“Cậu Diệp Huyền thật sự rất phóng khoáng!”
Nghe Diệp Huyền sẵn lòng lên sân khấu nhận lời cảm ơn, Lưu Công Thiên cười rất hưng phấn!
Trong sảnh tiệc, Cục trưởng Cục Hình sự của Cục Cảnh sát đang đi rất nhanh.
Hiện tại ông muốn dùng tốc độ nhanh nhất nói cho tất cả cấp trên của mình rằng vị nhân vật trong truyền thuyết kia thật sự tới đây!
Đang ở nhà họ Lâm!
“Cục trưởng?”
Lâm Vân Hà gọi một tiếng, trước đây hai người đã từng gặp nhau.
“Ông Lâm?” Cục trưởng Cục Hình sự lập tức nở nụ cười: “Chúc mừng ông. Khi nào có thời gian cùng đi ăn một bữa ha!”
Bỏ lại một câu này, Cục trưởng Cục Hình sự lập tức bỏ đi.
Ông Lâm tỏ vẻ khó hiểu!
Chúc mừng ông cái gì?
Với lại bọn họ có quen thuộc tới mức hẹn nhau đi ăn à?
Chuyện gì thế?
Đang lúc kinh ngạc thì một người đàn ông mặc vest đen đi tới: “Ông là Lâm Vân Hà?”
“Đúng, là tôi.”
Lâm Vân Hà bối rối nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tôi là thư ký của ngài Lưu Công Thiên, chủ tịch Lưu gia. Ông có thể gọi tôi là Tiểu Vương.”
“Chủ tịch đặc biệt cử tôi đến nói với ông rằng dự án của Tân Dân Sinh sẽ do Tập đoàn Lâm thị tiếp quản.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Vân Bạch và Lâm Vân Hà tràn đầy không thể tin và sửng sốt!
“Chuyện này… Chuyện này thật sự quá tốt rồi! Thư ký Vương, nhờ cậu nói với chủ tịch Lưu một tiếng cám ơn!”
Thư ký Vương mỉm cười nói: “Được! Sau bữa tiệc, chủ tịch chúng tôi muốn nói chuyện với ông.”
Sau đó, cậu ta đưa một tờ giấy có ghi địa chỉ cho Lâm Vân Hà!
Nhìn địa chỉ viết trên giấy, Lâm Vân Hà cũng rất hưng phấn: “Cảm ơn thư ký Vương, làm phiền rồi!”
Sau khi thư ký Vương rời đi, Lâm Vân Hà nhìn cha con Lâm Vân Bạch, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi: “Chuyện này, thành công rồi?”
Lâm Thanh Nham cũng rất cao hứng: “Cha! Chắc chắn là Trang thiếu gia đang giúp chúng ta!”
Lâm Thanh Nham cảm động trước hành động của Trang thiếu gia!
Trang thiếu gia thật sự đã giúp cô một việc lớn!
Lâm Vân Hà không khỏi hít sâu một hơi, vậy là nhà họ Lâm đã nợ nhà họ Trang một ân tình lớn!
Xem ra Trang thiếu gia vẫn để Lâm Thanh Nham trong lòng!
Nếu Trang thiếu gia thật sự theo đuổi Lâm Thanh Nham, vậy Diệp Huyền…
Haizz…
Ngay lúc Lâm Vân Hà đang suy nghĩ, Lâm Vân Bạch đột nhiên hô lớn: “Cha, nhìn kìa, đó không phải là Trang thiếu gia sao? Thanh Nham, chúng ta nhanh chóng đến cảm ơn đi!”
Cách đó không xa, Trang thiếu gia đang uống rượu và trò chuyện với vài người bạn.
Khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham cùng hai người ông Lâm, trong lòng gã không khỏi thắc mắc!
“Bọn họ? Sao có thể ở đây?”
Nhà họ Lâm chỉ là một gia tộc hạng hai, lấy đâu ra tư cách tham gia yến tiệc sinh nhật của ông Lưu?
Quan trọng hơn là, Trang thiếu gia không có giúp nhà họ Lâm lấy thiệp mời!
“Trang thiếu gia!”
Lâm Thanh Nham cảm kích nói: “Cảm ơn Trang thiếu gia đã hỗ trợ. Không chỉ giúp chúng tôi lấy thiệp mời dự tiệc mà còn giúp chúng tôi có được dự án Tân Dân Sinh!”
Trang thiếu gia lập tức hiểu bọn họ đang hiểu lầm!
Người nhà họ Lâm tưởng gã giúp họ nói tốt với Lưu gia.
Chẳng lẽ Ngô Thiên Di đã làm chuyện gì đó khiến nhà họ Lưu tức giận, nên nhà họ Lâm vốn có địa vị và thực lực kém hơn có thể giành được dự án Tân Dân Sinh?
Rất có thể là như vậy!
Nhưng mà gã Trang thiếu gia này lại là một tên xảo quyệt.
Gã cười nói: “Cảm ơn gì chứ, tôi có làm gì đâu.”
Nói như vậy sẽ chỉ làm cho người nhà họ Lâm cảm thấy gã đang khiêm tốn!
Diệp Huyền làm sao có thể so sánh với Trang thiếu gia?
Chỉ thấy Lâm Thanh Nham đỏ mặt, cảm kích nhìn gã: “Trang thiếu gia, khi nào có thời gian cùng đi ăn cơm với tôi nhé. Tôi phải cảm ơn anh!”
Vừa nói, Lâm Thanh Nham vừa đỏ mặt, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia ngại ngùng.
“Ăn cơm? Không thành vấn đề...”
Trang thiếu gia cũng rất vui vẻ, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy xảy ra!
Là cô tự dâng mình tới cửa, vậy thì đừng có trách tôi không khách khí!
Sau khi ăn cơm xong, đương nhiên là phải ngủ một giấc rồi!
Nhớ lại dáng vẻ cao ngạo trước kia của cô, cuối cùng cũng rơi vào tay tôi thôi!
Gã đã bắt đầu nghĩ về các tư thế!
Lúc này, tất cả đèn trong sảnh đều bật lên!
Một người phụ nữ mặc váy dạ hội bước lên sân khấu, giọng nói rất dễ nghe.
“Cảm tạ các vị khách quý đã dành ra thời gian đến đây tham dự tiệc mừng thọ lần thứ 70 của ông Lưu Công Thiên!”
“Trước khi bắt đầu buổi tiệc, ông Lưu muốn cùng mọi người nói mấy câu.”
Lúc này, mọi người đều ngừng nói chuyện, hiện trường lập tức yên tĩnh.
Lưu Công Thiên chậm rãi bước lên sân khấu, liếc nhìn những người dưới khán đài, mỉm cười nói: “Chắc mọi người đều biết mấy ngày trước tôi suýt chết vì đột ngột phát bệnh. Nhưng thật may mắn, tôi gặp được cứu tinh, tôi đã được một bác sĩ trẻ tuổi có y thuật thần thánh cứu sống! Vậy nên hôm nay tôi mới có cơ hội đứng trên sân khấu này và nói chuyện với mọi người!”
“Vậy nên, tôi thật sự rất biết ơn người đã cứu mình!”
“Bây giờ, tôi mời cậu ấy lên sân khấu và để tôi giới thiệu cậu ấy với mọi người! Nể mặt tôi, mọi người vui lòng chiếu cố cậu ấy nhiều hơn!”
Sau đó, ông lùi về bên trái hai bước, nhìn sang phải!
Lúc này, sự chú ý của toàn bộ quan khách tập trung vào lối ra đằng kia!
“Ai có được may mắn như vậy! Được đích thân Lưu Công Thiên giới thiệu!”
“Người đó quá may mắn! Đây còn không phải là một bước lên trời sao?”
Mọi người đều nhìn về phía sân khấu với ánh mắt mong đợi!
Ngay cả Lâm Thanh Nham cũng mong đợi nhìn lên sân khấu!
Là thần thánh phương nào được Lưu Công Thiên tự mình giới thiệu?
Ngay lúc này!
Ở lối ra bên phải, Diệp Huyền đã thay một bộ vest đen đắt tiền đầy khí chất, kiểu tóc cũng đặc biệt chỉnh sửa lại, có thể nói là ngọc thụ lâm phong, đầy vẻ hiên ngang!
Hắn bình tĩnh bước ra ngoài với nụ cười trên môi, đi về phía Lưu Công Thiên!
Đây là!
Tất cả mọi người trong phòng đều hít một hơi!
Một người đàn ông đẹp trai!
Cao quý phi phàm!
Bác sĩ Trương vuốt râu cười, ánh mắt Trương Vãn Thanh tràn đầy ngưỡng mộ cùng yêu mến:
“Anh Diệp Huyền quá khí chất, quyến rũ như đứa con của ông trời vậy!”
Còn người nhà họ Lâm thì vô cùng sững sờ!
Không thể nào!
Hóa ra là hắn!
Diệp Huyền!
Đặc biệt là Lâm Thanh Nham, tim cô đập thình thịch!
Cô gần như choáng váng!
Hóa ra người cô vừa nhìn thấy trong bãi đậu xe thật sự là Diệp Huyền!
Hơn nữa… Anh ta đứng trên sân khấu, đứng bên cạnh Lưu Công Thiên!
Sao anh ta làm được chuyện này?
“Làm sao có thể là Diệp Huyền? Chẳng lẽ nhầm rồi?”
Lâm Vân Bạch không tài nào hiểu nổi, hỏi Lâm Thanh Nham.
“Con… Sao con biết được…”
Mặt Lâm Thanh Nham đỏ lên.
Chuyện này, bọn họ không hề biết gì cả!
Trong lòng tràn ngập nghi vấn!
Chỉ có ông Lâm sắc mặt nghiêm túc, rơi vào trầm tư.
Trong sự kinh ngạc của cha con Lâm Thanh Nham, những vị khách khác lần lượt vỗ tay tán thưởng!
Danh Sách Chương: