Thình lình cạnh đó có cỗ xe ngựa đang dừng lại, một thớt ngựa toàn thân đen bóng đang nằm lim dim đôi mắt, chốc chốc lỗ mũi lại xì ra khói trắng.
Cách đó không xa là một ngôi nhà gỗ, trước cửa một nữ nhân mặc áo lông trắng muốt. Đang lười biếng tựa lưng trên chiếc ghế trúc được bọc một lớp lông thú ấm áp. Trên tay cầm một cốc trà nóng thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, nhàn nhã nhìn hai thân ảnh đang vung kiếm qua lại phía trước mặt. Hưởng thụ buổi trà chiều thong thả. Chó đen nằm một bên, đôi tai ngẫu nhiên phe phẩy những bông tuyết theo gió rơi xuống.
Phía trước, bên cạnh mặt hồ đã đóng băng. Hai nữ nhân đang lẫn nhau người tới ta đi không ai chịu nhường ai. Chính là Lăng Tiểu Thanh cùng với Tô Mạc Trúc, đôi khi thời gian rảnh rỗi các nàng thường lẫn nhau bàn luận. Hoàn toàn không dùng đến tu vi, chỉ dựa vào chiêu thức kiếm pháp. Vậy mà đều là ngang tay một đường chưa phân thắng bại.
Tiểu Thanh suốt thời gian qua không ngờ đã đạt đến Nguyên Anh cửu trọng, Tô Mạc Trúc cũng không kém cạnh tu vi vốn dĩ cao hơn tiểu Thanh. Từ sau khi đi theo Tử Lăng thật thà làm xa phu bảo tiêu, mỗi ngày đều là kì trân dị bảo linh thú thức ăn, cách đây không lâu liền đặt chân vào Hoá Thần nhất trọng. Mặc dù đột phá tu sĩ đều phải đón nhận lôi kiếp, tu luyện vốn là nghịch thiên. Nhưng kì lạ là nàng cứ như vậy trực tiếp đột phá, thiên kiếp cũng không có tới, chỉ là khi ấy bầu trời kéo đến mây đen vần vũ nhưng chốc lát sau lại biến mất không rõ. Mạc Trúc trong trong lòng nghi hoặc không thôi, nhìn về Tử Lăng vẫn đang lười biếng nơi đó.
Tư chất của cả hai đều không kém, tiểu Thanh Tiêu Dao kiếm pháp nhàn vân dã hạc. Một bộ dạo chơi nhân gian, bước chân hư vô phiêu miểu. Thế nhưng ẩn trong đó là sát chiêu trí mạng. Tô Mạc Trúc thì có phần vô cảm, chiêu kiếm lạnh lẽo vô tình. Điều này cũng là do công pháp nàng đang tu luyện, Vong Trần Đoạn Tình Kiếm.
Từ khi đạt được cuốn Địa giai trung cấp kiếm pháp này từ bên trong Tử Vực, nàng một mực lấy nó để tu luyện. Bất ngờ đây lại mà một môn kiếm pháp có thể thăng cấp, điều này cũng có nghĩa nó sẽ không giới hạn tại địa giai. Mạc Trúc bây giờ hiếm khi sẽ nói chuyện, hoặc chỉ trả lời rất ngắn gọn. Ngoài Tử Lăng ra, nàng không nói chuyện với ai quá ba câu. Bọn Tử Hà tiểu Thanh cũng không còn lạ lẫm gì nữa, tuy ít nói lạnh nhạt nhưng Mạc Trúc vẫn là tỉ muội tốt của các nàng.
Bỗng nhiên từ trong xe ngựa Tử Hà hớt hải chạy ra, được một đoạn liền vấp đánh bịch một cái ngã nhào. Tử Lăng thấy như thế chán nản lắc đầu, đứa nhỏ này y thuật thiên phú tốt thì tốt. Bất quá hậu đậu cũng không kém, chó đen nhổm dậy vẫy đuôi chạy đến liếm lên khuân mặt bám đầy tuyết của Tử Hà. Xoa xoa đầu hắc cẩu, Tử Hà như chợt nhớ ra gì đó vội vã đứng dậy.
- Sư phụ, cô nương kia tỉnh lại rồi.!
Nghe thấy như vậy, Tử Lăng đưa cốc trà lên nhấp một ngụm rồi ồ lên một tiếng. Rồi lại chăm chú theo dõi nhị nữ đang luyện kiếm bên cạnh hồ.
- Người không đi xem sao ư, sư phụ.?
Thấy Tử Lăng bộ dáng như thế Tử Hà ngạc nhiên. Chỉ thấy sư phụ mình bộ dáng không liên quan đến ta liếc nhìn nàng. Tốt a, hảo sư phụ lại lười biếng rồi.
- Chẳng phải ngươi là người trực tiếp chữa trị cho nàng ta hay sao.? Sao bây giờ lại là ta đi xem nàng rồi.?
Thấy bộ dạng đệ tử mình như vậy, Tử Lăng cũng chỉ cười nói. Thế nhưng sau đó lại ngạc nhiên nhìn về phía xe ngựa, nơi đó một nữ nhân cả người đầy những vết thương, được băng bó cẩn thận đang từng bước đi xuống. Tuy vẫn còn chút xanh xao, bước chân có phần mệt nhọc.
- Ngươi còn rất yếu, vội vã ra ngoài làm gì.?
Nguyệt Ly vừa đặt chân xuống nên tuyết, còn chưa kịp hình dung quan sát xung quanh. Âm thanh Tử Lăng đã truyền đến.
Bấy giờ nàng mới để ý, trước mắt là một căn nhà gỗ nhỏ, phía dưới mái hiên một nữ nhân khoác áo lông trắng đang ngồi trên ghế dựa. Tay cầm cốc trà đang nhìn mình chăm chú. Thoạt nhìn nữ tử đó chỉ hơn kém Nguyệt Ly ba bốn tuổi. Dung nhan không thể gọi là tuyệt sắc, thế nhưng cũng không kém là bao. Bất ngờ là nữ nhân đó chỉ có tu vi Trúc Cơ viên mãn, thế nhưng lại đem tới cho Nguyệt Ly cảm giác áp bách khó tả. Bên cạnh nàng đứng một cô nương, chính là vừa rồi Nguyệt Ly từ trong hôn mê tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên. Lúc này mới có dịp nhìn kĩ lại, cô nương nọ một điểm tu vi cũng không có hoàn toàn là một phàm nhân bình thường. Còn có một con chó đen.!
Đây là cái gì đội hình.? Một Trúc cơ không nói, lại dắt théo một phàm nhân cùng chó đen dựng nhà ở đây.? Thậm chí còn nhàn nhã uống trà. Khoan đã, chẳng lẽ là hai người này đã cứu mạng mình.?
Ban nãy là nữ nhân khoác áo lông trắng kia hỏi.?
Nguyệt Ly âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lần. Nơi này tuy có phần vắng vẻ nhưng không đến mức hoang vu, xung quanh ngoài cây cối phủ đầy tuyết thì cũng chỉ có một mặt hồ đã đóng băng. Khoan đã, mặt hồ.!
Nam Cung Nguyệt Ly giật mình, chớp chớp đôi mắt. Chính là phía bờ hồ, có hai thân ảnh cầm trong tay trường kiếm ánh mắt cảnh giác nhìn nàng. Từ trên người họ, Nguyệt Ly cảm nhận được uy hiếp đến tính mạng. Tuy tu vi chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cảnh giới vẫn còn đấy. Nàng dám chắc cả hai người đều mạng hơn nàng rất nhiều.
- Mới thức dậy chắc là còn chút mơ hồ. Tiểu Thanh cũng tới giờ ăn trưa rồi phiền ngươi chuẩn bị thêm một phần cho cô nương đây. Mã Trúc, ngươi phụ tiểu Thanh một chút.
Hồi lâu thấy Nguyệt Ly không nói năng gì, đoán rằng vừa mới hôn mê tỉnh dậy. Có phần chưa được thích ứng cho lắm. Bèn gọi Thanh nhi tới chuẩn bị bữa tối. Hai người nghe thấy như vậy, vâng dạ một tiếng thu hồi trường kiếm. Loáng cái đi tới trước nhà gỗ, đẩy cửa bước vào.
Nguyệt Ly quả thật vẫn chưa tin vào trước mắt cảnh tượng ấy, hai người kia rõ ràng mạnh hơn nàng không ít. Thế nhưng lại nghe lời một tiểu tu sĩ Trúc Cơ, thái độ còn rất lễ phép.
Như này nói đây là một vị thiên kim tiểu thư đại gia tộc nào đó, có chút buồn chán nên đem theo tùy tùng đi dạo.? Lý do này Nguyệt Ly cảm thấy tám chín phần là đúng, bằng không cường giả trên đầu là thiên địa. Làm sao chịu luồn cúi ai, trừ khi họ cam tâm tình nguyện.
Vẫn đang thất thần, Nguyệt Ly lại nghe thấy bên kia nữ nhân giọng nói.
- Ngươi định đứng đó đến bao giờ đây.? Không thấy lạnh hay sao.? Lại đây ngồi một chút.
Nguyệt Ly vô thức tiến đến, có chút cảnh giác ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tử Lăng.
- Ngươi không có thắc mắc gì sao.?
- A... Là, đa tạ cô nương đã cứu mạng. - Nguyệt Ly tỉnh táo lại một chút thi lễ nói, bất kể thế nào trước mắt cũng là người đã cứu mạng mình. Nếu đối phương có ý đồ xấu, có lẽ đã ra tay từ lâu.
- Tiện tay mà thôi, ta cũng không làm gì nhiều. Đệ tử ta từ đầu tới cuối mới là người chữa trị cho ngươi.
Nguyệt Ly khiếp sợ, đệ tử.? Ban nãy nàng cũng đã thoáng tự kiểm tra bản thân một lượt, nội ngoại thương đều gần như đã khỏi hoàn toàn. Không những thế, Phệ Tâm Băng Độc vậy mà có dấu hiệu suy yếu. Phải biết mẫu thân nàng là vì độc này mà mất mạng, đến nay trên dưới Nam Cung gia vẫn chưa có ai, hoặc chưa tìm được ai có cách đối phó với nó. Đã có không ít vị lục phẩm, thất phẩm dược sư trong đó có một vị bát phẩm, được mời đến, bọn họ cũng đều bó tay. Thế nhưng vị cô nương này nói nhà mình đệ tử, không ai khác là vị tiểu cô nương mười lăm mười sáu kia.? Dạy dỗ ra một vị đệ tử y thuật đáng sợ như vậy, nữ nhân trước mắt này sẽ còn là tồn tại dạng gì.? Cửu phẩm, thậm chí là cửu phẩm trở dược sư.? Nàng có chút tò mò thân phận nữ nhân này, bất chợt nghĩ tới Trung Vực dường như có một thế lực nổi tiếng có rất nhiều cường giả tinh thông y thuật. Nhất thời cũng không nhớ ra tên, đến đây Nguyệt Ly suy đoán có lẽ người này tới từ nơi đó. Chỉ có điều theo như những gì nàng nhớ được, cường giả nơi đó thường sẽ lấy một cái giá tương ứng với chứng bệnh người mắc phải. Linh thạch, tinh thạch, kì trân dị bảo các loại vô số phương thức. Thậm chí thay họ trừ khử người khác để đổi lấy sinh mạng của bản thân.
Nữ nhân này nếu như tới từ nơi đó, ắt hẳn sẽ không chữa trị cho nàng miễn phí.
- Xin hỏi cô nương, không biết ngươi có yêu cầu gì. Ta nhất định sẽ cố hết sức đáp ứng.
- Yêu cầu.? Ý ngươi là gì?
Tử Lăng nghe thấy như vậy thì ngạc nhiên, chữa bệnh cho người khác lại còn đòi hỏi yêu cầu.? Nguyệt Ly thấy như thế cũng không để ý, lại nói.
- Chính là bất cứ yêu cầu gì của ngươi, dù sao ta còn sống đến hiện tại đều là do cô nương ra tay cứu giúp. Ân tình này ta không thể không báo đáp.
- Ý ngươi muốn trả tiền thuốc.? - Tử Lăng à lên một tiếng, sau đó hỏi lại.
- Cũng xem như là vậy. - Nguyệt Ly cắn răng nói, đám người chỗ kia đôi lúc cũng sẽ đưa ra những yêu cầu kì lạ. Chỉ là nàng mới nghe nói qua cũng chưa có trực tiếp gặp phải. Lần này xem ra được diện kiến phong thái của bọn hắn.
- Ta xưa nay chữa bệnh đều là thuận tiện giúp người, chuyện báo đáp ơn nghĩa thù lao gì đó đều không ép buộc.
Nghe thấy như vậy, Nguyệt Ly ngạc nhiên.
- Ngươi không phải tới từ Trung Vực thế lực đó sao..?
- Trung vực? Thế lực gì.,?
Tử Lăng cũng mộng bức, cô nương này chẳng lẽ nhầm lẫn ta đến từ cái nào hắc điếm. Chữa bệnh cho người khác rồi lấy giá cắt cổ.? Chứ nếu không nữ nhân này đã chẳng có biểu cảm như vậy. Nghĩ như thế, nàng cười cười.
- Ta là người Tây Vực, mấy người bọn ta là trên đường du lịch mà thôi. Chữa bệnh không cần trả thù lao gì cả.
Ngừng một đoạn, nhấp một ngụm trà ấm nóng. Tử Lăng ánh mắt trở nên nghiêm túc.
- Hơn nữa....không nói chuyện báo đáp ân huệ, chỉ nói tiền thuốc. Ngươi trả nổi cho ta sao.?