Bởi trong lòng căng thẳng nên cô không thể nào mà ngủ yên được.
Lúc kim giờ của đồng hồ sắp chỉ đến 5 giờ, cô rốt cuộc cũng không còn muốn ngủ chút nào nữa mà từ trên giường ngồi dậy.
Mẹ của Tống Hi không ở trên gác xép, có lẽ là Tống Tư Tư lại khóc nên bà đã đi dỗ con giúp Trương Thiến rồi.
Hành lý để về quê đã được đóng gói xong từ trước rồi, lúc này đang được để ngay ngắn ở góc tường.
Tống Gia Quần và Trương Thiến mua cho Tống Hi một túi đồ ăn rất lớn, sợ đi đường sẽ đói, đồng thời cũng mua vịt quay đóng gói trong túi nilon và bánh trái đặc sản của thủ đô cho người thân và bạn bè ở quê.
Tống Hi nhìn chằm chằm vào đống thùng hộp, túi tắm xếp chồng đống vào một chỗ với nhau kia. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy sửng sốt, đầu óc cũng không được tỉnh táo cho lắm, thậm chí cô còn có đôi chút nghi hoặc.
Việc đến trước cửa nhà Bùi Vị Trữ đưa phong bì thư tối qua, rốt cuộc là mơ hay là thực?
Trên bàn học đang đặt nửa đĩa hạt dẻ nướng đang tỏa ra mùi thơm ngọt ngào ngạt, mùi thơm đánh thức ký ức, kéo cô trở về với thực tại.
Thực sự là phong thư đã được gửi đi rồi, cũng đã hẹn anh tối nay gặp mặt rồi.
Đúng vậy! Tối nay sẽ gặp mặt!
5 giờ 6 phút, Tống Hi đột nhiên vội vàng từ trên giường nhảy xuống rồi chạy vào nhà vệ sinh tắm gội.
Đây là lần mà cô dùng nhiều thời gian nhất để tắm gội. Trước đây thì đều qua loa đại khái nhưng hôm nay thì khác. Cô phải soi gương cẩn thận từng li từng tí để sửa sang đầu tóc.
Tóc của Tống Hi vừa mỏng vừa mềm, hôm qua được thợ làm tóc sấy thành một kiểu rất đẹp nhưng sau khi ngủ một đêm thì đã bị xẹp mất rồi.
Cô nhúng chút nước rồi chải chuốt nhưng hiệu quả cũng chẳng được bao nhiêu.
Nếu như là đi học thì chắc chắn là Tống Hi đã bỏ cuộc từ lâu rồi.
Kiếm lấy sợi dây buộc tóc rồi chải lên là bớt bao nhiêu chuyện.
Thế nhưng hôm nay cô có “cuộc hẹn” quan trọng thế nên cô đã dứt khoát lấy nước nóng để gội đầu.
Ở trong nhà vệ sinh mân mê rất lâu, lúc sấy tóc cũng cẩn thận dè dặt bởi sợ lỡ có bên nào gió thổi lớn thì tóc sấy xong sẽ không đẹp.
Không biết mẹ đã quay lại từ lúc nào, lúc đẩy cửa đi vào còn khiến cho cô bị dọa sợ đến nhảy dựng cả lên.
“Hi Hi, sao con thức dậy sớm thế?”
Mẹ của Tống Hi có đôi chút khó hiểu: “Không phải là con được nghỉ học rồi sao?”
“Mẹ… Con không ngủ được, thế nên con dậy học thuộc lòng tiếng Anh!”
Hôm qua, sau khi cắt kiểu tóc mới xong thì rõ ràng là vẫn cảm thấy rất đẹp, thế mà hôm nay lúc đứng đối diện với gương thì cho dù là sấy như thế nào hình như cũng đều không được ổn cho lắm.
Lại nghĩ đến chị gái của Bùi Vị Trữ…
Thực sự không biết là tại sao lại có người chỉ cần tuỳ tiện vuốt tóc lên một cái là đã đẹp được đến như thế.
Tống Hi bực dọc, chán nản bỏ máy sấy tóc xuống, cuối cùng vẫn lấy một sợi dây buộc tóc rồi quyết định chải tóc lên.
Trăn trở một lúc rõ lâu, cô lại từ nhà vệ sinh đi ra, lúc này mới chưa đến 7 giờ.
Còn những 11 tiếng nữa mới đến thời gian hẹn gặp buổi tối. Tống Hi không tìm ra việc gì để làm nên chỉ có thể thực sự lấy từ đơn ra và học thuộc lòng tiếng Anh.
Người ở đây mà lòng theo mây theo gió thì đương nhiên là hiệu quả cũng không cao được.
Người thì vẫn ngồi trước bàn học nhưng lòng thì đã trôi dạt đến sân quần vợt từ bao giở bao giờ rồi.
Cô có thể tưởng tượng ra khung cảnh kia:
Sân quần vợt vào mùa Đông vẫn không có mấy người. Bên cạnh tấm lưới mà nhân viên cộng đồng đã quét dọn sạch sẽ còn có tuyết đọng thành đống.
Có lẽ là Bùi Vị Trữ sẽ mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng kia, đứng ở bên cạnh hoặc là ngồi trên chiếc ghế băng.
Thực ra Tống Hi có một chút toan tính nho nhỏ trong lòng.
Cô đã thả thư từ gần một tháng, mỗi bức đều vẽ một cây nấm nhỏ, cố gắng gọi ký ức của Bùi Vị Trữ thức dậy, để anh nhớ đến những phần tài liệu ôn tập nhặt được kia và cũng cố gắng khiến anh nảy sinh ra sự tò mò đối với người viết tấm thiệp.
Tống Hi tin chắc rằng khi nhìn thấy tấm thiệp, Bùi Vị Trữ sẽ đến sân quần vợt theo lời hẹn.
Dù sao thì anh cũng là người vừa lễ độ lại vừa ấm áp, dịu dàng như thế.
Cuối cùng cũng đã đến buổi chiều, Tống Hi lấy tấm thiệp cuối cùng ra rồi viết lên trên đó mấy chữ:
“Bùi Vị Trữ, em thích anh.”
Phần chữ ký lần này không phải là hình vẽ cây nấm nhỏ nữa. Truyện Cổ Đại
Mà là tên của cô, Tống Hi.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi đi chậm bằng tốc độ rùa bò như vậy. 4 giờ chiều, Tống Hi đã không thể chờ đợi được nữa mà lấy quần áo ra thay rồi. Cô cố ý không mặc quần nỉ bởi muốn để bản thân mình trông không quá mập mạp.
Từ lúc viết xong tấm thiệp này đến khi thay quần áo ra ngoài rồi đến khi đi trên con đường tới sân quần vợt, Tống Hi luôn thấy có một thứ cảm giác phức tạp treo trong lòng.
Giống như năm 2008, cô xách hành lý đứng bên cạnh cửa xe chờ đoàn tàu chậm rãi tiến vào sân ga của thành phố thủ đô.
Giống như lần đầu tiên cô cầm tập bản thảo, bước lên bục giảng của nhà trường, nhận lấy giấy chứng nhận và chuẩn bị phát biểu.
Giống như ngày Trương Thiến sinh con, cô ở nhà vừa canh điện thoại bàn vừa nhìn kim giây trên đồng đồng hồ từng chút trôi đi...
Cảm giác phức tạp tại thời điểm này là sự kết hợp của tất cả sự căng thẳng, sự phấn khích, của nỗi hoảng loạn, nỗi lo lắng trong những tình cảnh này.
Cảm giác này khiến bước đi của cô trống rỗng. Cô luôn cảm thấy con đường bê tông mềm mại, cho dù có giẫm như thế nào cũng không giẫm được đến thực tại.
Ánh nắng không tệ chút nào, như thể ngày cô gặp Bùi Vị Trữ là một ngày nắng đẹp, trời xanh không một gợn mây.
Sân quần vợt đã xuất hiện trong tầm mắt. Tống Hi nắm chặt phong thư, bước chân có đôi chút gấp gáp.
Cô đã nhìn thấy bóng dáng của Bùi Vị Trữ nhưng còn chưa kịp kích động thì đã đột nhiên thoáng thấy bên cạnh anh còn có người khác nữa.
Bước chân của Tống Hi đột ngột sững lại.
Cô láng máng nhớ ra, chàng trai có chiều cao tương đương với Bùi Vị Trữ kia là bạn của anh. Hôm qua ở trong khuôn viên của trường quốc tế, Bùi Vị Trữ đã ở bên cạnh anh ấy.
Cảnh tượng này không giống với những gì mà Tống Hi tưởng tượng. Trong lòng cô chợt lóe lên nỗi bất an.
Đối với Tống Hi mà nói, chuyện gửi thiệp và sô cô la này là chuyện rất riêng tư, hơn nữa, với tính cách của Bùi Vị Trữ, cô cũng không cảm thấy là anh sẽ rủ bạn bè cùng đến cuộc hẹn như thế này.
Tống Hi kéo phần cổ tay của chiếc áo khoác lông vũ lên để xem đồng hồ trên tay mình.
Mới có 4 giờ 17 phút thôi. Thời gian hẹn gặp là 6 giờ cơ.
Nếu như là đi đến chỗ hẹn thì Bùi Vị Trữ sẽ không đến sớm như vậy đúng không?
Có lẽ là có việc gì khác phải không?
Việc có thêm một người ở đó khiến Tống Hi vô cùng hoảng loạn. Chút lòng dũng cảm khó khăn lắm mới sản sinh ra được lại bắt đầu lặng lẽ rò rỉ đi mất.
Cô không dám đi thẳng vào trong sân quần vợt mà đi vòng đến bên ngoài tấm lưới, đi qua chỗ cách bọn họ không xa.
Đi đến gần rồi thì Tống Hi mới phát hiện ra rằng cô vốn chẳng cần phải cố ý làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân mình bởi căn bản là cô không thể nào thu hút được sự chú ý của bọn họ.
Bùi Vị Trữ ngồi trên chiếc ghế băng bên trong sân quần vợt. Vẻ mặt anh có gì đó rất không đúng. Người bạn của anh cũng tỏ vẻ nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên Tống Hi nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Bùi Vị Trữ.
Cô hơi sững lại một chút rồi nhanh chóng bước đi sau đó nấp ở phía sau tấm bảng thông báo của khu dân cư. Cô mơ hồ nghe được cuộc trò chuyện của hai người bọn họ ở khoảng cách chừng hai ba mét.
Đó có lẽ là giọng nói của bạn Bùi Vị Trữ: “Nếu không thì… Trước tiên cứ tìm cô ấy nói chuyện xem sao? Nhưng nhìn tình huống hiện tại thì có vẻ là nói cũng chẳng có tác dụng gì rồi. Có đôi khi cách suy nghĩ của con gái không giống với chúng ta. Phải làm sao bây giờ…”
Người bạn kia nói xong câu này thù bên sân quần vợt yên lặng rất lâu.
Chỉ có gió nhẹ xào xạc thổi qua những cành cây trơ trụi.
Bọn họ đang nói gì vậy?
Không phải là đang nói đến chuyện cô tặng thiệp đấy chứ?
Trong lòng Tống Hi “giật thót” lên một cái.
Có thể là do những ấn tượng mà Bùi Vị Trữ để lại cho cô đều là hào hoa phong nhã, con nhà gia giáo, tính tình rất tốt, đại loại như thế.
Dựa trên những ý nghĩ như vậy nên trước đây, những tưởng tượng của cô đối với việc gặp mặt đều là vui vẻ quá hoá ngây ngô, từ trước đến giờ, cô đều chưa từng nghĩ đến việc những tấm thiệp mà mình gửi tặng kia có khiến người ta cảm thấy khó chịu hay không…
Tống Hi bất an, từ phía sau tấm bảng thông báo thò đầu ra thì thấy Bùi Vị Trữ thở hắt ra một hơi, cố nhịn không phun ra.
“Nhưng cách làm hiện tại của cô ấy, thực sự là…”
Như thể cố đè ép lại những lời lẽ không dễ nghe nên mấy giây sau, Bùi Vị Trữ mới tiếp tục cất lời: “Những cái gọi là thích kia của cô ấy, theo tôi thấy thì chỉ là tự mình cảm động mà thôi. Chính là dùng sự khiêm tốn, gây thiện cảm và lấy lòng để đổi lấy những mơ tưởng hão huyền.”
Khuôn mặt anh trầm lặng, giọng nói không nghe ra vui vẻ hay giận dữ mà chỉ rất lạnh lùng. Giọng nói ấy khiến cho người ta không hiểu tại sao lại có cảm giác xa cách.
“Vậy nếu như cô ấy lại không tự cảm thấy như vậy, cô ấy vẫn cứ vui vẻ mà làm thì sao! Má ơi, cái này quá là khó nhằn rồi.”
Dường như người bạn kia cũng tiến thoái lưỡng nan nên trong lời nói còn có chút ngập ngừng: “Nói thật nhé, nếu đổi lại là tôi thì khả năng là tôi cũng điên rồi. Hầy, có điều cậu bình tĩnh chút nha, đừng có mà bốc đồng đấy.”
“Tôi không mất bình tĩnh, chỉ là tôi không hiểu thôi.”
Bùi Vị Trữ nói. Trong quan niệm của anh, tình cảm được dùng nguyên tắc và giới hạn để đối lấy sẽ không thực sự là thích.
Đơn phương giao ra không màng hậu quả, hi sinh chính bản thân mình, làm tổn thương chính bản thân mình để đi thoả mãn cho người khác. Loại hành vi này cũng sẽ không nhận được sự tôn trọng của đối phương.
“Căn bản không phải là người thuộc cùng một thế giới…”
Người bạn kia đột nhiên nói: “Cậu đứng dậy làm gì đấy? Anh Bùi, cậu muốn về nhà sao?”
“Không về, đến nhà cậu trước đi.”
“Dọa tôi giật cả mình. Đến nhà tôi cũng được, đi thôi, vừa hay nhà tôi không có ai.”
Bùi Vị Trữ và bạn của anh rời đi để lại Tống Hi buồn bã ngồi xổm phía sau tấm bảng thông báo của khu dân cư.
Nội dung cụ thể thì cô không nghe rõ lắm, không biết là Bùi Vị Trữ đã có chuyện xảy ra mà chỉ bắt được mấy chữ “khiêm tốn, gây thiện cảm đơn phương”, “lấy lòng”, “mơ tưởng hão huyền”, “không cùng một thế giới” …
Tống Hi vô thức cảm thấy chút tình cảm không sao nói rõ ra được kia của mình kia đã mang đến sự phản cảm cho người ta.
Cô mặc rất ít quần áo, sau khi cơn phấn khích qua đi, cô mới muộn màng nhận ra rằng mình cảm thấy lạnh.
Chính bản thân cô cũng biết là nên trở về nhà rồi nhưng cô lại cứ đứng sững tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Đầu óc cô như thể bị máy bay ném bom quét qua, “đùng đùng đoàng đoàng” vang lên, long trời lở đất, một mảng hỗn độn, rối rắm, không tìm ra nút thắt.
Cô còn tưởng là mình đã che dấu niềm vui kỹ càng lắm rồi, tấm thiệp cũng đã cố hết sức để viết sao cho không bị lộ tiếng lòng.
Nhưng thực ra lại không phải là như thế. Chính bản thân những tấm thiệp và sô cô la đã khiến cho những tâm tư nho nhỏ kia của cô bị phơi bày ra hết.
Mà chút yêu thích và tâm tư nho nhỏ này đối với Bùi Vị Trữ mà nói lại là gánh nặng và không thể nào hiểu nổi.
Như thể bị dội cho một thùng nước đá, Tống Hi cảm thấy từ đỉnh đầu đến tận gót chân đều lạnh lẽo. Cô cũng không biết bản thân mình đã trở về nhà như thế nào.
Sau khi về nhà cô mới phát hiện ra là mình đến kỳ kinh nguyệt.
Ngày đó cô viện cớ đau bụng kinh, lần đầu tiên tùy hứng, chui rúc trong chăn không định xuống lầu ăn tối. Mẹ cô mang cho cô túi nước ấm, cô ôm lấy sự ấm áp và tạm thời chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, trên sân quần vợt chỉ có một mình Bùi Vị Trữ. Cô dũng cảm bước ra, đi đến bên cạnh Bùi Vị Trữ rồi uyển chuyển, dịu dàng đưa phong thư cho anh.
Giấc mơ đẹp thường khó trọn vẹn.
Sau khi tỉnh dậy, phong thư vẫn ở dưới gối, lộ ra một góc đã bị cô vò cho nhàu nát.
Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì có thể cuộc trò chuyện kia của Bùi Vị Trữ và người bạn của anh không phải là đang nói chuyện cô tặng thiệp.
Thế nhưng Tống Hi vẫn cảm thấy buồn bã không sao kể xiết.
Cô không có một xu dính túi cũng không có sự tự tin bên mình. Bùi Vị Trữ nói rất đúng, bọn họ căn bản không phải là người thuộc cùng một thế giới.
Căn gác xép không đóng chặt, Trương Thiến đang hát bài hát đồng dao để ru Tống Tư Tư ngủ. Giọng hát của bà ấy thật dịu dàng, thuận theo khe của mà luồn lách vào bên trong…
“Đung đưa nhé, đung đưa nhé, cục cưng bé, phải ngủ rồi, tấm chăn nhỏ, đắp lên thôi.”
“Cục cưng ơi, mau ngủ đi thôi, chị Tống Hi của con cũng đã ngủ rồi, con cũng nên đi ngủ đi thôi.”
Nỗi thất vọng và lo lắng đã chịu đựng trong một thời gian dài đột nhiên bùng phát.
Tống Hi vùi đầu vào trong chăn rồi âm thầm òa khóc.