• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dừng một chút, Chử Liên Thành lại bỏ thêm một câu: “Vì một người mạng chẳng còn bao lâu, Hoài Quang công tử cảm thấy đáng hay sao?”

“Sứ giả đến từ Đông Đô?” Phượng Tam thổi thổi bát cháo, hơi hơi nhướng mi.

Đông Phương Phi Vân nói: “Tiểu Hầu gia điều động quân lính Kiếm Nam dùng bạo động bao vây núi Long Cốt, nếu không có Trác công tử suy nghĩ chu toàn, chuyện này đúng là không dễ giải quyết.”

Phượng Tam nhìn bát cháo, trầm ngâm không nói. Đông Đô có sứ giả đến chẳng có gì là lạ. Thế lực trong triều phân làm hai phe, một phe do Vinh vương cầm đầu, dòm ngó đế vị đã lâu; phe còn lại được sự uỷ thác của tiên đế do hai đại gia tộc Chử – Lâm cầm đầu, phản đối Vinh vương đưa thế tử thành con thừa tự vào cung làm Hoàng tử. Nếu thế tử Vinh vương đã đến, hai nhà Chử – Lâm phái người tới là chuyện sớm muộn. Lòng dạ của Phượng Tam lúc này lại đảo quanh trên người Đông Phương Phi Vân. Người đã hạ “Vạn cân cự áp” xuống rốt cuộc có phải Đông Phương Phi Vân hay không? Nếu đúng, vì sao hắn lại sai người mở núi thả ta ra? Chẳng lẽ cũng giống như đêm đó ta dù quyết tâm bỏ mặc Chương Hi Liệt, cuối cùng lại không nhẫn tâm? Hay người hạ “Vạn cân cự áp” là kẻ khác?

“Từ xưa dân đã không đấu được quan.” Đông Phương Phi Vân đắn đo rồi nói: “Thiếu chủ đã đắc tội với thế tử Vinh vương, nếu liên minh với “Đảng Bảo hoàng [72]” Chử – Lâm, sau này ai trong bọn họ nắm được đại cục cũng sẽ không bỏ qua chúng ta.”

[72] Đảng bảo Hoàng: Đảng bảo (vệ) Hoàng (gia), muốn đưa người có đúng dòng dõi hoàng tộc lên ngôi.

Phượng Tam uống một ngụm cháo, tựa vào gối, miễn cưỡng quăng cho một câu: “Đại sự sắp định, chuyện của chúng ta còn chưa xong, sứ giả Đông Đô cứ giữ lại vài ngày đã, sắp xếp cho vị Trác công tử đi nghỉ chân đi.”

“Vâng.”

Nhìn Đông Phương Phi Vân, Phượng Tam cười nhẹ: “Phi Vân, ngươi cũng biết khi bày trận từng có người khuyên ta, ‘Đông Phương lòng muông dạ thú, không thể trọng dụng’, khuyên ta hoặc giam cầm ngươi, hoặc giết ngươi.”

Đông Phương Phi Vân mặt không biến sắc, cũng cười nhẹ: “Trong tim công tử có trăm khe ngàn hốc, người khác không sánh kịp.”

Nụ cười của Phượng Tam càng sâu: “Thi thể của người góp những lời này đã thối nát dưới gốc cây ở Đông viện.” Hắn giương mi lên, rồi đột nhiên ngồi dậy, mắt phượng sáng ngời nhìn Đông Phương Phi Vân: “Chỉ có anh hùng mới có thể nhận ra anh hùng. Đông Phương tổng đóa chủ là người chính trực, hào hùng muôn trượng, được ngươi tương trợ thật là phúc của Phượng Tam. Bọn họ chỉ biết chức vụ tổng đóa chủ của Đông Phương Phi Vân do ta cho, lại không biết Đại Quang Minh giáo thịnh vượng khắp vùng Tây Nam cũng là công lao của Đông Phương Phi Vân.”

Đông Phương Phi Vân quỳ xuống, ngữ khí chân thành: “Vì thiếu chủ cống hiến sức lực là vinh hạnh của thuộc hạ.”

Phượng Tam cười, đỡ Đông Phương Phi Vân đứng dậy, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, thở dài: “Ta có chỗ không tiện, phiền ngươi chiếu cố Thiết Cầm nhiều một chút. Y là người tính tình quật cường, bây giờ nghĩ không thông, sau này tự nhiên sẽ hiểu.”

Có những thứ không cần phải nói trắng ra. Đông Phương Phi Vân làm việc hào phóng, cũng không biện bạch gì. Lại nói chút chuyện liên quan đến Quang Minh giáo và chuyện ngày sau của núi Long Cốt, sau đó Đông Phương Phi Vân cáo lui.

***

Tôn Ngọc Nam đi theo phía sau Đông Phương Phi Vân. Đông Phương Phi Vân sắc mặt thản nhiên, bước chân lúc nhanh lúc chậm, hoàn toàn không có vẻ quyết đoán trầm tĩnh ngày thường.

Đông Phương Phi Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn thẳng Tôn Ngọc Nam: “Đã điều tra ra kẻ hạ ‘Vạn cân cự áp’ hay chưa?”

Tôn Ngọc Nam lắc đầu.

Đông Phương Phi Vân cười lạnh: “Việc này ngươi tự mình đi tra, phải nhanh. Người làm việc này không phải người trong giáo thì là Lý Hủ. Thiếu gia lòng nghi kị quá nặng, thủ đoạn đáng sợ, đã không yên lòng về ta từ trước, nếu bây giờ không sớm rửa sạch danh dự, không biết ngài sẽ làm ra chuyện gì.”

Tôn Ngọc Nam đáp: “Thuộc hạ hiểu.”

Đông Phương Phi Vân phát ra một tiếng cười lạnh: “Phải chăng trong lòng ngươi đang chê cười ta.”

Tôn Ngọc Nam trầm mặc hồi lâu mới nói: “Cái mạng này của thuộc hạ do chủ nhân cứu, cả đời này của thuộc hạ là của chủ nhân. Chủ nhân muốn làm gì, thuộc hạ sẽ giúp chủ nhân đạt thành tâm nguyện. Thuộc hạ là kẻ ngu dốt, không hiểu chuyện tình cảm, thuộc hạ chỉ biết chủ nhân trí tuệ hơn người, những việc chủ nhân làm thì nhất định không sai.”

Đông Phương Phi Vân cười nhẹ, thì thầm: “Bao kẻ thông minh gặp phải tình yêu cũng thành xuẩn ngốc. Cũng chỉ có người như thiếu chủ của chúng ta, dù là chuyện gì cũng đều mọi việc thuận lợi.”

Tôn Ngọc Nam đi theo Đông Phương Phi Vân một đoạn, nhắc nhở: “Chủ nhân, đây không phải đường đến chỗ Thiết Cầm công tử.”

Đông Phương Phi Vân thản nhiên nói: “Đi gặp y làm gì? Thiếu chủ nghi ta một phần, y nghi ta ba phần. Thiếu chủ phòng ta bảy phần thì có lẽ y hoàn toàn phòng ta. Tấm lòng này ta đưa cho y đúng là mang cho con sói hoang vô tâm. Vừa rồi mất nửa ngày chống đỡ những lời sắc bén của thiếu chủ, giờ đến chỗ y để nhận khinh bỉ chắc?” Hắn mỉm cười, thở dài: “A Nam, cũng là ngươi tốt, dù thế nào cũng không phản bội ta. Đi thôi, đi uống chén rượu với ta. Đã lâu rồi ta chưa được say bí tỉ.”

***

Ngay sau khi Đông Phương Phi Vân đi được không lâu, trong phòng Phượng Tam có thêm hai người.

Hai người đều là nam.

Trong đó có một người mặc trường bào màu xanh xám, vải dệt mềm, không quá sang quý, cũng tuyệt đối không có vẻ khó coi, dung mạo không thể nào hình dung, giống như sắc trời sau cơn mưa khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Người này cũng không phải quá đẹp, nhưng lại có một khí chất thanh tú tao nhã toát ra từ bên trong. Phượng Tam không khỏi nghĩ đến một câu thơ: “Sách vở trong lòng tất thanh nhã [73]“. Nhưng người này lại khác thư sinh. Ngươi tuyệt đối không thể tìm thấy vẻ cố chấp cổ hủ của nho sinh trên người này. Người này giống như một thanh kiếm hoàn hảo đang nằm trong vỏ, toát ra sát khí mờ nhạt, đẹp từ bên trong, khi mỉm cười lộ ra vài phần ung dung, đôi môi mím lại cũng tự nhiên sinh ra khí thế không giận tự uy.

[73] Sách vở trong lòng tất thanh nhã: Nguyên văn “Phúc hữu thi thư khí tự hoa”.

Người thanh niên đứng phía sau hắn có dáng người thon dài, mặt trắng môi hồng, cũng là người rất đẹp, nghiêm mặt ngưng mắt, nhấc tay giơ chân cũng toát ra khí thế tao nhã.

Phượng Tam đánh giá bọn họ, hai người cũng đánh giá Phượng Tam.

Người mặc trường bào xanh xám mỉm cười: “Hoài Quang công tử danh chấn thiên hạ, quả nhiên không tầm thường.”

Phượng Tam ngừng cười nhìn hắn: “Phượng Hoài Quang chỉ là hạng lỗ mãng, có đáng là gì trong mắt Liên Thành công tử?”

Hắn một câu đã vạch trần thân phận thật sự của đối phương, người mặc áo xanh xám tươi cười ôn hòa, chưa gợn chút sóng, giống như việc bị Phượng Tam nhìn thấu là đương nhiên, nếu Phượng Tam không đoán ra thân phận của hắn thì mới nổi danh uổng phí. Phượng Tam nhìn người này, trong lòng hơi kinh ngạc. Chử Liên Thành đến đây chẳng có gì là lạ, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mà hắn đã nhìn thấu các quan hệ sâu xa trong giáo, tránh được Đông Phương Phi Vân mà trực tiếp gặp mình, sự nhạy cảm sâu sắc này thật là đáng sợ. Nhiều năm tôi luyện được linh tính như động vật khiến Phượng Tam cảm nhận được sức ép của kỳ phùng địch thủ. Cho dù đối mặt với kẻ xảo quyệt như Lý Hủ, hắn cũng chưa bao giờ sinh ra cảm giác này. Người này nếu không sống trong triều đình mà sinh tồn trong giang hồ thì tất là cường địch mạnh nhất trong việc tranh hùng thiên hạ với ta. Mang theo chút địch ý, mang đến một cảm giác tỉnh táo thương tiếc của anh hùng tịch mịch.

Chử Liên Thành mỉm cười: “Việc ở núi Long Cốt đã xong, Hoài Quang công tử cờ lớn tung bay [74], việc xưng hùng giang hồ đã nằm trong tầm tay. Chử mỗ hôm nay tới muốn chúc mừng Hoài Quang công tử.”

[74] Đại kỳ phấp phới: Trong những cuộc chiến, phe thắng sẽ giương cờ trên nơi cao nhất, chỉ việc chiến thắng.

“Không dám không dám.” Phượng Tam nhẹ nhàng đáp lời: “Giang hồ ân oán phân tranh, ở trong mắt Liên Thành công tử, cùng lắm cũng chỉ là một trò xiếc huyên náo mà thôi.”

“Thiên thu trăm đại, Cửu Châu chư dã, cũng chỉ là một chỉnh thể. Chư tử ứng kiếp mà động, cờ bãi quy liêm, cũng đều như thế, triều đình giang hồ, lại có gì phân biệt.” Chử Liên Thành nói, nhìn thẳng Phượng Tam: “Hoài Quang công tử chắc hẳn đã nhận ra giờ là lúc loạn lạc. Lúc này, ngoại có thế tử Vinh vương cùng các thế lực tàn dư trong giang hồ, nội có gian tế quấy phá, thời buổi rối loạn, kiếp nạn đổ đầu, không biết Hoài Quang công tử sẽ ứng kiếp này như thế nào?”

“Xin Liên Thành công tử chỉ giáo.” Phượng Tam cười khiêm tốn. Người này quả nhiên lợi hại. Hắn rõ ràng vì Chương Hi Liệt mà đến, nhưng không nhắc tới chuyện này một chữ, ngược lại nhằm vào Phượng Tam. Lúc này, non nước hiểm trở, hoàn cảnh nhạy cảm, tuyệt đối không phải thời cơ tốt để Phượng Tam trả thù và quét sạch thế lực võ lâm Trung Nguyên. Nhưng lúc này không thể so đo. Triều đình cũng tốt, giang hồ cũng tốt, quan trọng nhất là cuộc đàm phán này. Chử Liên Thành hoặc Lý Hủ, Phượng Tam phải chọn một phe, nếu không chọn thì hắn đồng thời có thêm hai kẻ địch, đây là kết quả mà Phượng Tam tuyệt đối không muốn. Sở dĩ Lý Hủ nóng lòng muốn giết Phượng Tam cũng đã nhìn ra Phượng Tam nếu không chọn hắn thì chỉ có thể chọn Chử Liên Thành. Đây là kết quả Lý Hủ tuyệt đối không muốn.

Cuộc đàm phán này có vẻ hơi quá đáng. Bất luận thế nào, Phượng Tam cũng không có lựa chọn khác. Phượng Tam biết điều này, đồng thời cũng hiểu Chương Hi Liệt sẽ không đi theo bọn họ. Đơn giản là vì đứa trẻ kia khác người thường, cuộc đời của cậu quá nhanh, quá ngắn. Những chuyện tranh quyền đoạt thế, dùng toàn bộ sinh mệnh đổi lấy yêu hận oanh oanh liệt liệt sợ cũng không đủ.

Chử Liên Thành thản nhiên nói: “Chắc hẳn Hoài Quang công tử đã sớm có quyết định.”

Phượng Tam nhìn hắn, không biết rốt cuộc thì người này đã biết được bao nhiêu, đành cười nhạt: “Chuyện của Liên Thành công tử chỉ sợ Phượng mỗ không giúp được gì. Liên Thành công tử vẫn nên đi gặp người nên gặp đi. Những chuyện khác, nếu Hoài Quang có thể cống hiến sức lực, tất sẽ dốc sức giúp đỡ.”

“Nếu Hoài Quang công tử không thể giúp ta thì trong thiên hạ này còn ai có thể?” Chử Liên Thành nhìn Phượng Tam thật sâu: “Tiểu Hầu gia vì có chỗ dựa nên vô cùng kiêu ngạo, đã chịu nhục trong tay công tử thì tất không cam lòng. Sau này nếu tiểu Hầu gia thắng, thử hỏi trong thiên hạ có gì đủ mạnh để chống lại hắn. Chẳng nhẽ Hoài Quang công tử trí tuệ khí độ thế này, đến lúc đó lại ngẩng cổ chịu chém, hoặc quay về chốn Tây Vực hoang dã tránh nạn?” Dừng một chút, Chử Liên Thành lại bỏ thêm một câu: “Vì một người mạng chẳng còn bao lâu, Hoài Quang công tử cảm thấy đáng hay sao?”

Phượng Tam bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy ánh sáng lạnh lẽo. Chử Liên Thành vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy, không thể nhìn thấy sâu cạn. Vẫn là khuôn mặt nho nhã hàm súc như trước, lúc này ở trong mắt Phượng Tam đã có sự sắc bén thâm trầm nói không nên lời.

Phượng Tam đã giấu sẵn kim châm trong tay áo, nhưng cuối cùng chẳng nói cũng chẳng làm gì. Câu nói sắc bén cuối cùng của Chử Liên Thành đã đánh trúng sự do dự trong lòng hắn. Đúng là Chương Hi Liệt đã làm hắn rung động, nhưng Hi Liệt y… y không thể sống thêm được bao nhiêu. Y vì ta làm những chuyện này có đáng hay không? Những suy nghĩ quay cuồng trong lòng Phượng Tam, thật lâu không thể quyết định.

Chử Liên Thành nở nụ cười, chậm rãi nói: “Hoài Quang công tử còn đa tình hơn Chử mỗ đã tưởng.”

Phượng Tam đột nhiên bật cười. Chử Liên Thành này không nói đến thế cuộc thiên hạ, không nói đến an nguy quốc gia, lại bày tỏ ý “Chương Hi Liệt không sống được bao lâu, có đáng hay không?” đại nghịch bất đạo. Hắn đã gặp không ít thuyết khách, những lời to gan sắc bén như vậy cũng hiếm thấy. Lúc này câu cười câu nói, tự nhiên sinh ra thái độ ung dung, sự âm trầm sắc nhọn vừa rồi giống như bị một chưởng đánh nát.

Phượng Tam cảm thán: “Liên Thành công tử… kỳ quái hơn Phượng mỗ đã tưởng.”

Chử Liên Thành mỉm cười: “Hoài Quang công tử và ta đều chẳng phải hạng người lương thiện, nếu nói cứu vớt thiên hạ thì đúng là nói bậy. Chử mỗ vốn không có chí lớn gì, chỉ là sinh ra mang họ Chử, trọng trách này đã đặt ở trên vai từ khi sinh ra đến nay, không thể không làm. Hoài Quang công tử lớn lên khi Quang Minh giáo nguy vong, trọng trách này không để đẩy đưa, cũng không thể không làm. Nếu đâm lao thì phải theo lao, tại sao không mạnh tay mà làm, hợp sức tạo ra một con đường sống từ trong mạch nước ngầm mãnh liệt này?”

Đạo lý này, tự nhiên Phượng Tam hiểu được. Hắn nhìn chăm chú Chử Liên Thành, thật lâu sau, thản nhiên nói: “Thiên hạ tự có số của thiên hạ, Đại Quang Minh giáo cũng tự có mệnh của Đại Quang Minh giáo. Liên Thành công tử là khách từ xa tới, hay là ở lại uống một ly trà xanh? Trà nghệ của Hi Liệt rất được, vừa lúc đãi khách.”

Đây là ý tiễn khách. Chử Liên Thành cũng nhìn chăm chú Phượng Tam, chậm rãi nói: “Vậy hôm nay Chử mỗ không làm phiền Hoài Quang công tử nữa. Nếu có dịp thì sau này sẽ đánh giá trà nghệ của Hi Liệt công tử. Chắc sẽ không làm người ta thất vọng.”

Cuộc gặp mặt này nhìn bên ngoài thì giống như chưa làm được gì, kỳ thật ai cũng hiểu được, trước mắt chỉ có một con đường có thể đi.

***

Phượng Tam có thân phận đặc biệt, nơi ở được canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả Chương Hi Liệt cũng không thể tùy ý đi lại. Sau khi xử lý chút chuyện trong giáo, Phượng Tam lặng lẽ đi đến nơi ở của Chương Hi Liệt. Từ khi thoát được khỏi động, Phượng Tam đầu tiên là tĩnh dưỡng tắm rửa, sau đó lại phải định đoạt những công việc cấp bách, đã bốn năm ngày chưa gặp mặt, thầm nghĩ Chương Hi Liệt nhất định đã chờ đến nóng vội. Đến khu sân của cậu, hắn gọi hai tiếng cũng không thấy người đâu. Phượng Tam có chút thất vọng, lững thững đi vào trong. Bên cạnh khu của Chương Hi Liệt có một phòng bếp nho nhỏ để chuẩn bị đồ ăn cho khách. Bên trong có khói bếp, hình như có người bên trong. Phượng Tam nhìn vào trong, không khỏi ngẩn ra.

Trên bếp có một cái nồi đất đang sôi sùng sục, cũng không biết đang hầm nấu cái gì, một thiếu niên gầy nhỏ ôm gối ngồi bên cạnh bếp, trong tay cầm một quyển sách nhưng không đọc, đang tì cằm lên đầu gối xuất thần.

“Hi Liệt.”

Phượng Tam gọi nhẹ một tiếng, cậu như không nghe thấy, vẫn ngẩn cả người ra. Phượng Tam cảm thấy buồn cười, khẽ khàng đi qua ngồi xổm trước mặt cậu. Quyển sách đã cũ, cũng không biết cậu lấy ở đâu ra. Phượng Tam nhìn vào quyển sách không trọn vẹn, như bị ai xé mất nửa trang, trên mặt giấy cáu bẩn có mấy dòng chữ Khải [75] viết không tệ. Phượng Tam nhẹ giọng đọc: “Mọi ân oán đời này. Đều vô thường chóng phai. Cõi thế nhiều khổ não. Đời người như sương mai. Vì yêu nên sợ hãi. Vì yêu nên ưu phiền. Kẻ nào lìa chữ ‘ái’. Tâm mới được an nhiên [76]…”

[75] Chữ Khải (Khải thư): Một trong các cách viết chữ Hán, có kết cấu chặt chẽ, nét bút chỉnh tề, lại đơn giản dễ viết, vô cùng quy phạm. Phần lớn chữ in ngày nay đều thuộc về chữ Khải.

KaishuOuyangxun[76] Nguyên văn:

Nhất thiết ân oán hội

Vô thường nan đắc cửu.

Sinh thế đa ưu sự

Mệnh nguy ư thần lộ.

Do ái cố sinh ưu

Do ái cố sinh bố.

Nhược ly ư ái giả

Vô ưu hựu vô bố.

Những câu trên là các câu kệ trong kinh văn Phật giáo, cuốn “Phật thuyết diệu sắc vương nhân duyên kinh” thuộc Kim cương kinh.

Phượng Tam biết đây là những câu kệ trong Kim cương kinh, ý nghĩa đại khái là mọi chuyện yêu hận đều là do duyên tụ hợp, không thể bền lâu. Người sống trên đời này trải qua nhiều gian nan khổ cực sợ hãi, sinh mệnh thay đổi như những sớm bình minh. Tất cả gian nan khổ cực sợ hãi đều có ngọn nguồn là tấm lòng muốn được yêu, chỉ khi quên đi tình cảm, giữ được cái tâm tĩnh lặng bằng phẳng thì mới có thể không lo không ngại. Trong lòng Phượng Tam có một cảm xúc nói không nên lời, nhìn Chương Hi Liệt. Hi Liệt bị giọng nói của hắn làm kinh động, cũng đang nhìn hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vô hạn tâm sự.

Thật lâu sau, Hi Liệt nói: “Tinh thần của ngươi tốt hơn nhiều rồi.”

Phượng Tam cười: “Tại hạ võ công cao cường, nội ngoại đủ cả, đương nhiên phục hồi nhanh hơn người khác.”

“Mèo khen mèo dài đuôi, không biết ngại à?” Hi Liệt cười khẽ.

“Ngươi ở đây đọc kinh thư, muốn đi làm hòa thượng sao?” Phượng Tam gõ gõ lên quyển sách trong tay cậu.

Chương Hi Liệt không nói gì, nghiêng đầu, mỉm cười nhìn Phượng Tam. Phòng bếp nhỏ hẹp, ánh sáng u ám, nụ cười này của cậu trong sáng động lòng người. Phượng Tam cảm giác tim đập thình thịch, ánh sáng trước mắt tối sầm lại, là Chương Hi Liệt từ phía trên áp tới. Phượng Tam giang tay bắt được cậu, Chương Hi Liệt hôn lên môi Phượng Tam, xâm nhập tiến công như dã thú. Phượng Tam không có hành động gì, tránh khỏi sự xâm chiếm, thu phục lại những gì bị cướp mất ra đâu vào đấy. Chương Hi Liệt tiến công tuy mạnh nhưng lại ngắn ngủi, lập tức di chuyển đi xuống, dùng răng nanh xé áo Phượng Tam, cười cười từ phía dưới nhìn lên. Ánh mắt cậu nóng rực, trong vẻ ngây ngô thuần khiết có cả vẻ mị hoặc dụ dỗ. Bụng dưới của Phượng Tam nóng rần, buộc phải túm lấy tóc gáy cậu.

Chương Hi Liệt cười nhẹ một tiếng, dán vào Phượng Tam: “Ta không muốn làm hòa thượng, ta muốn ngươi.” Ngón tay linh hoạt tiến vào phía dưới Phượng Tam, cầm lấy dục vọng của hắn nhào nặn.

“Muốn ta?” Phượng Tam rên rỉ một tiếng, hít một hơi thật sâu, ánh mắt có thêm vài phần mờ ám. Hắn cúi đầu cắn vành tai Chương Hi Liệt, ngay cả âm thanh cũng khàn lại: “Ta không chạm đến ngươi là lo cho ngươi, ngươi đừng có hối hận.”

Chương Hi Liệt làm như cười cười, Phượng Tam chưa kịp phân biệt rõ ràng đã bị cậu đẩy ngã. Cậu thân thể ốm yếu, làm chuyện này lại vô cùng nghiêm túc, linh hoạt như một con báo con, gặm cắn vuốt ve mê loạn nhiệt liệt chỉ cậu mới có, giống như một ngọn lửa hừng hực muốn thiêu đốt tất cả hóa thành tro tàn. Phượng Tam có chút lo lắng nói không nên lời, lại bị Chương Hi Liệt hấp dẫn mãnh liệt. Hắn điều chỉnh lại tư thế một chút, để nằm thoải mái một chút rồi ôm lấy Chương Hi Liệt đáp lại nụ hôn của cậu, cùng cậu liều chết triền miên.

Đang hôn đến hồn vía lên mây, Chương Hi Liệt đột ngột đẩy Phượng Tam ra. Phượng Tam cảm thấy hơi khó chịu, liếc mắt nhìn thần sắc của Chương Hi Liệt, không khỏi giật mình. Chương Hi Liệt ngồi trên bụng hắn, từ trên xuống dưới nhìn xuống hắn, thần sắc tao nhã lại phong tình vạn chủng. Khuôn mặt Hi Liệt khơi vểnh lên, cười khẽ, đưa tay đến hông chậm rãi cởi bỏ đai lưng. Phượng Tam không phải chưa từng thấy ai thoát y, chỉ là chưa từng thấy người này thoát y. Này miệng khép, động tác chậm chạp như muốn lấy mạng người, nhưng lại vô cùng đẹp đẽ. Nụ cười của cậu vừa tà mị vừa đắc chí khiến Phượng Tam ý loạn thần mê, hận không thể chết trên người cậu.

Khố đã được cởi, lộ ra hạ thể trắng nõn căng chặt, dục vọng mềm mại của thiếu niên đã rục rịch, đầu dục vọng tinh xảo đã dựng thẳng lên. Hi Liệt vung tay lên, động tác tiêu sái ném khố đi, hai vành tai dần dần hồng lên lộ ra sự ngượng ngùng của chủ nhân, hô hấp lại ồ ồ như chín trâu mới kéo được. Phượng Tam nhìn thẳng cậu, dục niệm tăng vọt, đột nhiên xoay người ngồi dậy, đặt thiếu niên này xuống dưới thân, cúi đầu ngậm tính khí của cậu vào miệng. Chương Hi Liệt phát ra một tiếng rên rỉ vui sướng, eo hông rướn lên, ngửa cổ về đằng sau, ngón tay luồn vào mái tóc dày của Phượng Tam, lúc thì nắm chặt, lúc lại buông ra.

Đây là lần đầu tiên Phượng Tam làm chuyện này cho người khác, không có kinh nghiệm gì, nhưng làm sao để mọi thứ thoải mái thì hắn biết rõ, ngậm chặt rồi hút lấy, ngón tay mơn trớn xung quanh, không bao lâu đã cảm thấy cơ thể Chương Hi Liệt giật một cái, dòng tinh tịch mằn mặn nóng hổi bắn vào miệng hắn.

Có thứ để bôi trơn, Phượng Tam kiên nhẫn mở rộng phía sau của Chương Hi Liệt. Từ đầu đến cổ cậu đều xấu hổ đổi màu thành màu hồng trứng tôm, lại vẫn hào phóng mở hai chân ra, để Phượng Tam chạm vào từng nơi một. Cậu không chút che giấu sự vui sướng của mình, rên rỉ quấn hai chân lên thắt lưng Phượng Tam. Phượng Tam bị tiếng rên mất hồn của cậu khiến cho thần hồn điên đảo, nghĩ đến lần đầu tiên đã làm bị thương Hi Liệt, không biết vết thương kia đã khỏi hẳn chưa, không dám lỗ mãng, đành liều mạng kiềm chế, chậm rãi đẩy dục vọng đã ngẩng cao đang kêu gào vào, rồi dừng lại, đợi cơ thể cậu tiếp nhận rồi mới chậm rãi đong đưa.

Hi Liệt bỗng nhiên kéo tóc Phượng Tam: “Nếu lát nữa ta có cầu xin, ngươi đừng dừng lại.”

Phượng Tam ngạc nhiên.

Hi Liệt cười như trẻ con: “Cho ta xem rốt cuộc ngươi đã khôi phục chưa. Nếu ngươi không được, ta không… với ngươi nữa, ta đi làm hòa thượng.”

Phượng Tam hừ một tiếng, liền lựa một tư thế tiến vào thân thể cậu thật sâu. Đằng sau bị ma sát sâu, Chương Hi Liệt không khỏi hít vào một hơi, hô hấp hoàn toàn rối loạn, ánh mắt cậu còn trấn định, sáng như hai viên hắc thủy tinh trong nước. Phượng Tam kề sát vào má cậu, đặt tay lên cổ họng cậu, nguy hiểm nói: “Chương Hi Liệt, ngươi nghi ngờ năng lực của ta?”

“Không được à?”

“Được chứ.” Phượng Tam cười đến tà khí bá đạo, trong đôi mắt phượng chớp động ánh sáng lạnh lùng nghiêm khắc, âm thanh lại càng dịu dàng: “Nhưng ngươi nên chịu trách nhiệm về lời nói của mình đi. Chương Hi Liệt, ngươi xong rồi. Bởi vì ta sẽ trừng phạt ngươi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK