Cảm thán một hồi lâu, biểu thị cảm tạ. Đám người lại lục đục rời khỏi, trời đã sắp tối. Từ đêm hôm qua, sau khi đánh lén độc chết bốn mươi vạn binh sĩ tiếp viện. Độc Tông yên ắng lạ thường, thế nhưng càng yên tĩnh lại càng là giấu hiệu giông tố sắp ập đến.
Thế nhưng điều các cao thủ tông phái, lẫn Tiêu Dao Tông hai đời chưởng môn không ngờ đến là. Vị sư phụ y thuật tuyệt luân, dạy ra đồ đệ tinh thông y thuật trong miệng bọn họ. Giờ phút này đang lẳng lặng ngồi đối diện với Ôn Xương Văn, Lăng Thanh Thủy.
Trước *** ***** động bày ra một mặt bàn đá bóng loáng, giống như bị thứ gì gọt ra. Cánh rừng xung quanh một mảnh u tĩnh, chỉ có nơi này ánh đuốc lập loè thỉnh thoảng bị gió thổi qua. Làm cho những cái bóng dưới mặt đất đung đưa qua lại.
- Đã đủ rồi sao.? - Tử Lăng lên tiếng, âm thanh mười phần bình tĩnh. Nhìn ra không chút cảm xúc nào. Sau khi rời khỏi Nam Vực, nàng cũng không có trực tiếp trở về Thanh Loan trấn. Cứ thế lẳng lặng xuất hiện ở đây, linh tính nói cho nàng biết nơi này nàng cần phải tới. Cường giả Độc Tông được một phen khiếp sợ, huyệt động vô cùng bí mật. Lại canh phòng cẩn mật hết lớp này đến lớp khác, nữ nhân này xuất hiện vô thanh vô thức. Không có lấy một tia dị động, cứ như thể nàng vốn đã ở đó. Ôn Xương Văn cùng với Lăng Thanh Thủy cảm nhận được khác thường vội vã đi ra, nhìn thấy Tử Lăng cả hai đều chấn kinh. Giống, thật sự giống, cứ như là một người vậy.
Sau khi mang tới một cái bàn đá cùng ghế được vội vàng chuẩn bị, đám cường giả Độc Tông mới rời đi. Chỉ là tránh khỏi tầm mắt bà người đang ngồi đó, họ vẫn lẩn khuất trong bóng tối đề phòng. Mặc dù biết nữ nhân này nếu có ra tay, bọn họ cũng không cách nào tạo nên chút gợn sóng.
- Còn thiếu đêm nay một trận chiến.
Ôn Xương Văn cung kính trả lời, hắn chắc chắn người mà đại sư huynh đã gặp, chính là vị nữ tử trước mắt này.
- Đến mức nào.,? - Tử Lăng lại hỏi, giọng nói khiến cho không ai có thể từ chối trả lời.
- Đồ Thành.!
- Bắt buộc.?
- Chính là như vậy.
- Không còn cách nào khác.?
- Trong ba thành trì này, nhất định phải mất đi một.
- Đệ tử ta đang ở đó.!
- Vãn bối đã hiểu.
- Đi thôi, nếu như là sứ mệnh của các ngươi. Vận mệnh của cả phiến thiên địa này, làm cho tốt.
- Vâng thưa tiền bối.
- Đừng gọi tiền bối này nọ, ta không quen biết các ngươi. Tuổi tác cũng kém rất nhiều.
- Vãn bối không dám.
Tử Lăng lắc đầu, thái độ hai người này đối với nàng một mực cung kính. Không những thế trong lời nói còn mang theo kính ý, tôn trọng từ tận trong tâm. Không hề giống với là đang đối phó luồn cúi. Bọn hắn, chân chính là ma đạo tà phái. Không hề phủ nhận, không hề thanh minh.
Ma đạo tà phái, chung quy lại là do đám tự gọi mình là chính đạo kia đặt tên. Là chính là tà không phải chỉ nhìn thấy người khác giết người liền có thể chụp mũ cho họ. Thế nhưng người chết trong tay ngươi đó là vì ngươi đi theo ma đạo tà phái, lạm sát người vô tội. Người chết trong tay chúng thì chính là vì trừ hại cho dân, bảo vệ bách tính. Kẻ bị kết tội không thẹn với lòng, chẳng muốn thanh minh phủ nhận. Kẻ có tật giật mình sẽ tìm lý do bao biện che giấu. Chính vì thế xưa nay chính tà lẫn lộn, tà ma chính là tà ma. Nhưng chính đạo lại tà ma hơn cả ma quỷ.
Mà hiện tại, đoạn lịch sử kia chỉ có tám vị Nhân Tiên đem chính bản thân mình hi sinh và nữ tử thần bí nọ cùng đệ tử của nàng mới biết. Thế nhân không ai hay, thương sinh không ai thấu. Họ chỉ biết bọn hắn là đại ma đầu giết người không ghê tay, tàn nhẫn biến thái, hung ác.
- Không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về.
Tử Lăng đứng dậy, để lại một câu nói. Chậm rãi cất bước, bóng lưng cô đơn hoà mình vào ánh trăng. Nàng không muốn can thiệp chuyện này, cũng không thể can thiệp. Nàng là một thầy thuốc, không phải chúa cứu thế. Không phải là tông môn tu sĩ thích chém giết, chuyện của bọn hắn nàng không quan tâm. Chỉ cần không ảnh hưởng tới nàng, vậy là được. Làm một con cá ướp muối tự do tự tại vẫn tốt hơn lo lắng cho người mình không quen biết gì. Nữ nhân kia còn đang du lịch nhân gian, tìm kiếm nhân tuyển tiếp theo. Đâu có tới lượt mình mưu toan, nàng cũng không phải không có cảm giác gì. Có chăng đây cũng không phải quá khứ kiếp trước nàng đang sống, nơi này cường giả vi tôn, mạng người chẳng đáng lấy một đồng. Mỗi ngày đều có người chết đi, nàng liệu có thương sót hết được cho bọn hắn hay sao.? Bọn hắn chết nhưng đem lại cho những người khác một nghìn năm yên bình, xem ra cũng không phải mất mạng vô ích., Chợt nở nụ cười tự giễu. Từ bao giờ, mạng người trong mắt nàng cũng trở nên không đáng giá như thế.
- Người đã quên mất chúng ta phải không.?
Lăng Thanh Thủy lên tiếng, ánh mắt buồn bã nhìn về phía Tử Lăng rời đi.
- Chỉ là người giống người mà thôi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi. - Ôn Xương Văn lên tiếng, thế nhưng trong lòng lại không dám khẳng định.
- Hi vọng là thế.
Nhìn lên bầu trời, hôm nay không có lấy một điểm mây. Ánh trăng tròn đang dần dần nhô lên, lạnh lẽo toả sáng nơi đó.
Bấy giờ, Thạch Côn trấn đèn đuốc sáng rọi. Cơ gia chủ trên tay, là miếng ngọc bội cháu trai hắn tặng khi mừng thọ. Bốn mươi vạn binh mã, cháu trai hắn là người cầm quân. Theo nghiệp nhà binh, chuyện sống chết trên xa trường đã thành vinh dự của mỗi một thế hệ Cơ Gia. Thế nhưng lần này, còn chưa chạm mặt kẻ thù. Đã chết oan uổng nơi rừng núi.
Bỗng nhiên " Phanh.! " một tiếng, nghe thấy động tĩnh phát ra từ gian phòng nơi Cơ Vô Hối lão tướng quân vọng đến. Cơ Văn Thanh thu hồi ngọc bội trong tay lao ra ngoài, Cơ Gia đệ tử cũng lũ lượt kéo đến, nóc phòng lão tướng quân phá mở một mảnh lớn. Trên không trung không xa, Cơ Vô Hối đang lăng không mà đứng, trường đao nắm chặt trong tay, sắc mặt trầm trọng.
- Bọn hắn đến rồi.!
Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ cho đám đệ tử Cơ Gia cùng Cơ Văn Thanh giật mình. Thạch Côn trấn bị tấn công.!
Không chút chậm trễ, Cơ Gia đệ tử toàn bộ hướng phía tường thành phía nam chạy tới. Cơ Văn Thanh nhanh hơn hơn một bước, chớp mắt đã đứng trên cửa thành.
Bên ngoài dưới mặt đất đen đặc một cơn lũ hình người, hai mắt đỏ lập loè trong đêm tối. Tựa như dã thú đang xông đến, tốc độ khiến người ta phải lứu lưỡi.
Trên bầu trời là vô số Độc Tông đệ tử, trưởng lão độc khí vờn quanh, âm u đen đặc, từ xa nhìn lại giống như Thạch Côn trấn chuẩn bị đón một trận mưa giông lớn. Binh sĩ thủ thành còn chưa kịp tạo thành phòng thủ, cơn sóng cương thi đã ập tới sát chân tường. Lẫn trong đó không ngờ lại có Hoá Thần cảnh cương thi cường giả. Không có thần hồn duy trì, chỉ là nhục thân xác chết bằng với việc không vận dụng được linh lực mà phi hành. Thế nhưng Hoá Thần chung quy là Hoá Thần, bằng vào nhục thể cường hãn thi hoá về sau trở thành những cỗ xe tăng hình người.
Kinh khủng hơn là chúng không biết đau đớn, không biết sợ hãi. Điên cuồng mà lao đến bức tường cao chót vót của Thạch Côn trấn. Mở ra tứ chi cắm vào đá mà leo lên.
Tới khi binh sĩ kịp làm ra phản ứng, đã có không ít cương thi trèo lên được tường thành. Bắt đầu điên cuồng cắn xé, đem một mảng lớn tường thành máu chảy thành sông.
Tông phái đệ tử, Cơ gia đệ tử lập tức lao vào vòng chiến. Nhất thời trên tường thành cục diện giảm bớt thương vong, thế nhưng là không có lấy một chút khả quan nào nữa. Không có tiếng binh khí va chạm, chỉ có âm thanh cắn xé đao kiếm chém vào da thịt, tiếng gào thét rống giận, gầm gừ như dã thú vang lên khắp nơi.
Cơ gia chủ cũng là Hoá Thần cường giả, ngoài Cơ Vô Hối. Thạch Côn trấn chỉ có hắn cùng với năm người nữa, tổng cộng sáu Hoá Thần cường giả toạ trấn. Mà cương thi Hoá Thần bên kia lại có hơn mười cỗ. Còn may chúng chỉ có nhục thân cường hãn không sợ chết, không vận dụng được thần thông. Chiến đấu phút chốc biến thành giằng co.
Cơ Vô Hối trường bào màu xám tung bay trong gió, thân hình cao lớn thẳng tắp cầm trên tay đại đao sừng sững giữa không trung. Ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Ôn Xương Văn thân hình ngược lại lộ ra gầy yếu, bộ dáng già nua không chút khí lực. Cơ Vô Hối thấy thế không có lấy một phần chủ quan khinh địch. Khí tức toả ra, như một con hổ đang ngủ say bị đánh thức.!
- Kẻ đến xưng tên, bổn Tướng không chém kẻ vô danh.!
Âm thanh hùng hậu, bá khí mười phần ầm ầm vang vọng.
- Cơ lão tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá lão phu không bao giờ xưng tên với người chết.!
Ôn Xương Văn nụ cười khinh miệt, nhìn Cơ Vô Hối.
- Hahahahha, Tốt. Lão phu xem bản lĩnh của ngươi có giỏi bằng công phu miệng lưỡi hay không.,!
Dứt câu, Cơ Vô Hối vung lên đại đao. Ánh đao lăng lệ mang theo sát khí trùng điệp chém tới Ôn Xương Văn. Không có hoa lệ chiêu thức, không có rườm rà tên gọi. Đơn giản chỉ là một đao chém xuống, thế nhưng một đao này mang theo lôi đình vạn mã tốc độ lẫn lực đạo.
Ôn Xương Văn không hề nao núng, độc khí vờn quanh hai lòng bàn tay. Nắm lại tạo thành quyền, một hơi đấm ra vô số quyền. Quyền ảnh như mưa va chạm với lưỡi đao vang lên tiếng kim loại leng keng không dứt. Một chiêu qua đi, cả hai lùi lại một chút.
- Ngươi xác thực là có bản lĩnh.!
- Tướng Quân quá khen, chỉ là chút tạp kĩ mà thôi.
- Bất quá chỉ là như thế.
Nói xong, Cơ Vô Hối lại vung lên đại đao. Cả hai cứ như vậy mà lao vào chém giết. Càng đánh, Cơ Vô Hối lại càng thấy phẫn nộ kinh hãi.
Lão chinh chiến nhiều năm, chém giết qua không biết bao nhiêu là kẻ thủ, mạnh yếu khác nhau. Chết dưới đao của lão không một ngàn cũng đến tám trăm.
Trường đao vung vẩy, hoảnh tảo thiên quân, từng đao đều là toàn lực bổ đến. Ôn Xương Văn tay áo bây giờ mới lộ ra đôi thủ sáo bao trùm đến bả vai. Hai cánh tay như sắt thép không biết chế tạo từ thứ gì, vậy mà trực tiếp va chạm với lưỡi đao. Ấy vậy mà không mảy may có lấy một vết xước.
Hai cường giả, người dùng quyền cước, người vung đao chém. Tới lui trên không trung, nhất thời không ai chiếm thượng phong.