Một tiếng cười nhẹ.
"Câu đối này, thú vị đấy."
Bóng Thanh Y loé lên, vị Ngô Thiết Quân vừa nãy mới lên tiếng kia, ấy đã tìm đến tận cửa.
Dẫn theo hai người Thanh Y, sải chân bước vào y quán.
"Ngươi chính là lang trung ở trong y quán này?" Ngô Thiết Quân phóng cặp mắt giống như chim ưng nhìn lên mặt Phong Ấn.
Từ lời nói đến ánh mắt, tất cả đều mang theo cảm giác đè ép nặng nề.
"Mời đại nhân."
Phong Ấn trong lúc gật đầu tiếp khách, cũng đã quan sát tỉ mỉ vị đại nhân này từ đầu đến cuối một lượt rồi.
Tóc tai cẩn thận kỹ lưỡng, cả người chỉnh tề, đến cả mũ cũng đội rất đoan chính, nếp gấp áo quần phẳng phiu, áo dài màu xanh lơ, quần áo cũng màu xanh sạch sẽ, từ ống tay áo lộ ra một vòng tay áo trong trắng tinh không dính một hại bụi, giống như tuyết trắng tinh vậy.
Chỗ cổ tay áo cũng không có tý vết bẩn nào, đến cả mũi giày cũng sáng bóng, đôi bàn tay đến móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng, cũng không nhìn thấy kẽ móng tay, mặt cũng lau đến tái nhợt đi.
"Thằng này không phải thích sạch sẽ thì cũng mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, bộ dạng như này bảo dễ chơi thì dễ chơi thật, nói khó chơi thì cũng khó chơi đấy. Khéo không chừng là một thằng EQ thấp, một cục sắt hàng thật giá thật..."
Trong lòng Phong Ấn đồng thời đưa ra một kết luận, trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp trách trời thương dân: "Vâng, y thuật tổ truyền, đáng tiếc kẻ hèn này học nghệ không tinh, không thể hành y thiên hạ, tế thế thương sinh linh được, vô cùng xấu hổ. Chỉ có thể tiến chút sức mọn vì các hương thân hàng xóm."
Hắn vừa liếc mắt cái là đoán được.
Ngô đội trưởng này á, chắc là loại người có tính tuôn theo quy tắc khá mạnh đấy.
Đối với cái loại người này mà nói, tâng gã lên cao, hoặc chính mình mồm mép hót hay như khướu, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì hết.
Quả nhiên, vừa nghe đến "y thuật tổ truyền, hành y thiên hạ, tế thế thương sinh linh" mấy chư như vậy, vị Ngô đại nhân đây tuy sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt đã dịu bớt xuống.
Đi vào y quán, hào sảng khí phách ngồi xuống.
Dáng ngồi thắt lưng thẳng tắp.
Hai người Thanh Y đằng sau cũng tự mình tìm chỗ ngồi xuống.
Phong Ấn bưng ba tách trà ra: "Đây là dã trà trong núi ta tự chế, đặt tên là khoái lạc thuỷ, mời ba vị dùng trà."
"Khoái lạc thuỷ, tên hay." Ngô đội trưởng động tác cẩn thận kỹ càng bưng chén trà lên uống một ngụm.
Ngay sau đó nhìn Phong Ấn.
"Quý danh của tiên sinh là?"
"Không dám nhận chữ quý, kẻ mọn này họ Phong, Phong trong gió mây nước lửa."
"Họ rất hay!"
Ngô đội trưởng cẩn thận khen: "Chỉ mong sơ tâm trong lòng tiên sinh không thay đổi, nghiên cứu sâu y thuật, mặc dù bây giờ y thuật không tinh, một ngày nào đó thành công, chắc hẳn sẽ có thể hành y tế thế, cứu vớt bá tánh muôn họ. Mà tên của tiên sinh, cũng nên giống như họ của tiên sinh, sớm muộn sẽ có ngày gió thổi khắp thiên hạ!"
"Quan trên khen trật rồi, kẻ mọn này bây giờ cũng chỉ là một tên lăng băm tầm thường trông nom y quán tổ truyền sống qua ngày thôi, cầu một ngày ba bữa ấm no, thủ nghệ của tổ tông không đến mức đoạn tuyệt cũng đã đủ hài lòng rồi."
"Chưa nhắc đến ngày có công, thì bà con hàng xóm xung quanh cũng không thể thiếu cái tên lang trung ta đây được, coi như gắng gượng vì mọi người làm chút chuyện, không phụ tấm lòng gửi gắm của tổ tông."
Phong Ấn hỏi: "Không biết quan lớn lần này đến đây có chuyện gì cần giao cho?"
Tâm lý ám chỉ.
Ta đây đối với bà con ở chỗ này rất quan trọng, ta đi rồi bọn họ không có thầy thuốc.
Lo trước tính sau chu đáo, trước tiên là một phát áy náy đánh vào nội tâm của chính ngươi, lời cự tuyệt của ta.
Trên mặt Ngô đội trưởng hiện lên vẻ chần chừ.
Một Thanh Y đi theo Ngô Thiết Quân cười nói: "Tên lăng trung nhỏ như ngươi cũng thú vị đấy, nơi này là y quán của ngươi, vậy ngươi nói xem chúng ta đến chỗ của người còn làm chuyện gì nữa?"
"Tuyệt đối không đúng."
Phong Ấn chắc nịch lắc đầu, lại lướt mắt đánh giá ba người từ trên xuống dưới, mỉm cười: "Khí sắc của ba vị rất tốt, thân khang thể kiện, không bệnh không tai, đâu phải đến đây thăm y quán làm gì?"
Ba người này một đoàn khoẻ như vâm đi vào đây, bản thân cũng đều là cao thủ, đương nhiên không bệnh không tai rồi.
Thế nhưng lời này phát ra từ miệng một thầy lang như Phong Ấn, thì lại không giống từ miệng người bình thường nói.
Kết hợp với lần quan sát ban nãy, ánh mắt rõ ràng trong lòng đã có dự tính rồi.
Khiến người ta cảm thấy cái vị thầy thuốc này có y thuật cao siêu, áng chứng đã thấy được chút ít rồi.
Còn có thể liếc mắt cái đã nhìn ra chúng ta không có bệnh.
Giỏi!
Ánh mắt của đội trưởng Ngô Thiết Lâm hiện vẻ khen ngợi, đưa mắt nhìn quanh, đánh giá đồ đạc đơn sơ bên trong y quán, nói: "Kẻ theo nghề y phải học bốn chữ nhìn, nghe, hỏi, sờ; nhìn là bài học vỡ lòng của kẻ học y, tiên sinh liếc mắt cái đã nhìn ra, trong tâm đã xác định được, có thể nhận ra được y thuật cao minh, khiến người khác phải bội phục, nhưng mà câu đối ở ngoài cửa... Tại sao lại..."
(Nhìn, nghe, hỏi, sờ ở đây lần lượt là xem khí sắc, nghe tiếng động, hỏi bệnh và chuẩn mạch, là thuật ngữ trong Đông Y.)