nhiên là phải kinh hãi hơn, bởi vì nàng thấy mạch môn yếu huyệt của Tư Đồ Ngọc đã biến thành một khối thép, mà trình độ cứng của khối thép ấy lại còn ghê gớm hơn sức mạnh của độc môn tuyệt học Ma Cô Trảo mà nàng sử dụng.

Bình sinh nàng là người rất kiêu ngạo, tự phụ, từ xưa đến nay chưa hề chịu phục ai, mà cũng bởi vì ở trong hàng những nhân vật võ lâm cùng trang lứa, hoặc là tuổi tác hơn kém ít nhiều nàng đã chưa từng gặp địch thủ nào.

Giờ đây Tư Đồ Ngọc đã để cho nàng mặc tình nắm chặt lấy mạch môn của chàng ta, nếu mình không có cách gì khuất phục chàng ta được, thì chẳng hóa ra quá hèn kém sao?

Ngọc Kiều Nga nghĩ tới đây thì kình lực của Ma Cô Trảo nàng đã vận đủ cả mười hai thành, nhưng nàng vẫn không làm gì được đối phương cả. Nét môi Tư Đồ Ngọc vẫn nở những nụ cười ngạo mạn, mà mạch môn chỗ có tay nàng nắm lấy đối phương lại tê dại như đặt ở dưới một làn băng vậy.

Ngọc Kiều Nga vẫn chưa chịu phục, nhưng nàng vẫn không làm gì hơn được, vì nàng đã vận đủ mười hai thành công lực lên rồi, tức là bao nhiêu công lực nàng đã cho ra hết không còn chút nào để thi thố nữa.

Tư Đồ Ngọc thấy đối phương vẫn ương ngạnh không chịu lui bước bèn cười nhạt, quắc mắt nói :

- Cô nương, cổ nhân nói nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô nương có thể bỏ tay ra được không?

Câu nói này của Tư Đồ Ngọc ý mỉa mai lại càng nặng hơn, nhưng cũng khiến Kiều Nga hiểu lầm, mắt nàng chớp chớp mấy cái, rồi tươi cười nói bằng một giọng rất nhỏ nhẹ :

- Các hạ còn sợ việc nam nữ thọ thọ bất thân à, các hạ phong lưu lắm cơ mà? Các hạ trêu chọc tôi mà còn sợ gì nữa?

Tư Đồ Ngọc thấy đối phương hiểu lầm mình quá, tất nhiên là chàng phải muốn lên tiếng cãi lại.

Nhưng ánh mắt chàng vừa nhìn sang vẻ mặt Kiều Nga, thì chàng lại thấy trống ngực đập mạnh, ý xuân phơi phới, khiến tâm hồn chàng ngây ngất.

Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, thầm nghĩ “Thật không ngờ nàng Ngọc Kiều Nga tuổi nhỏ mà như thế này mà lại thiện nghệ sử dụng Nhiếp Hồn Mê Hồn đại pháp ở trong Ma giáo”.

Chàng đã có ý hoảng sợ, cho nên vội vàng tránh không dám nhìn. Chàng cố trấn tĩnh tâm thần cười nhạt nói :

- Ngọc cô nương, bây giờ cô nương đã buông tay tại hại ra chưa?

Ngọc Kiều Nga nghe lời chàng mà buông tay ra, lui lại phía sau hai bước, vẻ mặt lộ đầy nét kinh ngạc hãi hùng.

Không phải Ngọc Kiều Nga đã ngoan ngoãn vâng theo lời Tư Đồ Ngọc một cách dễ dàng như vậy. Sự thật nàng cảm thấy những ngón tay của nàng như đang đặt lên một khối sắt lạnh ở dưới đáy biển là cổ tay của Tư Đồ Ngọc, rồi đột nhiên lại như bị một luồng sức nóng kỳ lạ đốt cháy, khiến nàng cảm thấy đau đớn cả năm ngón tay, bất đắc dĩ đành phải rút tay về.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nhìn cô gái đầy vẻ kinh ngạc là Ngọc Kiều Nga, cao giọng hỏi :

- Ngọc cô nương, phải chăng cô nương là cao đồ của Đinh nương nương Thiên Ma Thánh Mẫu, người đã bước chân ra khỏi giang hồ từ lâu nay không thấy xuất hiện ở trong võ lâm?

Ngọc Kiều Nga gật đầu đáp :

- Kiến thức của các hạ kể cũng khá đấy. Các hạ đoán đúng lắm. Nhưng các hạ và cái cô Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ gì đó thuộc về môn phái nào, có thể cho tôi biết được không?

Tư Đồ Ngọc nói :

- Ngọc tỷ tỷ của tại hạ là môn đồ của Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái.

Ngọc Kiều Nga nghĩ ngợi một hồi, nhíu mày nói :

- Uẩn Không sư thái ư? Xưa nay tôi chưa từng nghe ở trong võ lâm hiện tại có một vì cao nhân nào có tên kỳ như thế.

Tư Đồ Ngọc cũng cười thầm, vì rằng chàng nghĩ: “Nếu cô nương không biết lai lịch ân sư của Ngọc tỷ tỷ thì cũng chả sao, vì ngay chính tôi đây cũng đâu có biết”.

Ngọc Kiều Nga đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc, đáp :

- Thế còn các hạ?

Tư Đồ Ngọc lắc đầu đáp :

- Tạm thời tại hạ không thể nào cho cô nương biết được, bởi vì tại hạ có một việc riêng, cần phải giấu. Cô nương đoán được thì đoán còn không đoán được thì thôi, tại hạ không nói ra đâu.

Ngọc Kiều Nga cười nhạt, cao giọng nói :

- Lấy lời mà đoán thật là khó nhọc, nhưng mà lấy tay để đoán thì có vẻ dễ dàng hơn.

Vừa dứt lời Ngọc Kiều Nga đã xuất thủ, ra tay thật lanh lẹn, năm ngón tay như năm cái móc sắt chụp ngay vào vai trái của Tư Đồ Ngọc.

Tư Đồ Ngọc thản nhiên dùng một thức Thoát Bào nhượng vị tránh né bằng cách tung mình ra ngoài hơn một trượng rồi trầm giọng quát :

- Phải chăng Ngọc cô nương định ỷ vào chút công lực của Thiên Ma Thánh Mẫu truyền cho mà khinh thị người trong thiên hạ?

Ngọc Kiều Nga khẽ lắc đầu cười nhạt đáp :

- Hai chữ khinh thị tôi không dám tiếp nhận. Tôi chỉ muốn trong vòng mười chiêu để tìm hiểu được võ công của các hạ nhân đó sẽ đoán ra được sư môn của các hạ là ai.

Tư Đồ Ngọc à lên một tiếng, mỉm cười hỏi :

- Nếu Ngọc cô nương nghĩ như vậy thì tại hạ xin lãnh giáo, chỉ sợ cô nương không được mãn nguyện mà thôi.

Ngọc Kiều Nga quắc mắt lên, nói :

- Các hạ khỏi cần phải kiêu ngạo như thế. Tôi muốn thử đây.

Tiếng nói chưa dứt thì ngươi đã tung mình lên trên không, cánh tay ngọc liên tiếp đánh ra quyện vòng trên một vòng chưởng ảnh.

Đó là tuyệt học vô cùng lợi hại trong phái Thiên Ma. Ba chiêu liên tiếp tấn công có tên là Ma Chưởng Đoạt Mệnh, Ma Chỉ Trảo Hồn và Ma Cương Lâu Nhân.

Trong một nháy mắt nhanh nhẹn như điện chớp có thể khiến cho đối phương trong vòng mấy trượng không có cách gì mà tránh né được, oai lực thật là khủng khiếp.

Nhưng Tư Đồ Ngọc đã học được Du Tiên thân pháp của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, cho nên thân pháp của chàng biến hóa dị thường. Chàng chỉ dùng có mỗi một thức Bát Biểu Lăng Phong là có thể tránh thoát khỏi màn chưởng ảnh dày đặc, lợi hại của đối phương một cách rất dễ dàng.

Vẻ mặt chàng tươi tỉnh, chàng ung dung cao giọng cười nói :

- Ngọc cô nương đã nhận ra thân pháp của tại hạ chưa? Cô nương đã đánh xong một chiêu hay ba chiêu rồi?

Ngọc Kiều Nga quyết không thể nào tưởng tượng được Thiên Ma tam thức của nàng lại hoàn toàn đánh vào khoảng trống, chẳng trúng được một cái vạt áo của đối phương. Nàng ngạc nhiên, cau mày, có vẻ suy nghĩ lâu lắm.

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Tại sao cô nương không xuất thủ nữa đi? Vừa rồi cô nương mới đánh ra có ba chiêu, còn những bẩy chiêu nữa cơ mà?

Ngọc Kiều Nga lắc đầu, nói :

- Khỏi cần, chỉ bằng vào cái thân pháp của các hạ dùng để tránh né Thiên Ma thức của tôi, tôi đã có thể nhận biết được lai lịch và tông phái của các hạ rồi.

Tư Đồ Ngọc “à” lên một tiếng, mỉm cười nói :

- Tại hạ không tin là cô nương có một con mắt tinh tường như thế. Cô nương cứ nói xem tại hạ là nhân vật của môn phái nào?

Ngọc Kiều Nga nói :

- Cái thân pháp của các hạ dùng để tránh né được sự liên tiếp tập kích của tôi thì cái thân pháp đó tất nhiên là phải tinh diệu lắm. Tôi có thể đoán biết rằng cái thân pháp đó không ngoài một trong ba thân pháp này: Đó là những thân pháp: Thương Minh Bách Biến thân pháp, Du Tiên Vạn Diệu thân pháp và Nghiệt Hải Đào Tình thân pháp. Nói cách khác đi, tôi có thể nhận được sư phụ của các hạ không ra ngoài một trong ba người. Hoặc các hạ là đồ đệ của Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị, hoặc các hạ là cao đồ của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ hoặc các hạ là đồ đệ của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

Tư Đồ Ngọc nghe nói cũng hoảng kinh, nhưng chàng vẫn cố giữ nét mặt bình thản, mỉm cười nói :

- Ngọc cô nương đoán cũng có chỗ đúng, nhưng cô nương có thể quyết định tại hạ là đồ đệ của vị nào trong ba người trên được không?

Ngọc Kiều Nga lắc đầu đáp :

- Bây giờ thì không được, nhưng sau này thì không thành vấn đề.

Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ, hỏi :

- Ngọc cô nương nói như vậy là có ý nghĩa gì?

Ngọc Kiều Nga nheo mắt nói :

- Chuyện này đâu có khó khăn gì cho lắm, chỉ cần tôi về tới trước mặt sư phụ tôi là Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương, mang cái thân pháp các hạ thi triển vừa rồi ra thử làm qua một lượt thì thế nào sư phụ của tôi cũng cho biết thân pháp đó thuộc về nhân vật nào.

Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn nàng, nói :

- Ngọc cô nương có thể đem thân pháp vừa rồi của tại hạ...

Chàng mới nói tới đây thì Ngọc Kiều Nga đã mỉm cười cắt ngang :

- Chuyện này đâu có khó khăn gì. Không tin thì các hạ cứ coi đây, dù cho không có đúng cả mười phần, nhưng dám chắc cũng có thể đúng được đến ba bốn.

Dứt lời, nàng lập tức tung mình lên, quả nhiên đã đem cái thức mà Tư Đồ Ngọc đã sử dụng lúc nãy là “Bát Biểu Lăng Phong” làm lại thật rất giống.

Tư Đồ Ngọc giật mình, cất tiếng khen :

- Ngọc cô nương quả là người thông minh tuyệt đỉnh, đâu phải chỉ có giống ba bốn phần, mà giống đến năm sáu phần.

Ngọc Kiều Nga cười nói :

- Tôi tuy có thông minh chút đỉnh đấy, nhưng so với muội muội của tôi thì muội muội của tôi mười phần, tôi chưa được một.

Tư Đồ Ngọc đỡ lời hỏi :

- Ngọc cô nương còn có muội muội...

Ngọc Kiều Nga không đợi chàng hỏi tiếp, đã gật đầu :

- Tôi với muội muội của tôi là hai chi em song sinh, dung nhan hình dáng hoàn toàn giống nhau, người người tựa hồ như không có cách gì phân biệt được. Nhưng muội muội của tôi, về cả phương diện tinh thông, tài trí lẫn võ công đều hơn tôi rất nhiều.

Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ lùng, hỏi :

- Muội muội của cô nương tên là gì?

Ngọc Kiều Nga không cần giấu diếm gì, ứng tiếng đáp :

- Muội muội của tôi tên là Kiều Ngọc Oa. Các hạ không cần...

Tư Đồ Ngọc thấy Ngọc Kiều Nga ngập ngừng không nói tiếp, liền cau mày hỏi :

- Ngọc cô nương, tại sao cô nương lại không nói hết câu?

Ngọc Kiều Nga đỏ mặt, tựa hồ như có vẻ xấu hổ, chậm rãi đáp :

- Tôi bảo các hạ khỏi cần hỏi đến muội muội của tôi là bởi vì muội muội của tôi là hoa thơm đã có chủ, trong khi đó thì tôi... tôi tuy là chị nhưng mà vẫn chưa có tình lang, phòng không đơn chiếc.

Tư Đồ Ngọc không để tâm đến tình ý gói ghém trong câu nói của Ngọc Kiều Nga, chàng chỉ cau mày hỏi :

- Hoa thơm có chủ. Chẳng lẽ muội của cô nương đã kết hôn rồi à?

Ngọc Kiều Nga gật đầu, đáp :

- Tuy đã có đính ước nhưng chưa thành thân, bởi vì hãy còn một chút trở ngại, phiền phức. Cái việc mà tôi đứng bồi hồi đợi mãi ở dưới chân cái tháp Ngọc Long bảo này, cũng chỉ vì muội phu của tôi.

Tư Đồ Ngọc vốn không muốn chuyện trò thôi lôi gì với Ngọc Kiều Nga, nhưng nghe nàng nói nàng chờ dưới chân pháp Ngọc Long bảo này đó là chỉ vì muội phu của nàng, cho nên chàng hiếu kỳ hỏi :

- Muội phu của cô nương là ai, có thể cho tại hạ biết được không?

Ngọc Kiều Nga cười đáp :

- Tại sao lại không được? Y tuy không được khôi ngô tuấn tú như các hạ, nhưng cũng có thể kể được là một người không khá đẹp trai, còn nói về phương diện danh tiếng thì còn hơn các hạ nhiều lắm. Các hạ có biết gần đây ở trên giang hồ vẫn thường nức tiếng khen một vị là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh không?

Bảy chữ “Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh” ở cửa miệng Ngọc Kiều Nga nói ra khiến Tư Đồ Ngọc giật bắn người lên, mặt biến sắc. Chàng phải thối lui nửa bước.

Ngọc Kiều Nga nheo mắt hỏi :

- Sao vậy? Các hạ có quen biết muội phu của tôi sao?

Tư Đồ Ngọc lắc đầu đáp :

- Tại hạ không quen biết gì, nhưng có được nghe tiếng của Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh. Hình như tên của vị ấy là Trình Di Siêu thì phải?

Ngọc Kiều Nga đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc, hỏi tiếp :

- Đúng đấy. Tiên của Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh đúng là Trình Di Siêu, nhưng nếu quả các hạ không quen biết muội phu của tôi thì tại sao vừa rồi nghe tôi nói lại có vẻ giật mình kinh hoảng như vậy là vì lẽ gì?

Tư Đồ Ngọc biết mình cũng đã kinh hoảng, cho nên che giấu, đáp :

- Không phải là tại hạ kinh sợ gì, mà không tin.

Ngọc Kiều Nga nói :

- Tại sao lại không tin?

Tư Đồ Ngọc cố làm ra vẻ tức giận, cười nhạt nói :

- Tên tuổi của Trình Di Siêu vang động ở trên giang hồ, làm sao mà có thể thương muội muội của cô nương được, là muội phu của cô.

Quả nhiên Ngọc Kiều Nga lửa giận bừng bừng bốc lên, mặt mày đỏ gay như gấc, quắc mắt, xẵng giọng nói :

- Các hạ đừng tưởng rằng cái việc Trình Di Siêu đã trèo cao. Một người có nhan sắc và võ công như muội muội của tôi thì dù cho có đi khắp thiên hạ cũng không tìm ra được một người thứ hai như vậy.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Tại hạ hiểu rồi. Chắc là vị Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu với muội muội Kiều Ngọc Oa của cô nương đã sớm trăng gió từ hồi nhỏ...

Ngọc Kiều Nga xua tay lia lịa, cắt đứt lời Tư Đồ Ngọc, nói :

- Sai rồi. Hoàn toàn sai. Muội muội của tôi và Trình Di Siêu đâu có phải là bạn bè từ nhỏ, mà chỉ quen biết nhau.

Tư Đồ Ngọc làm ra vẻ ngạc nhiên nói :

- Mới quen biết nhau thôi sao? Một nam một nữ vừa mới biết nhau mà đã thành phu thê rồi à?

Ngọc Kiều Nga trừng mắt, cười nói :

- Tại sao lại không được? Trình Di Siêu bị rơi vào tay người khác, được muội muội của tôi cứu. Người con trai cảm ơn người con gái, lại cũng thích nhan sắc của người con gái đó, trong khi người con gái lại khâm phục cái oai danh của người con trai, hâm mộ cái trí của trang nam nhi, thì lẽ tự nhiên là có thể thành đôi lứa thương yêu nhau được chứ?

Tư Đồ Ngọc nghe nói thì biết rằng từ trước mình đã đoán sai hết. Thiếu nữ áo trắng đã cứu Trình Di Siêu khỏi tay Tra Nhị Minh và Điền Cổ Lệ không phải là Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc của chàng mà là ma nữ Kiều Ngọc Oa, môn hạ của Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương.

Ngọc Kiều Nga thấy chàng nhíu mày, trầm ngâm, bèn mỉm cười hỏi :

- Tại sao các hạ lại nhíu mày? Phải chăng vẫn còn chưa tin lời tôi nói hay sao?

Tư Đồ Ngọc nói :

- Tin thì có tin, nhưng có một chuyện không hiểu.

Tư Đồ Ngọc bất đắc dĩ phải chuyện trò với Ngọc Kiều Nga, chàng tìm cách hỏi han về Trình Di Siêu, trong khi Ngọc Kiều Nga thì thấy Tư Đồ Ngọc tuấn tú hơn Trình Di Siêu nhiều cho nên đã đem lòng yêu không muốn giấu diếm.

Cho nên Ngọc Kiều Nga thấy Tư Đồ Ngọc bảo không hiểu, lập tức mỉm cười hỏi :

- Các hạ còn chuyện gì không hiểu thế?

Tư Đồ Ngọc nói :

- Ngọc cô nương vừa nói, muội muội Kiều Ngọc Oa của cô nương cùng với Trình Di Siêu nam thì mê nữ sắc trong khi nữ thì mê tài của nam, thế mà tại sao đã đính ước hôn nhân rồi mà chưa thành thân?

Ngọc Kiều Nga cười nói :

- Các hạ hỏi cũng đúng ở bên trong còn có một nguyên nhân, ấy là vì Trình Di Siêu thân bị trúng kỳ độc, nếu không có thuốc hay chữa trị, chỉ có thể kéo dài mạng sống được trong tạm thời dĩ nhiên là không tỷ tỷ hể cử hành lễ hợp hoan với muội tử Kiều Ngọc Oa của tôi được.

Tư Đồ Ngọc gật đầu hỏi :

- Thì ra như thế nhưng tại hạ còn nhớ Ngọc cô nương bảo rằng sở dĩ cô nương phải đứng dưới thác Ngọc Long Bảo ấy là vì muội phu của cô nương...

- Đúng vậy tôi tới đây là để tìm thuốc cho muội phu của tôi.

Tư Đồ Ngọc à lên một tiếng nói :

- Nói về việc trúng chất kỳ độc, thì thường thường chỉ có những thân thủ hạ độc mới có thể chữa được vậy muội muội của cô nương đã cứu Trình Di Siêu ở trong tay ai, thì phải đi tìm cái người đã hạ độc Trình Di Siêu ấy mới mong có thuốc chữa được.

Ngọc Kiều Nga tươi cười :

- Đó là lẽ đương nhiên, nhưng trong nhất thời muội muội của tôi quá vội vàng trong lúc cứu ngươi cho nên không biết Trình Di Siêu đã bị trúng kỳ độc. Còn Trình Di Siêu muội phu của tôi thì lại bảo rằng đột nhiên bị không sao biết rõ được thân phận đối phương. Vũ trụ bao la như thế này, thì biết đi đâu tìm ngươi đã hạ độc được?

Tư Đồ Ngọc nói :

- Nếu không dễ gì kiếm được người ra tay hạ độc, thì cô nương tới dưới chân thác Ngọc Long bảo này làm gì thế?

Ngọc Kiều Nga cười nói :

- Trình Di Siêu bảo rằng, theo như sự hiểu biết của y, thì ở dưới chân thác Ngọc Long ở trong Quát Thương sơn Ngọc Long cốc, thường vẫn có một vị kỳ nhân trong võ lâm thường tới dạo chơi để xem thác đổ. Người này chuyên trị bách độc, cho nên muội muội của tôi mới nhờ tôi tới đây cầu cứu giúp.

Tư Đồ Ngọc nghe nói, chàng nghĩ nhanh trong đầu, lúc ấy chàng đã hiểu rõ được ba sự việc.

Sự việc thứ nhất là Trình Di Siêu chưa thổ lộ việc bị Lãnh Huyết Lang Quân Tra Nhị Minh và Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ ám hại.

Sự việc thứ hai là vì Trình Di Siêu đã nói dối rằng ở dưới chân thác Ngọc Long có một vị kỳ nhân giỏi thuốc. Kỳ thực Trình Di Siêu biết rằng chàng thế nào cũng phải tới đó để đợi Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc, đó cũng là một cách Trình Di Siêu thông báo cho chàng biết hiện giờ chàng ta đang ở trong tay Kiều Ngọc Oa chứ Trình Di Siêu không hề yêu thương ma nữ Kiều Ngọc Oa, cho nên mới tìm lời chối quanh, kiếm cách để đợi chàng tới cứu viện.

Chàng nghĩ tới đây, thì Ngọc Kiều Nga lại duyên dáng cười hỏi :

- Các hạ mắt cứ chớp mãi như thế là suy nghĩ gì vậy?

Tư Đồ Ngọc mỉm cười đáp :

- Xa tận chân trời, nhưng gần lại ngay trước mắt.

Ngọc Kiều Nga giật mẩy mình ngạc nhiên hỏi :

- Hai câu nói của các hạ chẳng có đầu có đuôi gì cả, sao bỗng dưng các hạ lại nói như thế là có dụng ý gì?

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Muội phu Trình Di Siêu của cô nương bảo rằng dưới chân thác Ngọc Long có vị kỳ nhân rất giỏi về thuốc, cô nương có biết người đó là ai không?

Ngọc Kiều Nga lắc đầu đáp :

- Trình muội phu của tôi chỉ nghe phong phanh người ta nói như vậy thôi, chứ sự thực cũng không biết vị thần y kia là ai thì làm sao bảo cho tôi biết trước được.

Tư Đồ Ngọc mỉm cười bí mật nói :

- Trình Di Siêu tuy không biết người giỏi về thuốc đó là ai nhưng Ngọc cô nương thì đã biết rồi đấy.

Ngọc Kiều Nga giật nẩy mình, nhưng sau đó nàng chợt hiểu ra ngay đưa mắt đăm đăm nhìn Tư Đồ Ngọc vừa kinh sợ vừa mừng rỡ hỏi :

- Tư Đồ huynh, huynh... huynh... chẳng lẽ huynh lại là vị Thần y ở dưới chân thác sao?

Tư Đồ Ngọc lúc ấy đã có định ý, liền cười ha hả nói :

- Hai chữ thần y tại hạ không dám nhận, vì chỉ là người biết qua loa về nghề thuốc thôi.

Ngọc Kiều Nga mừng rỡ, hỏi :

- Từ Đồ huynh, huynh có chịu ra tay cứu chữa giùm muội phu của tôi không?

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

- Tất nhiên là được chứ. Người đời vẫn bảo rằng thầy thuốc bao giờ cũng có lòng nhân đạo. Huống chi bệnh nhân lại là người hiệp sĩ danh tiếng vang lừng trong thiên hạ như Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu. Hơn nữa Trình Di Siêu bây giờ đã trở thành muội phu của Ngọc cô nương.

Ngọc Kiều Nga thấy chàng ưng chịu, liền cao hứng nheo mắt tươi cười nói :

- Tư Đồ huynh đã chịu giúp cho, thì sự việc này không nên chậm trễ, vậy chúng ta mau đi thôi.

Tư Đồ Ngọc làm ra vẻ cùng cất bước với Ngọc Kiều Nga, nhưng chỉ được vài bước, chàng lại quay người lại nhíu mày hỏi :

- Ngọc cô nương, vị Trình Di Siêu muội phu của cô nương hiện giờ ở đâu?

Ngọc Kiều Nga đáp :

- Ở trong Thiên Ma phủ của chúng tôi.

Tư Đồ Ngọc nói :

- Thiên Ma phủ ở về đâu?

Ngọc Kiều Nga tươi cười đáp :

- Thiên Ma phủ ở dưới Tàng Vân Hác, gần bên ngọn Võ Di sơn Ngọc Bút phong.

Tư Đồ Ngọc cau mày làm ra vẻ ngạc nhiên, đưa mắt đăm đăm nhìn Ngọc Kiều Nga lắc đầu nói :

- Ngọc cô nương, việc này không xong rồi, tại hạ... tại hạ không thể nào đi theo cô nương về Võ Di sơn được.

Ngọc Kiều Nga ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao Tư Đồ huynh không đi đến Tàng Vân Hác để về Thiên Ma phủ, phải chăng huynh coi đó là nơi hang hùm mọc rắn chăng?

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Không phải là tại hạ sợ nguy hiểm gì, dẫu cho có phải là nơi đầm rồng hang hổ đi chăng nữa tại hạ cũng dám xông pha như thường.

Ngọc Kiều Nga lại nói :

- Vậy thì sợ xa xôi quá hay sao? Võ Di sơn cách đây cũng đâu có xa xôi và phải trèo đèo vượt suối gì đâu?

Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :

- Không phải tại hạ sợ xa, mà dẫu cho có phải vượt suối đèo non tại hạ cũng không quản ngại.

Ngọc Kiều Nga nhíu mày lại, hỏi :

- Thứ nhất không sợ nguy hiểm, thứ nhì không sợ xa xôi. Thế tại sao Tư Đồ huynh lại không thể đi cùng tôi được?

Tư Đồ Ngọc nghiêm nét mặt lại, chậm rãi đáp :

- Lý do rất giản dị, đó là bởi vì tại hạ còn có việc ở đây không thể nào rời khỏi Quát Thương sơn được.

Ngọc Kiều Nga gượng cười nói :

- Tư Đồ huynh, huynh nên biết sực việc thì có việc nặng việc nhẹ, việc thong thả, việc cấp bách, Trình Di Siêu thân bị trúng kỳ độc, thì cái việc tới Võ Di sơn quan hệ tới mạng sống của một người...

Tư Đồ Ngọc đỡ lời :

- Ngọc cô nương đã biết việc có việc nặng nhẹ, việc thong thả, việc cấp bách, thì cũng xin tha thứ cho tại hạ. Bởi vì cái việc ở đây của tại hạ, vượt lên trên sự an nguy của một người. Nó quan hệ đến mạng sống của mười, của trăm ngàn người, thậm chí cả đến họa phúc của võ lâm nữa chớ không phải là nhỏ.

Giờ đây Tư Đồ Ngọc đã có người lời lẽ sắc bén, lập luận có cả một kế hoạch, thì Ngọc Kiều Nga làm sao mà thuyết phục được chàng. Không biết làm sao. Ngọc Kiều Nga đành phải lạnh lùng lên tiếng hỏi :

- Tư Đồ huynh, đại trượng phu có thể nào coi thường lời hứa được chăng?

Tư Đồ Ngọc không cần suy nghĩ, lớn tiếng đáp liền :

- Tất nhiên là không thể. Một lời của đại trượng phu giá đến nghìn vàng, làm sao mà có thể nuốt lời được.

Ngọc Kiều Nga ánh mắt loang loáng như điện, nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Ngọc nói :

- Tư Đồ huynh, huynh đã không phủ nhận việc huynh là kẻ đại trượng phu, thế mà tại sao huynh lại coi nhẹ lời hứa như thế?

Tư Đồ Ngọc cố làm ra vẻ thất kinh, quay sang hỏi Ngọc Kiều Nga :

- Tại sao Ngọc cô nương lại nói vậy, bình sinh trong đời tại hạ, tại hạ ghét nhất là những phường coi nhẹ lời hứa, cho nên tại hạ làm sao mà có thể phạm vào điều lầm lẫn lớn lao như thế được.

Ngọc Kiều Nga cau mày nói :

- Huynh đã chẳng chấp thuận cái việc chữa trị cho muội phu Trình Di Siêu của tôi sao?

Tư Đồ Ngọc cười nói :

- Đúng vậy, tôi không phủ nhân việc này.

Ngọc Kiều Nga cau mày hỏi :

- Nếu huynh đã không phủ nhận, thì tại sao lại không chịu đi tới Võ Di sơn Ngọc Bút phong đến Thiên Ma phủ ở dưới Tàng Vân Hác?

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

- Ngọc cô nương phải nghe rõ mới được, không phải tại hạ nói không chịu đi, mà tại hạ nói rằng không thể đi cùng với cô nương ngay được.

Ngọc Kiều Nga lấy làm lạ hỏi :

- Huynh... tại sao huynh lại đùa cợt tôi như thế? Lúc thì huynh bảo chịu đi, lúc thì lại từ chối, huynh đã chẳng bảo là không thể rời khỏi Quát Thương...

Ngọc Kiều Nga chưa nói dứt lời, thì Tư Đồ Ngọc đã gật đầu lia lịa, tươi cười đỡ lời :

- Ngọc cô nương lại nàng nghe lầm như thế. Trước đây tại hạ đâu có nói là không thể rời khỏi Quát Thương sơn này, xin cô nương nhớ kỹ lại cho. Tại hạ nói rằng tạm thời tại hạ không thể rời khỏi Quát Thương sơn.

Ngọc Kiều Nga đến lúc này mới vỡ lẽ, liền “à” lên một tiếng cười nói :

- Tư Đồ huynh, tôi hiểu ý định của huynh rồi. Có phải ý của huynh là tạm thời không thể đi cùng với tôi về Thiên Ma phủ mà huynh sẽ tới nơi đó khi nào làm xong một việc ở Quát Thương sơn có quan hệ đến cả họa phước của võ lâm. Có phải vậy không?

Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :

- Phải rồi như thế đâu có phải tại hạ coi rẻ lời hứa đâu.

Ngọc Kiều Nga hỏi :

- Tư Đồ huynh định bao giờ mới đi?

Tư Đồ Ngọc suy nghĩ một hồi, vì hiểu mình còn phải tham dự Thiên Trì kỳ hội vào ngày Trung Thu, mà địa điểm của kỳ hội chàng phải hỏi Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô mới rõ được. Cho nên chàng nheo mắt đáp :

- Tại hạ định vào ngày Trùng Dương mùng chín tháng Chín sẽ tới Thiên Ma phủ để bái vọng Ngọc cô nương và chữa thương cho muội phu Trình Di Siêu của cô nương.

Ngọc Kiều Nga đứng yên lắng nghe chàng nói xong, bất giác đưa mắt nhìn đối phương, rồi mới buông tiếng cười nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK