"Ngô.." Tô Mộng Mộng chậm rãi mở mắt nhưng chưa kịp thích ứng với ánh sáng, vội vàng nhắm mắt lại.
"Tê.." Đau quá, bả vai liền truyền đến từng trận đau đớn làm nàng giật mình, nhớ lại hình ảnh tối hôm qua.
Sắc mặt trắng bệch, cũng không biết trời xui đất khiến như thế nào lại đưa nàng đến bên cạnh nam chính, làm tốt thân phận pháo hôi. Quả nhiên không thể so bì với nam chính, người ta có hào quang, có gặp tai họa thì cũng sẽ di dời đến người pháo hôi, mà pháo hôi chính là nàng a!
Cũng may lúc té xuống người hắn, đầu nàng hơi nghiêng qua một hướng, không bị đánh vào đầu, nếu không nàng liền đi đời nhà ma..
"Sư tỷ." Bùi Tịch bưng thuốc vào phòng, một thân bạch y, không dính bụi trần;
Tô Mộng Mộng mở to hai mắt, nam chính đúng là nam chính, bạch y làm cho dáng người hắn càng thêm thanh thoát, gương mặt được điêu khắc tinh tế, tiên khí bay bay, nhìn rất xuất trần!
Cố tình lại có đôi mắt hẹp dài, khóe mắt còn có nốt ruồi đỏ tươi, lộ ra một chút yêu mị, ánh mắt đen diệu, hấp dẫn ánh mắt người khác nhưng lại không thể nhìn thấu nội tâm của hắn..
"Chủ nhân, chủ nhân!" Ngân Lang kích động vô cùng, "Nàng lại nhìn ngươi đến ngây người, ngao ô!"
"An tĩnh!"
Bùi Tịch nhíu mi, hạ mắt, quát lớn trong đầu.
Tô Mộng Mộng vội vàng quay đầu đi, lỡ như nàng nhìn nhiều quá, làm hắn khó chịu, giá trị hắc hóa tăng lên, lúc này liền khóc cũng không xong!
"Chủ nhân, ngươi không thể như vậy, nàng là do cứu ngươi mới ra nông nỗi này, ngươi phải quan tâm nàng.."
Thần thức đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm, làm Ngân Lang lập tức ngậm miệng, không dám lên tiếng.
"Đây là thuốc." Bùi Tịch đi đến mép giường đem thuốc đặt ở một bên, "Có thể ngồi dậy sao?"
Tô Mộng Mộng nghiêng đầu cười cười, cực kỳ miễn cưỡng, "Có thể."
Nàng cũng bị thương đến mức này, còn hỏi nàng có thể ngồi dậy không, nên nói hắn ngốc, hay là nên nói hắn máu lạnh!
Cắn môi, nhẫn nhịn không mắng hắn, chịu đựng đau đớn ngồi dậy..
Bùi Tịch thấy nàng cắn chặt răng, để không kêu thành tiếng, chậm rãi ngồi dậy.
Chỉ là sắc mặt càng tái nhợt, một lát liền mồ hôi đầm đìa..
"Tại sao sư tỷ không dùng pháp lực?" Bùi Tịch phất nhẹ tay, giúp nàng ngồi vững.
Tô Mộng Mộng lấy ra khăn tay, bộ dáng vô lực, nàng có thể nói nàng dùng không quen sao?
Không thể!
"Quá đau, quên mất, sư đệ, hôm qua gấu đen không làm ngươi bị thương chứ?" Hôm qua nàng ngất đi, căn bản không biết làm sao về được..
"Chủ nhân, chủ nhân, nghe một chút, nàng.."
"Bang!"
Ngân Lang nhìn nhìn phòng tối, lâm vào trầm tư, nghe không thấy, nhìn không thấy, sao lại nhốt nó rồi ngaooo..
Tuy rằng nàng vừa nhìn liền biết hôm qua nàng rắm cũng không kịp phóng, làm sao giúp đỡ hắn, nhưng nàng có thể ơ đây quan tâm, thăm hỏi hắn nha, không thể để thương tích nàng phải chịu này uổng phí!
"Sư đệ?"
Tô Mộng Mộng nhìn Bùi Tịch đang nhìn chằm chằm nàng, tim đập loạn, ho nhẹ một tiếng, "Ngươi không sao chứ?"
"Ta không có việc gì." Bùi Tịch nở nụ cười, "Cảm ơn sư tỷ cứu giúp."
Thuần lương vô hại, đem thuốc bưng lên, tươi cười càng thêm ấm áp làm nàng hơi hoảng hốt..
Tô Mộng Mộng nhìn đến phát ngốc, nụ cười này, đây là muốn phù chính?
Tô Mộng Mộng như cũ bất động thanh sắc, che ngực, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.."
"Lộc cộc!" Tô Mộng Mộng gắt gao nhéo đệm giường, cố gắng uống hết một muỗng thuốc, kết quả người kia lại đưa tới một muỗng..
"Sư đệ.." Tô Mộng Mộng vẻ mặt khó xử, nghiêng đầu, "Có thể hay không không uống?"
Khó uống đến phát khóc!
"Không thể." Bùi Tịch cười đến càng thêm xán lạn, một lần nữa đem muỗng thuốc đặt bên miệng nàng, nhìn nàng há miệng, từng muỗng từng muỗng đút hết chén thuốc..
Danh Sách Chương: