• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóc con sau khi được linh khí rót vào cơ thể rồi đánh chén một bữa thật no nê đã say giấc nồng trong ổ lót rồi.

Phong Ấn hết sờ rồi soạng nhiều lần không thấy dấu hiệu nhóc con này tiểu tiện, không nhịn được tấm tắc khen kỳ lạ.

Dù là trẻ sơ sinh cũng phải đi tè rất nhiều lần, nhóc con này không ngờ lại sạch sẽ đến thế.

"Không hổ là con của Đại Yêu mà."

Trong lòng Phong Ấn khen thầm một câu.

Ừm, từ lúc ăn cháo xong đến giờ cũng được nửa canh giờ mà nhóc con này không đái dầm... Phong Ấn cảm thấy đáng để khen.

Nếu không cần chăm sóc trẻ sơ sinh nữa, thế thì mau mau chóng chóng nghiên cứu "đạo điển" của mình đi, tăng sức mạnh của mình lên vĩnh viễn là đạo lý quyết định đúng đắn nhất.

Phong Ấn cảm thấy rất kỳ dị.

Một thanh đao rách, biến mất, rồi hoá thành đạo điển, hơn nữa từ trong đạo điển diễn sinh ra được một thứ công pháp, được gọi là Hoá Linh Kinh.

Nếu có "Hoá Linh Kinh Đạo Điển", thế chắc còn phải có những thứ khác chứ?

Ví dụ như "Gì gì gì... đó Đạo Điển"?

Còn cả Đạo Điển gì gì ấy nữa?

Trong lòng Phong Ấn rất mong đợi đó.

Vì thế Phong đại ca bắt đầu nghiên cứu thật cẩn thận.

Nhưng nghiên cứu rất lâu cũng không phát hiện điểm mới nào.

Phong Ấn đối với chuyện này cũng không cảm thấy tức giận, kết hợp kinh nghiệm lão làng nhuần nhuyễn đủ loại game từ kiếp trước của mình, kết hợp tất cả kiến thức đủ loại tiểu thuyết...

Cấp tốc tìm ra được lý do để thuyết phục bản thân.

Rất dễ hiểu nha.

"Chắc mới mở khóa, cho ra pháp môn Trúc Cơ nhập môn giai đoạn vỡ lòng, chập lại thì cũng chưa xuất hiện quá nhiều, đây cũng là chuyện hết sức hợp lý."

Hóa Linh Kinh này lần đầu tiên xuất hiện, có hai khả năng, khả năng đầu tiên, Hóa Linh Kinh chính là cơ sở quan trọng nhất xây dựng nên hàng vạn pháp thuật, khả năng thứ hai... Hóa Linh Kinh xếp hàng bét nhè nhất...

Nhưng thế giới này chính là thế giới thật, không phải thế giới trong game. Nếu mình mà là vị thần quảng đại kia, mình cũng sẽ để cơ sở xây dựng nên hàng vạn pháp thuật ở hàng đầu tiên, bởi vì cái cơ sở này mới có thể dặm được nền móng vững chắc, đặt nền tảng cho tương lai.

Cho nên, nếu không phải ngoài ý muốn.... Hóa Linh Kinh này chính là công pháp trụ cột nhất, cũng lợi hại nhất, cũng chỉ đành tu luyện Hóa Linh Kinh đến một mức nhất định, công pháp khác mới có thể xuất hiện. Mà công pháp mới khác chắc là hàng phụ trợ thêm rồi.

Phong Ấn mau chóng định ra được điểm này.

"Nói như thế, Đạo Điển này đúng ra phải gọi là nguyên tắc chung của công pháp? Nói cách khác là tên gọi chung à?"

"Vả lại Đạo Điển này là hóa thân của thanh đao nhỏ kia. Hoặc mượn thanh đao nhỏ đó để náu thân chăng?"

"Còn về phần thanh đao kia, nếu mình không đoán sai, không khéo chính là một món binh khí! Còn là vũ khí hạng nặng nữa."

"Nếu Đạo Điển được xem như là tên gọi chung của công pháp, bản thân nó không thể có tác dụng thôn phệ được, đúng như thế thật, khả năng còn lại... chính thanh đao này đã nuốt chửng ba viên Linh Phách Châu của Yêu thú Vương Cấp."

"Nói khác đi, vậy thứ đang trưởng thành ở đây chính là thanh đao nhỏ này."

"Thanh đao nhỏ mới là thứ cần Linh Phách Châu."

"Sau khi nhả công pháp ra, thanh đao rách đấy không có bất kỳ chuyển động lạ nào nữa... Thế liệu có thể nói cái thanh đao đó có linh trí không nhỉ, hoặc có những thứ huyền diệu khác không?"

"Tất nhiên cũng là do tu vi của mình quá thấp, không đủ để khởi động công dụng khác của Đạo Điển và thanh đao nhỏ."

"Chuyện này cần nhiều thời gian để xác minh."

Phong Ấn khoanh chân ngồi ở trên giường, phân tích rõ từng chuyện một.

Thông minh tài trí suốt đời đều mang ra dùng hết ở chỗ này rồi.

"Nhưng cho dù như thế nào, sau này mình có muốn phát triển cốt lõi của Hóa Linh Kinh thì vẫn phải nhờ vào tu luyện... Tin chắc vận chuyển sử dụng pháp môn của Hóa Linh Kinh không ngừng, có công mài sắt có ngày nên kim, một ngày nào đó tự nhiên sẽ tăng lên."

"Phương hướng tu hành bây giờ phải dựa vào độ tăng của tu vi, có chút tiến bộ rồi, bước tiếp theo mới mở khoá phong ấn được, nhận khen thưởng, hoặc nhận được Đạo Điển pháp môn mới khác.

Phong Ấn mân mê sợi dây chuyền trống không, cảm thấy bản thân dường như đã đi đúng hướng rồi.

"Nhưng nếu muốn thanh đao này thăng cấp hoặc đi ra hỗ trợ, làm việc cho mình, thì phải dùng đến Linh Phách Châu hoặc những thiên tài địa bảo khác..."

Sau một hồi cân dong đo đếm, Phong Ấn cảm thấy bản thân cứ theo lý thuyết mà thực hành, thế nhưng tiếp theo mới là nan giải.

"Thế thì Linh Phách Châu chính là thứ cần thiết ngay bây giờ, nhưng thứ oái oăm này là kết tinh tinh hoa chỉ ở trên người yêu thú mới tụ lại được, trên người Yêu tộc chắc cũng có, nhưng Yêu tộc, Yêu tinh và cả yêu thú, tuy trong tên đều có một chữ Yêu, thật ra thì trong đấy cũng rất khác nhau, chưa chắc tất cả đã giống nhau."

"Hơn nữa, phàm là Yêu thú trong người có Linh Phách Châu, thì đều không phải thứ một mình ta bây giờ có thể đối phó được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK