"Thiệu Quân".
"Anh đang ở phía dưới".
Tô Mạn nghe xong cúi đầu nhìn xuống từ ban công liền thấy Lục Thiệu Quân đã đứng chờ sẵn ở đó. Cô vội vàng mang theo chiếc vali chạy xuống.
"Hộc... Thiệu Quân". Tô Mạn thở dốc lấy hơi vài tiếng rồi mỉm cười gọi tên anh.
Lục Thiệu Quân đưa tay cầm lấy chiếc vali của cô. Tô Mạn có chút bất ngờ nhanh chóng cảm ơn.
"Thiệu Quân, sao hôm nay anh đích thân đến đón em vậy". Tô Mạn thắc mắc hỏi.
"Không có gì". Lục Thiệu Quân thanh âm không trầm không lạnh đáp.
Tô Mạn dường như có chút khó hiểu, anh trả lời như vậy là có ý gì chứ.
"Lên xe đi". Lục Thiệu Quân cúi người mở cánh cửa cho cô.
Anh nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy phần trên cửa kính, sợ cô không cẩn thận va phải.
Trên xe, Tô Mạn luôn cố gắng mở chuyện hỏi han nhưng Lục Thiệu Quân cứ như người máy trả lời nhanh gọn những câu hỏi của cô, khiến bầu không khí đã lặng nay lại còn im ắng thêm phần gượng gạo.
Nhìn cô có chút không vui biểu lộ trên gương mặt khiến Lục Thiệu Quân thầm nghĩ: 'Mình... nói gì sai rồi à?'.
"Em... tại sao lại muốn chuyển về Lục gia vậy?". Lục Thiệu Quân có ý muốn nói chuyện nhưng hình như câu hỏi này của anh có hơi phần không đúng rồi. Lỡ như cô đột nhiên đổi ý không muốn cùng anh chung sống nữa thì sao. Nghĩ vậy anh liền nhanh chóng lúng túng giải thích:
"Không... ý anh là anh không nghĩ em sẽ chuyển về Lục gia sớm như vậy".
Tô Mạn phút chốc ngây ngốc mỉm cười trước hành động của anh. Dáng vẻ anh lúng ta lúng túng như vậy thật là đáng yêu chết đi được.
"Phụt... chỉ là em nghĩ nếu chúng ta đã đăng kí kết hôn thì chính là vợ chồng trên danh nghĩa rồi, huống hồ anh còn đồng ý sẽ giúp đỡ Tô thị, em cũng nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ với anh, ít nhất là chuyện sống chung".
Lục Thiệu Quân nhìn thấy nụ cười của cô liền vui vẻ theo, gật đầu biểu lộ đã hiểu:
"Ừm".
Lúc sau, chiếc xe dừng bánh tại một biệt phủ rộng lớn, nhưng đây có vẻ không phải là Lục gia. Lục Thiệu Quân bước xuống mở cánh cửa cho Tô Mạn, vẫn hành động cũ đưa tay đỡ lấy phần trên cửa kính. Thấy dáng vẻ có phần hoang mang của Tô Mạn, anh lên tiếng giải thích:
"Đây là biệt phủ của anh, còn về Lục gia anh sẽ đưa em đến gặp ba mẹ sau".
Tô Mạn mỉm cười vâng dạ, sau đó ngắm nhìn căn biệt phủ trước mắt. Cô thoáng chốc đứng hình giây lát: Đây... đúng là cũng quá rộng lớn đi. Bỗng từ trong nhà, một người đàn ông có vẻ như đã tuổi tứ tuần, ngũ tuần đi ra, cúi đầu kính cẩn với Lục Thiệu Quân:
"Thiếu gia".
"Đây là Cao Lãnh, chú ấy là quản gia của anh, chú Cao, đây là vợ con, nhờ người dẫn cô ấy vào trong với ạ". Lục Thiệu Quân lên tiếng giới thiệu khiến Tô Mạn đỏ mặt ngượng ngùng, chữ "vợ" mà anh nói ra dường như rất quen thuộc và trong trẻo, không có chút gượng gạo nào.
Cao quản gia đưa mắt nhìn sang cô rồi cúi người:
"Phu nhân, mời người".
"À... ừm". Tô Mạn nhanh chóng định thần lại đi theo sau Cao Lãnh vào trong.
Khi cánh cửa vừa mở ra đã khiến Tô Mạn phút chốc kinh ngạc đứng hình, không ngờ căn biệt phủ rộng lớn của Lục Thiệu Quân lại mang dáng vẻ đơn giản như vậy, tuy nhiên mọi đồ đạc trong nhà lại rất đắt giá. Phía sau còn có một khu vườn có thể trồng hoa, đây đúng là rất hợp ý của Tô Mạn. Cô đã luôn muốn sống trong căn nhà với hương thơm hoa cỏ dịu nhẹ đánh thức mỗi sáng, với buổi chiều hoàng hôn bên tách trà hoa cúc do chính cô tự pha, với buổi đêm tối nằm dài trên thảm cỏ thả mình ngắm nhìn khung cảnh kết hợp hài hòa tuyệt đẹp giữa trăng, sao và hoa lá. Nghĩ thôi cô cũng cảm thấy phấn khích trông chờ cuộc sống khi ở chung với Lục Thiệu Quân.
Anh lúc này mới sải bước tiến vào, ngắm nhìn dáng vẻ hài lòng mong đợi đó của cô. Khu vườn này anh đã cho xây từ năm năm trước, anh không thích hoa, chỉ cảm thấy nó là vẻ đẹp chớp nhoáng mà phiền phức, hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn, mang theo bao công sức nuôi trồng chăm sóc của người làm vườn héo úa theo, nhưng vì cô rất thích hoa nên anh liền cảm thấy nó cũng không tệ đến như vậy.
Có lẽ cô và anh chính là sự bù trừ cho nhau: Anh không thích hoa, nhưng cô lại rất thích. Cô không yêu anh, nhưng anh lại rất yêu cô. Mặc cho nó có là tình cảm đến từ một mình anh thì Lục Thiệu Quân cũng vẫn cố gắng nuôi trồng vun vén: Anh chỉ cần mỗi ngày đều yêu cô nhiều thêm một chút thì sẽ lấp đầy được chỗ trống thiếu đó từ cô mà thôi. Ông trời đã cho anh cơ hội được kết hôn với cô, thì anh có niềm tin sẽ chạm được đến trái tim cô.
Lục Thiệu Quân sải bước tiến lại, đưa chiếc vali cho người hầu bên cạnh:
"Đem nó lên phòng của cô ấy đi".
Tô Mạn nghe thấy tiếng của anh liền ngoảnh đầu lại nhìn, gương mặt biểu lộ sự vui vẻ.
"Anh còn có việc ở công ty, nếu em có gì không biết muốn hỏi thì cứ gọi chú Cao". Lục Thiệu Quân lên tiếng dặn dò.
"Ừm, em hiểu rồi, anh có việc bận thì cứ đi trước đi". Tô Mạn cứ như đứa trẻ mà gật đầu đáp lại, trên khuôn mặt còn nở nụ cười tươi rạng rỡ khiến anh phút chốc đứng hình ngây ngốc, trái tim bên trong không tự chủ được mà đập mạnh liên hồi.