• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi.."

"Khụ khụ!" Có người đút thuốc như vậy sao?

Tô Mộng Mộng gắt gao nắm chặt chăn nệm dưới thân, hắn vậy mà trực tiếp đem thuốc đổ vào miệng nàng!

Tô Mộng Mộng cúi đầu, cố nén phẫn nộ, kịch liệt ho khan "Khụ khụ.."

Bùi Tịch nhìn nàng với vẻ mặt vô tội "Sư tỷ, uống từ từ thôi, đừng vội"

Tô Mộng Mộng ngẩng đầu, hai mắt mông lung, ôn nhu trả lời, "Được."

MN, nếu không phải tại hắn đút thuốc quá nhanh, nàng sẽ bị như vậy sao!

Bùi Tịch nhìn bộ dáng của nàng, đôi mắt hơi hơi chớp động, trên mặt khôi phục lãnh đạm, chậm rãi đút hết thuốc cho nàng.

Sau khi hắn để chén xuống, lại lần nữa đưa tay.

Tô Mộng Mộng bắt lấy tay hắn, "Ngươi làm gì?"

Bùi Tịch ánh mắt lập tức chuyển động, một cỗ sắc bén lướt qua, khóe miệng gợi lên nụ cười như có như không, rốt cuộc cũng chịu lộ ra diện mục thật..

"Sư tỷ, ta bôi thuốc giúp ngươi."

Tô Mộng Mộng lập tức buông lỏng tay ra, ý thức được ngữ khí của bản thân không đúng, vội vàng ho nhẹ, che ngực, "Không cần, ta đi về trước."

Tô Mộng Mộng quên mất tay trái đang bị thương, định đẩy hắn ra đứng lên, mới vừa động, liền đau đến chảy nước mắt!

"Tê, ngô.." Hút một ngụm khí lạnh, này MN tay con gấu đó rốt cuộc bự đến mức nào, làm sao sau lưng nàng cũng đau!

"Đừng nhúc nhích!" Bùi Tịch lôi kéo nàng, ngày hôm qua vừa mới nối lại xương cho nàng, bây giờ động đậy lập tức lệch xương, chắc chắn vết thương còn nặng hơn ban đầu!

"Sư tỷ đã cứu ta, nên việc chăm sóc sư tỷ ta cần phải làm."

"Kia, ta tự.." Tô Mộng Mộng cởi ra áo khoác ngoài, nàng cũng chưa tu luyện được đến trình độ để người khác cởϊ áσ mình mà mặt không đổi sắc!

Bùi Tịch thấy nàng đưa lưng về phía mình, cởϊ áσ, lộ ra lưng trần, cách quần áo bắt lấy tay nàng, ngăn nàng lại, "Có thể.."

"Được."

"Có hơi đau, sư tỷ chịu đựng một chút.." Bùi Tịch duỗi tay ôm nàng, bắt đầu chuyển động, cởi bỏ băng gạc tối qua đã băng bó.

Miệng vết thương thoạt nhìn vẫn là huyết nhục mơ hồ nhưng rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, Bùi Tịch mở tay, một giọt máu nhỏ xuống.

"Đây là cái gì?" Tô Mộng Mộng ngửi được trong không khí một mùi vị đặc biệt thơm ngọt;

"Dược dịch." Vừa nói Bùi Tịch vừa đem máu nhỏ lên vết thương của Tô Mộng Mộng.

Sau đó lại lấy ra băng gạc giúp nàng băng bó một lần nữa, lúc băng bó ngón tay không tránh khỏi đụng đến da thịt nàng..

Tô Mộng Mộng thỉnh thoảng ngừng thở, hơi lạnh trên đầu ngón tay lơ đãng đụng vào, làm cả người nàng không được tự nhiên, nhưng trên mặt còn phải giữ vững bộ dáng điềm nhiên.

Đời trước vội vàng kiếm tiền, ngay cả đàn ông cũng chưa nhìn thấy nhiều, bây giờ trực tiếp để người khác đụng chạm, còn là sư đệ của mình, bỗng dưng cảm thấy xấu hổ..

Bùi Tịch nàng nhẹ nhàng rung động, ở nơi nàng không nhìn thấy, chân mày một chọn, nhìn chằm chằm vành tai đang đỏ lên, giống như huyết ngọc..

Đuôi mắt mang theo nốt ruồi, yêu dã dị thường, đảo mắt lại khôi phục thanh lãnh chi sắc, "Được rồi."

Tô Mộng Mộng như là được đặc xá, vội vàng lôi kéo quần áo, "Ngô!"

Lại quên mất vết thương trên người!

"Để ta giúp tỷ."

Tô Mộng Mộng bộ dạng nữa kín nữa hở của bản thân, vội vàng ngăn lại, "Không cần, ta!"

Lưu quang chợt lóe, quần áo lập tức được mặc xong, ân?

"Sư tỷ sẽ không cho rằng ta sẽ động thủ đi?" Bùi Tịch đem đầu ngón tay thu hồi, trong mắt mang theo ý vị nghiền ngẫm..

"Không có!" Tô Mộng Mộng lập tức phủ nhận, "Ta định tự mình niệm, niệm pháp quyết, không muốn làm phiền sư đệ."

Đều do nguyên chủ học hành không tới nơi tới chốn, nàng cũng chỉ mới đến mấy ngày, chưa quen thuộc được những việc này, thứ duy nhất quen thuộc là Thôi Lệ Quyết mà Tô Mộng Mộng thường lấy ra đối phó với chưởng môn sư phụ..

Lời editor: Đọc truyện tại trang chính chủ truyenwiki1.com và dembuon là đang ủng hộ editor.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK