Sau khi cho người đi tìm thư từ của Chương Hi Liệt lấy bút tích, sai người đến núi Nam Bình mời Hạ thần y, Lưu Ly mới tìm một nha đầu hỏi hành tung của Bảo Quyển. Nha đầu kia thưa: “Bảo Quyển nói đau đầu, đã về phòng nghỉ ạ.” Lưu Ly gật đầu, đi đến chỗ ở của Bảo Quyển.
Lưu Ly có thân phận đặc biệt, ai cũng hiểu thân phận của hắn không phải là thị đồng bên người bình thường, Bảo Quyển tuy nói là có quan hệ với Phượng Tam, nhưng thân phận nam sủng vốn không phải chuyện có thể nói rõ, bởi vậy cũng không có danh phận gì, cho nên hai người vẫn ở trong phòng hạ nhân. Nhưng nô tài cũng chia làm ba bảy loại, những người hầu hạ chỗ Phượng Tam ở thì có địa vị cao hơn, nam bộc sống ở khu phía Bắc trong phòng hạ nhân, thị nữ thì ở bên trong dãy phòng phía Bắc trong nơi của Phượng Tam. Địa vị của Lưu Ly và Bảo Quyển lại đặc biệt hơn người khác một chút, có một căn phòng nho nhỏ trong viện, nơi Phượng Tam có thể gọi đến dễ dàng. Từ một tháng trước chuẩn bị cho hôn sự Phượng Tam mới quét dọn lại một tiểu viện phía Tây từ lâu đã hoang phế, Lưu Ly và Bảo Quyển dọn qua đó ở.
Hai nơi cách nhau không xa, đi một lát đã đến. Hai góc nhỏ này của họ cũng có nha đầu hầu hạ. Lưu Ly còn chưa đi đến cửa, từ xa đã thấy hai tiểu nha đầu Kim Châu, Kim Thúy ngồi trên tảng đá ngoài cửa chơi chọi cỏ gà. Kim Thúy cảm nhận thấy có người đến, vừa ngẩng đầu đã thấy hắn, vội vàng đứng dậy: “Lưu Ly ca ca, ca về rồi sao? Bên thiếu gia không cần hầu hạ ạ?”
Lưu Ly ừ một tiếng, hỏi: “Bảo Quyển đâu?”
“Bảo Quyển ca ca nói đau đầu, đang nằm ở trong.” Kim Châu đáp một câu, đột nhiên hé miệng cười, mặt hồng hồng cúi đầu, đẩy đẩy Kim Thúy: “Chị nói đi.”
“Nói gì cơ?” Kim Thúy quay đầu lại, thè lưỡi.
Lưu Ly giật mình, bảo hai người ra ngoài, đứng ở ngoài cửa lớn tiếng ho khan hai tiếng rồi mới chậm rãi đi vào trong. Khoảng sân không lớn, hình vuông, có vẻ sạch sẽ, hai bên có vài cây tùng xanh bách biếc, càng cảm thấy phóng khoáng. Mới đi được vào trong đã nghe thấy tiếng cười hi hi ha ha từ trong phòng truyền ra.
Lưu Ly lại ho khan hai tiếng, tiếng cười dừng lại. Lưu Ly đứng lại, hờ hững nhìn căn phòng phía Tây nơi hắn ở.
Phượng phủ hàng năm đều qua tháng ba mới đổi rèm cửa sổ thành lụa mỏng. Phòng của hạ nhân vốn không dùng các thứ rèm lụa thượng phẩm như vậy, đống rèm cửa sổ ở nơi này do nhị quản gia Trương Hoài An tự mình dẫn người trang trí. Dưới ánh sáng lạnh khuất trong bóng tùng rậm rạp chỉ thấy ngang bóng khung cửa sổ gỗ lim được treo những tấm rèm lụa xanh lục thăm thẳm lạnh lẽo như một lớp khói mỏng manh, tao nhã sạch sẽ, trông rất đẹp mắt.
Hắn đang ngắm nhìn đến ngẩn người thì một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp từ trong phòng Bảo Quyển đi ra, tần ngần đứng ở trước cửa như đang do dự gì đó, bỗng thấy Lưu Ly thì vội vàng vén áo quỳ gối hành lễ, đi như chạy ra ngoài.
Lưu Ly giống như chưa hề thấy cảnh đó, vẫn đứng yên không nhúc nhích, chốc lát sau chợt nghe thấy giọng nói của Bảo Quyển nói: “Ta đau đầu mới về đây nghỉ, sao ngươi cũng nhàn hạ chạy về?”
Lưu Ly hỏi: “Mặc quần áo chưa?” rồi mới chậm rãi xoay người.
Bảo Quyển đang lười nhác dựa vào cửa cười cười, nhìn thấy ánh mắt trong suốt đạm mạc của Lưu Ly thì hoảng hốt, ngượng ngùng thu lại nụ cười, ngượng ngùng cúi đầu, than thở: “Không phải chỉ chơi đùa thôi sao, có gì đâu mà. Ta bảo này, kỳ thật chơi đùa với con gái cũng vui lắm, ngươi thử qua rồi sẽ…”
“Thiếu gia cho gọi ngươi.” Lưu Ly lạnh lùng cười, ngắt lời Bảo Quyển.
Bảo Quyển nhìn sắc mặt Lưu Ly, chột dạ: “Ta đau đầu lắm, ngươi đi nói với thiếu gia bảo hôm nay không hầu hạ người được.”
Lưu Ly nhìn hắn một chút, hỏi: “Đau lắm à?”
Bảo Quyển vội vàng nói: “Đau, đau lắm, đau chết mất.”
Lưu Ly nói: “Cũng tốt, vậy ta xin thiếu gia ban cho ngươi một tiểu nha đầu, chuyện này có lẽ có thể trị được chứng đau đầu của ngươi, các ngươi sẽ ngày ngày làm chuyện ấy, lúc nào khỏe rồi thì về hầu hạ thiếu gia.” nói rồi xoay người làm bộ muốn đi.
“Má ơi, chuyện này không được nói! Ta không có gì với cô ta hết, chỉ hôn hít chút thôi.” Bảo Quyển hoảng sợ, lao qua ôm lấy thắt lưng Lưu Ly. Lưu Ly nhẹ nhàng nâng chân, Bảo Quyển như cánh diều đứt dây bay đi. Một đá này của Lưu Ly dùng đủ sức, Bảo Quyển đập vào cột rồi lăn xuống đất, toàn thân đau đớn nhưng không làm gân cốt bị thương. Bảo Quyển bị Phượng Tam nuông chiều, không chịu được đau, không nếm được khổ, cứ thế nằm trên đất kêu than không ngừng.
Lưu Ly ngạc nhiên nói: “Ta đã bao lần nói với ngươi rằng không được chạm vào ta, sao ngươi mãi mà chẳng nhớ?”
Bảo Quyển giận dữ: “Ngươi chẳng phải vàng, chẳng lẽ chạm một cái thì rơi mất?”
Lưu Ly ngửa đầu, lấy tay che nắng, nhìn lên mây trắng trên trời, từ từ nói: “Ngươi cứ coi như ta là vàng đi.”
Bảo Quyển uất ức: “Ngươi rõ ràng không phải.”
Lưu Ly đi qua, một cước giẫm lên ngực Bảo Quyển, Bảo Quyển chỉ cảm thấy đôi giày đen tuyền quý giá kia giống như đá tảng ngàn cân, ngực hắn như muốn nứt toác ra, hít thở không thông. Hắn ra sức lay người, nhưng cái chân ấy chẳng mảy may nhúc nhích, thở dốc nói: “Được rồi, ngươi là vàng, ngươi là vàng được chưa? Bỏ… Bỏ… Bỏ chân ra…”
Lưu Ly đá một cái lên lưng hắn, nói: “Đứng lên.”
Bảo Quyển không dám nói cái gì, chỉ đành đứng lên.
Lưu Ly nhìn hắn vài lần, hỏi: “Ngươi muốn cứ như thế đi gặp thiếu gia, hay đi thay quần áo, rửa mặt chải đầu một chút?”
Bảo Quyển can đảm nói: “Ta cứ thế mà đi, thiếu gia hỏi ai đánh ta, ta nói là ngươi!”
Lưu Ly nói: “Cũng tốt, thiếu gia hỏi vì sao ta đánh ngươi, ta sẽ nói vì ngươi ôm ta, ta không cho ngươi ôm. Nếu thiếu gia hỏi vì sao ngươi muốn ôm ta, ra sẽ nói vì ta muốn xin thiếu gia ban thưởng cho ngươi một tiểu nha đầu. Nếu thiếu gia hỏi vì sao ta muốn xin thưởng cho ngươi một tiểu nha đầu, ta sẽ…”
Sắc mặt Bảo Quyển lúc trắng lúc xanh, không đợi Lưu Ly nói xong đã kêu lên: “Xem như ngươi lợi hại!” rồi giậm chân một cái, đi vào trong phòng. Lưu Ly quay mặt đi, đưa lưng về phía cửa phòng, khóe miệng cong cong, không nhịn được hé một nụ cười, rất nhạt, nhưng cũng rất đẹp. Lúc Bảo Quyển đi ra thì đã đổi thành một bộ quần áo sạch sẽ, tóc cũng đã được chải lại, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ phong lưu.
Lưu Ly đi phía trước, Bảo Quyển lết từng bước theo sau, hận con đường phía trước không thể dài trăm ngàn dặm. Lưu Ly cũng không giục hắn, chỉ hờ hững nhìn hắn. Cuối cùng Bảo Quyển không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Lưu Ly, chúng ta ở với nhau đã hai năm, ta đối với ngươi thế nào?”
“Tốt.” Trên mặt Lưu Ly không hề có chút cảm xúc, thản nhiên nói. Bảo Quyển trong lòng vừa mới vui vẻ, lại nghe Lưu Ly nói tiếp: “Ngoại trừ việc ăn mất những thứ thiếu gia sai người để lại cho ta, lấy quần áo thiếu gia thưởng cho ta mặc, thêm vài lần mách tội ta với thiếu gia khiến ta bị phạt chút đỉnh thì không có gì không tốt.”
Bảo Quyển vốn mang vẻ mặt chờ mong, nghe được những lời này, suy sụp cúi đầu xuống, vẻ mặt đau khổ, nơm nớp lo sợ, đi thêm được hai bước vẫn không cam lòng, mặt dày hỏi: “Lưu Ly, vì sao thiếu gia bỗng nhiên gọi ta đến?”
Lưu Ly chậm rãi quay đầu nhìn hắn, không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt kia không mang theo chút tình cảm nào, lạnh lùng giống như băng tuyết, trong lòng Bảo Quyển có quỷ, không khỏi cúi đầu, sau một lúc mới thở dài: “Thiếu gia giận lắm à?”
Lưu Ly đáp: “Ừ.”
Bảo Quyển hỏi: “Sao thiếu gia biết là do ta làm?”
Lưu Ly ngạc nhiên nói: “Trừ ngươi ra thì còn ai?”
Bảo Quyển nghĩ nghĩ, như thể đúng thế thật, than: “Ta không phục. Y bằng gì mà được gả cho thiếu gia?”
Lưu Ly nói: “Lát nữa gặp thiếu gia, ngươi nhớ hỏi câu đó.”
Chuyện Phượng Tam nuông chiều Bảo Quyển thì không sai, nhưng thỉnh thoảng có chuyện thì cực kỳ dọa người. Bảo Quyển nghĩ lại cảnh lúc hai người bên nhau một chút, lại nghĩ đến lúc Phượng Tam không vui, trong lòng hoang mang, bắt lấy tay áo Lưu Ly cầu xin: “Lưu Ly tốt bụng ơi, ngươi cứu ta với, lần này ngươi cứu ta, sau này ta chỉ nói tốt cho ngươi trước mặt thiếu gia.”
Lưu Ly cười cười, nhưng nụ cười không hề có độ ấm, gỡ tay Bảo Quyển ra: “Ta dạy ngươi nhé. Thứ nhất, đừng động đến người của thiếu gia. Thứ hai, đừng để người nào khác ngoài thiếu gia động vào ngươi.”
Bảo Quyển cứng họng nói không nên lời.
Lưu Ly không chút để ý: “Ồ, ta đã quên, hình như cả hai điều ngươi đều phạm vào cả.”
***
Lưu Ly cùng Bảo Quyển đi đến cửa Thê Phong viện, tiểu nha đầu nói: “Thiếu gia đang ở thư phòng viết chữ.” Lưu Ly gật đầu, để Bảo Quyển đi vào, hắn ngồi dưới tàng cây ngoài cửa uống trà.
Bảo Quyển nhìn Lưu Ly vài lần, thấy vẻ mặt hắn như mây nhạt gió nhẹ, bất đắc dĩ đành tự mình đi từng bước vào trong. Đi nửa đường, một tiểu nha đầu hầu hạ trong phòng Phượng Tam lặng lẽ nói cho hắn biết chuyện Chương Hi Liệt bị bệnh nặng. Đến lúc này hắn mới biết mấy hạt ba đậu kia lại rước vào đại họa như thế, tim càng đập dữ dội hơn.
Vất vả lắm mới đi đến cửa thư phòng, rướn cổ nhìn vào, chỉ thấy trên bàn đặt giấy Tuyên Thành, Phượng Tam thấm mực vào một cái bút lông nhỏ đang viết chữ. Bảo Quyển không dám đi vào, đứng ở cửa một lúc lâu, một thị nữ tiến vào đưa trà, hắn nhận lấy, cẩn thận đi vào trong, đặt vào trong tay Phượng Tam. Phượng Tam nhận trà cứ thế uống hai ngụm rồi để ra, Bảo Quyển vội vàng nhận rồi đặt sang một bên.
Bảo Quyển nhìn vào tờ giấy một cái, hắn không biết nhiều chữ cho lắm, chỉ nhận ra trên giấy có một chữ “Thủy”, chữ còn lại mãi mà không nhận ra. Sau một hồi lâu, hắn chỉ vào chữ đó, lấy lòng hỏi: “Thiếu gia, chữ này ta không biết.”
Phượng Tam lúc nhàn hạ thường xuyên kiểm tra học vấn và võ công của Lưu Ly, nhưng lại chẳng hề hỏi đến Bảo Quyển. Bảo Quyển trời sinh đã thích chơi đùa, thấy học chữ học võ nghĩ đến là khổ, bởi vậy mà mừng rỡ tiêu dao, nhưng thấy Phượng Tam dạy dỗ Lưu Ly mà trong lòng bất bình, quấn lấy Phượng Tam muốn đọc sách học võ, Phượng Tam lại hỏi: “Ngươi học mấy cái đó làm gì?”. Lúc bị bám chặt quá, Phượng Tam có dạy cho hắn một chiêu nửa thức, hoặc đưa hắn tứ thư ngũ kinh như đã từng dạy Lưu Ly. Bảo Quyển không chịu được khổ sở, võ công luyện một đợt cũng chỉ như mèo quào, đến nỗi ngay cả đọc sách, đọc được hai câu đã thấy đầu trương như đấu, rồi từ bỏ hết.
Lúc này Bảo Quyển hỏi chữ, cùng lắm chỉ là lấy cớ bắt chuyện. Nếu là lúc bình thường, Phượng Tam sẽ ôm hắn lên gối, cười mà chỉ vào chữ kia dạy hắn đọc, lúc vui vẻ còn có thể khoe chữ, trêu chọc hai câu. Nhưng lúc này, Phượng Tam lại mím môi không đáp một tiếng.
Bảo Quyển không dám hé răng, rầu rĩ đứng ở một bên. Một hồi lâu, Phượng Tam viết xong, đặt bút lên giá ngọc bích, lui lại hai bước nhìn dòng chữ đã viết. Bảo Quyển vội vàng đi lên cầm tờ giấy lên, tiện cho Phượng Tam xem. Phượng Tam nhìn một lượt từ trên xuống dưới, lại duỗi tay lấy trà. Bảo Quyển vội vàng đặt tờ giấy xuống, lấy trà đưa tới tay Phượng Tam.
Phượng Tam cứ ngồi yên lặng dùng trà, vẫn không nói lời nào. Bảo Quyển thấy sờ sợ, lặng lẽ đến bên người Phượng Tam, nhẹ nhàng cầm bàn tay Phượng Tam. Phượng Tam mặc hắn nắm lấy tay, vẫn không nhúc nhích. Bảo Quyển thấy hắn không đẩy mình ra, trong lòng vui mừng, ngồi xổm, kề má vào tay Phượng Tam nhẹ nhàng cò cọ, gọi: “Thiếu gia, thiếu gia.”
Phượng Tam vẫn chỉ uống trà, không nói lời nào.
Bảo Quyển ở bên hắn đã hơn hai năm, chưa bao giờ thấy hắn như thế, như thể hắn đang đắn đo chuyện gì. Trong lòng Bảo Quyển có sự sợ hãi không tên, to gan hôn lên đầu ngón tay Phượng Tam. Phượng Tam buông chén trà ra, chậm rãi luồn một bàn tay vào trong áo hắn. Bảo Quyển rên một tiếng, tựa đầu gối lên đùi Phượng Tam. Hắn đã hầu hạ Phượng Tam hơn một năm, cơ thể tương đối quen thuộc, tiếng rên vừa nãy bảy phần là quyến rũ, ba phần khác là dục niệm trong lòng.
Ngón tay Phượng Tam lướt qua làn da bóng loáng của hắn, bắt được hạt đậu nhỏ ngây ngô mà nhẹ nhàng vuốt ve. Không bao lâu, hạt đậu nho nhỏ đã cứng lại, hô hấp Bảo Quyển dập dờn, vặn vẹo cơ thể, mang ba phần uất ức kêu lên: “Thiếu gia.” Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Tam, đôi mắt hoa đào trong suốt sóng sánh nước như muốn khóc, vẻ mị hoặc nhân lên trăm ngàn lần.
Sắc mặt Phượng Tam lại nhạt như bầu trời.
Bảo Quyển thích đùa, lại không biết nhìn ý tứ người ta, trong lòng chợt lạnh, không biết phải làm thế nào. Lực tay Phượng Tam vuốt ve hạt đậu của Bảo Quyển dần dần thêm nặng, Bảo Quyển chỉ cảm thấy trong đau đớn có khoái cảm khác thường, tình cảm khó kiềm chế, hô hấp càng ngày càng nặng, không khỏi ngậm lấy ngón tay Phượng Tam vào miệng, hôn cắn trong mê loạn. Dục vọng của hắn bốc lên, như con thuyền nhỏ xóc nảy trong sóng dữ vạn trượng, càng ngày càng khó nhịn. Phượng Tam lại đột nhiên thu tay lại, thản nhiên nói: “Cởi ra!”
Trên người Bảo Quyển đã chảy một lớp mồ hôi, thuần thục trút bỏ quần áo, nhìn một cái về phía Phượng Tam lại ngây dại. Phượng Tam cầm lấy cây bút trên giá sách, lại coi như không có chuyện gì mà tiếp tục viết chữ. Bảo Quyển trong cơn dục vọng, như có vạn con sâu nhỏ đục khoét trong lòng, nhưng giây này phút này vạn vạn lần không dám đi lên đời hỏi yêu thương. Tủi thân dâng lên tầng tầng trong lòng, tự biết đã gây họa, lại không dám càn quấy như bình thường, đứng kinh ngạc trong chốc lát, nước mắt vô thức chảy ra.
Cũng không biết qua bao lâu, Phượng Tam lên tiếng: “Bảo Quyển.”
Bảo Quyển tủi thân: “Vâng, thiếu gia.”
Phượng Tam thản nhiên nói: “Ta đưa ngươi quay về nhé?”
Bảo Quyển sợ run một cơn mới hiểu được ý của Phượng Tam, như giữa mùa đông lại bị một thùng nước đá đổ ập lên đầu, mặt cắt không còn giọt máu, kinh khủng kêu một tiếng: “Thiếu gia”.
“Tất nhiên không phải đưa ngươi về nơi đó.” Khóe miệng Phượng Tam như đang có nụ cười nhẹ nhưng lạnh, vì vẻ mặt đạm mạc của hắn mà nhìn không rõ. Phượng Tam chậm rãi nói: “Đừng nói ngươi đã theo ta hai năm, cho dù là người thường ta cũng sẽ không đưa ngươi về cái hố lửa đó. Nói đi nói lại cũng là lỗi của ta, không dạy bảo được gì cho ngươi, lại nuông chiều ngươi quá. Nay ngươi đã lớn, lòng cũng đã lớn, ta nghĩ đến sau này sẽ chẳng giữ được ngươi thêm, vậy cứ đơn giản buông tay sớm, chuyện này đối với ngươi cũng tốt. Trước đây ngươi đã nói cả đời này làm trâu làm ngựa hầu hạ ta, thôi quên hết đi.”
Trong lòng Bảo Quyển lạnh đến vô cùng, nghe được lời này mới phát hiện lòng càng lạnh hơn. Mẹ ruột của hắn là con gái của một gia đình lớn, bị cha hắn khiến cho lớn bụng, người nhà không chấp nhận, đẩy người mẹ khổ sở của hắn đến chỗ côn đồ. Lúc hắn vừa chui ra từ trong bụng mẹ đã bị chửi là con hoang. Năm hắn chín tuổi, mẹ hắn cũng không thể sống thêm nữa. Tháng giêng năm ấy, thi thể lạnh như băng của mẹ hắn bị ném xuống sông, lúc hắn mò xuống kéo lên thì đầu bà đã trương phình lên như có hai đầu. Hắn sợ kinh hồn, đêm nào cũng mơ thấy thi thể trương phình của mẹ. Cha hắn thích đánh bạc, bắt hắn kiếm đồ ăn nuôi hai cha con. Năm hắn mười bốn tuổi, cha hắn ôm theo tất cả những thứ có giá trị trong nhà bỏ chạy, bán hắn vào thanh lâu.
Một đứa bé mười bốn tuổi, cơ thể tương đối chặt chẽ, bị buộc phải tiếp khách. Hắn tỉnh tỉnh mê mê bị nhét vào phòng của một gã phú thương, thứ to lớn nóng rực của gã đó đặt ở nơi khít chặt của hắn, muốn ép tiến vào. Hắn đau đớn không chịu nổi, bắt được một cây nến chọc vào mắt gã phú thương, thân thể trần trụi chạy ra khỏi phòng, lao vào lòng một vị công tử trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn nhã.
Tất cả tai kiếp trong sinh mệnh hắn giống như đều tồn tại trong mùa đông này, lúc này là tháng mười một, bên ngoài tuyết rơi lả tả, lạnh đến nỗi có thể thở ra khí lạnh. Công tử trẻ tuổi cởi tấm áo lông cừu bọc lấy hắn, bước vào trong phòng, dùng một ngón tay điểm huyệt gã phú thương đang rên rỉ, hất gã xuống giường, ném một cái chăn thấm vết máu rồi đặt hắn lên giường hôn môi. Trên người công tử trẻ tuổi có một mùi thơm nhẹ nhàng, mày dài mắt phượng, lúc cười giống như nở một đóa hoa dịu dàng ở giữa mi. Hắn vốn đang cực kỳ sợ hãi, không biết vì sao lại đột nhiên bình tĩnh dưới nụ hôn này.
Hắn phục tùng nằm dưới thân công tử trẻ tuổi, để bàn tay của vị công tử đó lướt trên người mình, nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống giữa đôi hàng mi, sau vành tai, trên cần cổ. Giống như một người chìm trong bóng tối mênh mông dưới biển đột ngột túm được thân gỗ đang trôi, hắn ôm lấy cổ công tử không ngừng rơi lệ, công tử ấy cười, hôn giọt nước mắt hắn thì thầm: “Bé ngoan, tiểu bảo bối, đừng khóc, đừng khóc, ta nhẹ một chút nhé?” Lần đầu tiên có người dịu dàng đợi hắn như thế, trong lòng hắn giống như vui mừng, lại giống như tủi thân, càng khóc dữ hơn, cũng ôm lấy vị công tử đó chặt hơn.
Sau đó thanh lâu loạn cả lên, như là đang truy hô lùng bắt ai đó, sau một hồi rối loạn lại chìm xuống. Vị công tử kia hôn lên toàn thân hắn, nhưng không tiến thêm bước nào khác, cuối cùng lấy chăn bọc hắn lại, đặt một hạt châu lóng lánh ánh hoa vào tay hắn, mỉm cười: “Cám ơn ngươi đã giúp ta giải vây.” Hắn chộp đúng thời cơ, nắm lấy tay công tử trẻ tuổi: “Đưa ta đi với!”
“Đưa ngươi đi?” Vị công tử đó cười phá lên: “Ngươi có biết ta là người thế nào không?”
Hắn ôm lấy công tử trẻ tuổi mà khóc thảm thương: “Mặc kệ ngươi là ai, hãy đưa ta đi theo, xin ngươi đưa ta đi theo! Ta ở đây sẽ chết, ta sẽ chết mất… Công tử, xin ngươi rủ lòng từ bi đưa ta theo với, ta sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ công tử cả đời! Ta làm khách bị thương, họ sẽ đánh chết ta, họ nhất định sẽ đánh chết ta!”
Công tử trẻ tuổi do dự một chút, cười: “Cũng được, ta mang ngươi đi cùng. Nếu có một ngày ngươi không muốn đi theo ta nữa thì cứ nói, ta sẽ để ngươi đi.”
***
Đó là chuyện hai năm trước, không ngờ hắn đều đã quên, bây giờ nhớ lại giống như đang ở trong mộng. Thiếu gia nói không sai, thiếu gia thật sự đã rất nuông chiều hắn, nuông chiều hắn đến nỗi khiến hắn quên mất mình là ai. Tháng tư không tính là lạnh, nhưng cũng không ấm, Bảo Quyển cả người run rẩy, chậm rãi quỳ xuống, nức nở: “Bảo Quyển sai rồi. Thiếu gia! Bảo Quyển sai rồi! Bảo Quyển không cần gì hết, không cần gì hết, Bảo Quyển chỉ muốn ở lại bên người thiếu gia là tốt rồi.”
Phượng Tam đứng thẳng lưng, hồi lâu không lên tiếng.
Bảo Quyển bi thương ngẩng đầu. Trời đã về Tây, ánh sáng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt tuấn tú mà lạnh nhạt của Phượng Tam, giống như một vị thần đắm chìm trong ánh vàng, trang nghiêm lạnh lùng. Hắn giống như là người duy nhất ngươi có thể trông cậy dựa dẫm qua bao nhiêu thiên sinh vạn thế, nhưng lại xa vời không thể với tới. Nỗi tuyệt vọng lớn lao không sao áp chế, Bảo Quyển sụp xuống dưới chân Phượng Tam, khóc lóc nỉ non: “Thiếu gia, Bảo Quyển biết sai rồi, biết sai rồi, Bảo Quyển không dám nữa. Thiếu gia tha cho Bảo Quyển một lần…”
Cũng không biết qua bao lâu, Phượng Tam nhẹ tay xoa đầu hắn, dịu dàng hỏi: “Ngươi có trách ta không?”
Bảo Quyển ra sức lắc đầu, khóc nói: “Thiếu gia, ta… ta thích người. Thiếu gia đã cứu ta, là ta không tốt, không biết cám ơn, lại khiến thiếu gia thêm phiền toái… Ta… Ta… Ta không nên cho Chương thiếu gia uống ba đậu, ta chỉ là trong lòng không thoải mái… Ta không biết Chương thiếu gia lại như vậy… Ta tức giận nên mới kéo Phương Huệ ra đùa, trong lòng vẫn nghĩ về thiếu gia… Thiếu gia đừng đuổi ta đi, ta không đi. Thiếu gia muốn ta đi, ta chỉ có cái chết…”
Hắn một phen nói bừa nói bãi, Phượng Tam yên lặng nghe một lúc lâu, nói: “Bảo Quyển, có lẽ Chương thiếu gia sẽ ở bên cạnh ta rất lâu.”
Trong lòng Bảo Quyển bỗng như bị đao chém. Từ khi mẹ chết năm ấy, hắn đã luôn sợ, sợ bị vứt bỏ, sợ người khác không cần hắn, nay Phượng Tam nói như vậy, hắn lại không thể phản bác. Chỉ cần nói một chữ “Không”, hắn có thể rời khỏi nơi đây, từ nay về sau ngay cả một lần nhìn Phượng Tam cũng không thể.
Bảo Quyển rơi lệ gật đầu: “Ta biết. Sau này ta sẽ đối tốt với Chương thiếu gia, so ra thì không tốt bằng với thiếu gia, nhưng chỉ kém một chút.”
Nếu là người khác hẳn sẽ nói “Sau này ta sẽ đối tốt với Chương thiếu gia như với thiếu gia”, nhưng Bảo Quyển linh hoạt bướng bỉnh, tính tình lại đơn thuần, trong lòng nghĩ gì là nói nấy, lại nói ra câu “Sau này ta sẽ đối tốt với Chương thiếu gia, so ra thì không tốt bằng với thiếu gia, nhưng chỉ kém một chút”, Phượng Tam cảm thấy buồn cười, lại biết bây giờ chỉ cần lộ ra chút thương tiếc, con khỉ con này sẽ đánh rắn tùy gậy [25], bởi vậy ừ một tiếng, nói: “Ngươi về đi, ngoan ngoãn ở trong phòng một tháng.”
[25] Đánh rắn tùy gậy (Đả xà tùy can): Chỉ người nhanh nhạy khôn khéo, bị o ép thì thụt lùi, được đà thì lập tức tiến thêm như cách người ta linh hoạt đánh rắn.
Đây là muốn Bảo Quyển đóng cửa suy nghĩ. Bảo Quyển không dám nói gì, “vâng” một tiếng, vừa khóc vừa mặc quần áo, dùng tay áo lau nước mắt đi ra ngoài, đi được vài bước, bỗng nhiên không nhịn được khóc rống lên. Phượng Tam nghe tiếng khóc đi xa, dần dần không nghe thấy nữa, nhớ tới Bảo Quyển bình thường lanh lợi đáng yêu, trong lòng không khỏi có hơi đau đớn. Hắn lắc lắc đầu, trong lòng tự giễu: Phượng Tam à Phượng Tam, ngươi đúng thật là chẳng ra làm sao, mấy việc nhi nữ tình trường như vậy là hành vi của kẻ làm việc lớn nên có hay sao?