“Khụ… Nếu cậu đã không đón tiếp thì tôi cũng không ở lại làm gì nữa. Tạm biệt”.
...----------------...
Lúc này, ở phòng Tô Mạn, cô vẫn đang ngây ngốc nhớ lại những lời khi nãy của Lục Thiệu Quân, trái tim không tự chủ được mà đập mạnh liên hồi, trong lòng không khỏi suy nghĩ liên miên liền xuống bếp ý định uống ly nước. Bỗng cô nhìn thấy Mạc Tư Viễn từ trên tầng đi xuống, Tô Mạn nhanh chóng chạy lại:
“Xin lỗi, bác sĩ Mạc, Thiệu Quân… anh ấy thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng lắm hay không?”.
Mạc Tư Viễn không để cô nói tiếp liền nhanh chóng ngắt lời:
“Nếu cô thực sự quan tâm muốn biết chồng mình như nào thì đi hỏi cậu ta không phải rõ hơn sao…”.
Bỗng Mạc Tư Viễn dừng lại trầm tư suy nghĩ đôi chút:
“Khụ… Vết thương của Thiệu Quân không mấy nguy hiểm, nhưng vẫn là tránh hoạt động mạnh, cần người chăm sóc. Nếu cô đã là vợ của Thiệu Quân thì cậu ta giao cho cô nhé”. Mạc Tư Viễn vừa nói vừa đưa tay vỗ vai Tô Mạn.
“Vâng, cảm ơn anh nhiều nhé!”. Cô nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi”. Mạc Tư Viễn mỉm cười đưa tay ra khước từ rồi quay người rời đi, trong lòng không khỏi cảm thán: ‘Mình thật tốt bụng quá đi mà, Lục Thiệu Quân cậu ta nên cảm thấy hạnh phúc khi có một người bạn như mình. Chậc, tại sao trên đời lại có một người hoàn hảo như mình nhỉ’.
Trong phòng, Lục Thiệu Quân vẫn đang trầm ngâm chăm chú nhìn vào phần được băng bó ở bàn tay, đôi môi tự động mỉm cười. Bỗng Châu Huỳnh từ ngoài mở cửa bước vào:
“Lục tổng… Tôi xin lỗi”. “Không sao, tôi biết là do cậu lo lắng cho tôi. Nhưng lần sau không cần phải làm những chuyện vô nghĩa như vậy nữa”. Lục Thiệu Quân khuôn miệng vẫn đang mỉm cười ngây ngốc nhưng giọng điệu lại trầm thấp pha chút lạnh lẽo, ánh mắt hờ hững, sâu thẳm như muốn nhấn chìm người đối diện.
Châu Huỳnh phút chốc trở nên run người: “Vâng…”
Bỗng nụ cười dần dần đóng lại, ánh mặt Lục Thiệu Quân như lạnh đi vài phần:
“Đám côn đồ cai quản khu phố đó, cho người xử lí đi”.
“Vâng”. Châu Huỳnh nhanh chóng cúi đầu rời đi. Vừa ra tới cửa, anh liền thấy Tô Mạn từ phía hành lang bước tới.
“Thiếu phu nhân”.
Lục Thiệu Quân vừa nghe thấy liền nhanh chóng giả bộ nằm xuống.
“Ừm”. Tô Mạn gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước vào trong phòng.
Lục Thiệu Quân vội vàng ngồi dậy, giọng điệu yếu ớt hỏi:
“Sao em lại vào đây?”.
“Em có pha sữa cho anh này, anh mau uống đi”. Tô Mạn mỉm cười giọng điệu nhẹ nhàng.
“Khụ… làm phiền em rồi”. Lục Thiệu Quân nhận lấy cốc sữa từ trên tay cô rồi đưa lên miệng uống.
“Có gì đâu chứ, bác sĩ Mạc nói rồi, vết thương của anh không tiện hoạt động mạnh, cần phải chăm sóc”. Tô Mạn vừa nói vừa quan sát Lục Thiệu Quân. ‘Tên này xem ra còn có lương tâm’. Lục Thiệu Quân một hơi uống cạn, trong lòng không khảm cảm kích người bạn thân này.
Tô Mạn nhìn thấy anh uống sữa ngon miệng như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, vội vàng cầm chiếc cốc ý định rời đi nhưng liền bị anh gọi lại:
“Khoan đã”.
“Hửm, có chuyện gì sao?”. Tô Mạn quay đầu gương mặt thắc mắc.
“Hay là… tối nay em ngủ ở đây đi”. Lục Thiệu Quân giộng điệu ngập ngừng, vẻ mặt yếu ớt.
“Hả? Nhưng mà… như vậy làm gì chứ?”. Tô Mạn gương mặt khó hiểu thắc mắc.
“Khụ… tay anh không tiện hoạt động mạnh mà, lỡ đêm về anh đột nhiên muốn uống nước hay làm gì đó thì sao?”. Lục Thiệu Quân vẻ mặt yếu ớt vô hại, nhìn chằm chằm cô.
Tô Mạn trong lòng không khỏi cảm thán: ‘Anh bị thương ở tay phải, nhưng tay trái cũng không hỏng a’. Tuy nhiên nhìn vào ánh mắt chân thành khẩn nài của Lục Thiệu Quân, cô liền nghĩ: ‘Dù sao vết thương của anh cũng do cô mà ra, là anh đã cứu cô’.
Nhìn thấy vẻ mặt đã dần bị thuyết phục của cô, Lục Thiệu Quân liền nói: “Không phải em nói chúng ta là vợ chồng sao?”.
Tô Mạn cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đồng ý với anh.
Một lát sau.
“Khụ… em không định nằm xuống ngủ sao?”. Lục Thiệu Quân nhìn Tô Mạn nãy giờ vẫn luôn ngồi đờ một góc liền lên tiếng hỏi.
“Hả? À… ừm em ngủ ngay đây”. Tô Mạn như sực tỉnh liền vội vàng nằm xuống. Cô vẫn có chút không tin việc đang diễn ra là sự thật: ‘Mình đúng là điên rồi mà, sao lại đồng ý với anh ấy cơ chứ?’.
Mặc dù đã nằm xuống nhưng hai mắt Tô Mạn vẫn mở to ra, trằn trọc khó ngủ. Lục Thiệu Quân dường như cảm nhận được bèn lên tiếng hỏi:
“Em… không ngủ được sao?”.
“Hả? Ừm… đúng là có chút khó vào giấc”. Tô Mạn bị gọi liền giật mình, nhanh chóng nhẹ nhàng đáp lại.
“Anh… cũng vậy sao? Xin lỗi, chắc là do em nên anh mới khó ngủ”. Tô Mạn cũng tự cảm thấy bản thân mình nãy giờ đã lăn qua lăn lại không ít, khó tránh khỏi làm phiền Lục Thiệu Quân.
“Không có”. Lục Thiệu Quân nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.