Vợ sao???
Ngay lúc này trên đỉnh đầu Tống Hi treo một dấu chấm hỏi “Tôi là ai” to đùng nhưng cô cũng không băn khoăn quá nhiều mà tiếp tục đọc kịch bản.
Ấy thế nhưng điều chết người chính là cô vừa đọc kịch bản xong, “DM” đã sắp xếp một bước phá băng, để người chơi đích thân giới thiệu thân phận nhân vật mình đóng vai.
Lúc đến lượt Tống Hi, sự thoải mái, tự nhiên, tỉnh táo… Mà cô thể hiện ra lúc đọc kịch bản đã không còn nữa.
Nói đến phần sau, giọng nói cô đã trở nên lí nhí như tiếng muỗi kêu, tốc độ nói cũng nhanh hơn gấp đôi, nói sơ qua về bản thân và thân phận gia đình của “Nick” mà mình đóng vai.
Trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng của Tống Hi, bản thân “Nick” lại rất ung dung: “Tôi là Nick, năm nay tôi bốn mươi tuổi, nghề nghiệp của tôi là thợ xây chuyên nghiệp, là chồng của Lyanna.”
Nhân vật mà Dương Đình đứng bên cạnh cô bốc được là bà ngoại của nhân vật mà bạn trai cô ấy đóng, lúc này cô ấy đang cười nói vui vẻ đùa giỡn với bạn trai, nhất quyết bắt người ta gọi mình là bà.
Cũng may Bùi Vị Trữ không đùa giỡn mấy trò “Vợ chồng” không có chừng mực này với Tống Hi.
Sau khi giới thiệu sơ qua về nhân vật của mình xong, anh im lặng chờ “DM” đưa ra nhiệm vụ tiếp theo.
Tuy nhiên “DM” lại không có mắt nhìn lặp lại lần nữa, nhấn mạnh mối quan hệ vợ chồng giữa hai người.
Tống Hi: “...”
Biết rồi, biết rồi mà, không cần tiếp tục nhấn mạnh như thế nữa đâu.
Thành thật mà nói thì Tống Hi không thể thích ứng được với thân phận này.
Nhưng hết lần này đến lần khác những kinh nghiệm đóng vai trong trò Murder Mystery của cô lại chỉ xoay quanh nhân vật này, chung quy cũng không chạy thoát khỏi cái tên “Nick” này.
Cô da mặt mỏng, ngồi bên cạnh “Nick” luôn cảm thấy không khí trong phòng cứ ngột ngạt bức bối, không nhịn được mà đỏ mang tai.
May mà không chỉ có một mình cô đỏ mặt.
Mặt của “DM” còn đỏ hơn cả cô, chỉ mười mấy phút sau, rặng mây hồng trên mặt “DM” đã lăn ra khắp mặt và mang tai.
Thật ra lượt chơi Murder Mystery lần này có trải nghiệm thực sự không được tốt cho lắm.
“DM” là người mới nên không quen với kịch bản trò chơi, trong quá trình đề cập tới tình tiết của vụ án thỉnh thoảng anh ta sẽ lắp bắp ăn nói không lưu loát, trông còn căng thẳng hồi hộp hơn cả lúc gặp đám người làm ra vụ án giết người nữa.
Tuy đã rất cố gắng kéo dài quá trình điều tra được bốn mươi phút sau khi bắt đầu trò chơi nhưng “DM” lại phạm phải một sai lầm chết người.
Anh ta lại tiết lộ trước cho người chơi biết manh mối mà đáng lẽ phải đến phút cuối cùng nó mới xuất hiện, dẫn đến hậu quả “spoil kịch bản” nghiêm trọng.
Ngay lập tức hung thủ của vụ án lộ ra ngoài ánh sáng, “DM” ngây người ngồi trên ghế: “Ờm, tôi xin lỗi…”
Lần này chả cần suy luận gì cũng phá được án, kịch bản bị buộc phải kết thúc.
Thái Vũ Xuyên dứt khoát bỏ kịch bản xuống, thò tay sang chỗ Tống Hi lấy hai miếng thịt lợn chiên giòn.
Chủ cửa hàng Murder Mystery lại lôi kéo “DM” và mấy người bọn họ chơi lại màn khác.
Trình Thương có quen biết với ông chủ nên cũng thẳng thắn nói ra ý kiến của mình:
“Anh làm thế này cũng chính là đang ném tiền qua cửa sổ đấy, nếu không phải thật sự do sự cố kịch bản thì màn chơi này anh cần bồi thường tiền khách mời cho người ta.”
“Từ part phân chia nhân vật đã chả ra làm sao rồi, ở đây cũng có một cặp đôi thật sự, rõ ràng nhân vật có quan hệ tình cảm đáng lẽ nên giao cho họ đóng mới phải.”
“”DM” cố ép để hai người Tống Hi và anh Bùi làm vợ chồng, chắc chắn hai người họ sẽ có hơi mất tự nhiên rồi.”
“Cũng may cho anh là chúng tôi khá dễ nói chuyện, nếu thật sự đụng phải cặp đôi nào dính nhau như sam thì lúc bắt đầu trò chơi anh cũng để đôi tình nhân người ta biến thành bà ngoại và cháu trai cả à, anh làm như thế có phải không hay cho lắm không? Người ta có thể vui lòng được à, không được tìm anh gây sự hay sao?”
Trình Thương nói chuyện rất thẳng thắn.
Sợ ông chủ mất mặt, Dương Đình lại đứng ra giảng hòa: “Được rồi được rồi, lúc làm bà nội anh ấy tôi cũng rất vui.”
Ông bà ta có câu chồng hát vợ khen hay nên khi nghe thấy Dương Đình nói vậy, bạn trai cô ấy cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, tôi thích nhân vật cháu trai này.” Nói xong anh ấy gãi gãi đầu rồi nói tiếp: “Chỉ có điều lời thoại của kịch bản không được chân thực cho lắm, động tí lại “Ông trời của tôi ơi” “Ôi ông trời ơi”, đúng là làm cho người diễn cũng phải thoát vai mà…”
Chuyện làm ăn nào có dễ dàng bao giờ, cái gì cũng phải chú ý.
Mọi người đều lên tiếng đưa ra ý kiến của mình về kịch bản game Murder Mystery lần này, bất kỳ ai nói ông chủ đều cầm laptop nghiêm túc ghi lại ý kiến của họ.
Vốn dĩ màn chơi này phải kéo dài khoảng năm tiếng mới kết thúc nhưng bây giờ chưa đến một tiếng đã đi đến hồi kết.
Tống Hi đã chuẩn bị sẵn tinh thần tối nay mình sẽ đi tàu điện ngầm về nhà, cô đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp cơm hộp đồ ăn ngoài họ đã gọi.
Trình Thương lại không hề có ý định đi về mà vẫn ngồi yên trên ghế, ngả người dựa lưng vào thành ghế sofa, mân mê điện thoại, chốc chốc lại hỏi “Có ai muốn ăn bữa khuya không,” lát sau lại hỏi “Ê bộ phim [Đại ngư Hải Đường] hồi mùa hè vẫn chưa rút lui khỏi rạp đâu, mấy người có muốn đi xem bộ phim này vào suất chiếu buổi tối không”.
Bạn trai Dương Đình nói bộ phim đó đã có thể xem được ở trên mạng, chỉ cần đăng ký thành viên là có thể xem được ở nhà, anh ấy và Dương Đình vừa xem bộ phim này xong.
Kể cả nghe thấy anh ấy nói phim này có thể xem ở nhà được thì Trình Thương vẫn không từ bỏ ý định: “Thế phim [Hành động sông Mekong] thì sao? Phim này vừa mới ra rạp thôi, có ai muốn đi xem không?”
Phải đến lúc Trình Thương nói mãi chuyện xem phim này, Tống Hi mới nhận ra hôm nay Trình Thương có gì đó khang khác.
Cô cẩn thận nhớ lại, hôm nay quả thật Trình Thương nói chuyện có hơi ác miệng hơn trước đây một chút, túm được ai cũng có thể cạnh khóe oán giận người ta hai câu, lại cứ kéo dài thời gian.
Cô còn cho rằng mình nhạy cảm nên mới suy nghĩ như vậy.
Dù sao đây cũng là ngày nghỉ khó có được sau những giờ làm việc căng thẳng, hoạt động đã được sắp xếp trước bây giờ lại kết thúc sớm nên quả thực sẽ dễ cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Bùi Vị Trữ nhận lấy túi rác trong tay Tống Hi, đột nhiên hỏi cô: “Cô muốn đi xem phim không?”
Đột nhiên nhận được lời mời này của anh, Tống Hi có chút sững sờ.
Nhưng cô lại để ý thấy mặt mũi Bùi Vị Trữ rất trong sáng, vẻ mặt cũng bình tĩnh giống như anh không hề có những suy nghĩ bỡn cợt kia.
Tống Hi lại quay đầu nhìn Trình Thương đang ngồi trên ghế sofa, cô cũng ngay lập tức nhận ra anh ngỏ lời hỏi cô đi xem phim là vì Trình Thương, cô nhỏ giọng hỏi lại Bùi Vị Trữ: “Trình Thương sao thế?”
“Bạn gái cũ của cậu ấy đính hôn rồi.”
Tống Hi có phần bất ngờ: “Chuyện xảy ra khi nào thế?”
“Hôm nay.”
Bên Melbourne lệch múi giờ với bên này khoảng vài tiếng, buổi tiệc đính hôn vừa kết thúc vào buổi trưa, cô gái đó đã đăng lên vòng bạn bè.
Trình Thương tự nhận mối tình này của mình là chia tay trong hòa bình, hai người cũng không xóa phương thức liên lạc của nhau nên khi nhìn thấy bài viết về tiệc đính hôn của cô gái đó, Trình Thương còn nhấn thích.
Nhấn thích xong thì tinh thần lại suy sụp chán nản.
Tình huống này của anh ấy đúng là có chút đau khổ, thảm thương.
Dù sao cô cũng không sắp xếp lịch trình nào khác trong ngày nghỉ nên Tống Hi nghĩ, nếu không thì đi xem phim cũng được, vừa để mọi người vui vẻ thư giãn, cũng vừa có thể để Trình Thương không nghĩ ngợi lung tung, suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng trong lúc cô và Bùi Vị Trữ nói chuyện với nhau, Dương Đình đã từ chối lời đề nghị đi xem phim của Trình Thương.
Dương Đình nói mình không muốn đi xem phim cho lắm: “Bình thường hai bọn tôi đều xem phim vào ngày làm việc trong tuần, cũng hay thức đêm cày phim, xem nhiều quá nên bây giờ có hậu di chứng, vừa xem phim là đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi.”
Nghe thấy Dương Đình từ chối mình, Trình Thương cũng không cưỡng cầu nữa mà chỉ “Ừ” một tiếng, ngã ngồi trên ghế sofa, im lặng không nói gì suốt một lúc lâu.
Rõ ràng Thái Vũ Xuyên cũng biết chuyện của Trình Thương, anh ấy ngậm điếu thuốc lá mà ban đầu anh ấy định đi ra bên ngoài hút, xoay cái bật lửa trong tay một vòng rồi lại cất đi, nói ra ý kiến của mình: “Lát nữa mọi người có chuyện gì cần làm nữa không? Nếu không có thì chúng ta đến nhà Trình Thương chơi đi, nhà cậu ấy có rất nhiều thứ để chơi, máy hát, máy nhảy, máy đánh mạt chược trong nhà cậu ấy đã phủ một lớp bụi dày sắp sửa mục rỗng hết rồi mà cũng không có ai chơi. Dù sao cũng là ngày nghỉ, chúng ta tụ tập đi nhỉ?”
Dương Đình hỏi ý kiến của Tống Hi.
Tống Hi gật gật đầu, nói mình không có chuyện gì.
Điều này xem như cô gián tiếp đồng ý.
Tống Hi vừa tỏ vẻ mình đồng ý, Dương Đình lập tức hoan hô nói: “Vậy thì làm phiền cậu rồi, chúng ta đều đi cả, vậy có cần đến siêu thị mua chút đồ ăn vặt không?”
Lúc này Trình Thương như “Chết đi sống lại”, hai mắt sáng lên nói gần nhà anh ấy có một cửa hàng tiện lợi, trên đường đi thì ghé vào mua cũng được.
Trước khi rời khỏi cửa hàng Murder Mystery, Trình Thương cũng mở lời mời ông chủ đi cùng.
Ông chủ bực mình xua xua tay: “Mấy cậu đi đi, tôi còn định cuối tháng cho cửa hàng này vận hành thử nghiệm. Bây giờ xem ra suy nghĩ đó vẫn hơi xa vời. Chỉ chuyện phải sửa lại những bản thảo kịch bản này một lượt thôi, tôi đã mệt muốn chết rồi, nào còn lòng dạ nào đi chơi nữa.”
Tống Hi chủ động giúp anh ấy một tay, cô nói nếu như chủ cửa hàng không chê, cô ấy có thể giúp một tay phiên dịch thử những kịch bản này cho anh ấy xem sao.
“Cô nói gì thế này, sao tôi lại có thể chê cơ chứ, quả thực là cầu còn không được nữa là.”
Bùi Vị Trữ nhìn Tống Hi quay trở lại chỗ vừa nãy.
Cô gái này quay người chọn một trong những kịch bản để trên bàn, sau khi lấy xong còn cười nói với ông chủ: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, tôi lấy kịch bản mình thích trước đấy.”
Rõ ràng cô đang giúp đỡ người ta nhưng cách cô nói chuyện này lại vô cùng vui vẻ, giống như cô có được món hời lớn thông qua chuyện này vậy.
Đến cả từng nụ cười nét mặt của cô cũng rất chân thành, khiến người khác cảm thấy sự vui vẻ của cô xuất phát từ tận đáy lòng.
Lúc đến cửa hàng này chơi, Trình Thương và Bùi Vị Trữ đều lái xe đến đây, lúc trở về cũng vừa khéo, hai chiếc xe này đủ để chở tất cả mọi người về nhà Trình Thương.
Tống Hi ngồi xe Bùi Vị Trữ về, trên đường đi cô luôn liếc mắt nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh dọc đường những càng nhìn cô lại càng thấy quen, đây rõ ràng là đường cô về nhà chú Tống mà.
Con đường trong trí nhớ cô trùng khớp với con đường cô đang đi, một cảm giác mơ hồ không chân thật lại dâng lên trong lòng cô.
Hơn nữa, Trình Thương và Bùi Vị Trữ là bạn cùng trường nên dĩ nhiên nhà anh cũng ở gần đây.