Trên trần nhà là lớp giấy dán tường bình thường, bên cạnh là hai hàng móc treo quần áo rất dài với đủ loại quần áo màu sắc kiểu dáng đa dạng treo trên đó, từ váy đến quần, từ nam trang đến nữ trang, bên cạnh còn có giày, tất, thậm chí còn có khoảng 10 mái tóc giả khác nhau.
Tuế Văn mịt mờ ngồi trên đất một lúc.
Sau vụ nổ do con búp bê tạo ra, hắn không chống cự nổi sức mạnh bị bay lên, cảm thấy trời đất quay cuồng, trong khi bị cuốn vào cơn lốc còn cảm thấy chóng mặt buồn nôn.
Sau đó hắn xuất hiện ở đây.
Phòng thay đồ này có điểm kì lạ.
Tuế Văn nhìn giá treo quần áo, hắn cảm thấy chúng không thích hợp, nhưng nhất thời lại không nói rõ được không thích hợp ở điểm nào.
Vì vậy hắn tiếp tục kiểm tra gian phòng này.
Nhìn trái phải, có một chiếc gương đứng dựng sát vách tường, nhưng khung của nó không được làm bằng gỗ hay kim loại mà là một loại nhựa lạ... Hiện giờ lại có người dùng nhựa để làm khung gương à?
Tuế Văn đặt nghi vấn trong lòng. Hắn tiếp tục xem xét bên dưới.
Bên cạnh gương, một chiếc đèn hình bầu dục trên vách tường đang lấp lóe ánh sáng vàng ấm.
Cái này bình thường.
Nhưng vì sao dưới cái đèn này lại có một bể cá to hình tròn?
Nước trong bể màu lam, cá bên trong sắc màu rực rỡ.
Tuế Văn bỗng nhiên hiểu rõ vì sao phòng thay đồ này lại mang đến cho hắn cảm giác kì lạ.
Hắn đứng dậy khỏi mặt đất, đi về phía trước bể cá.
Xuyên qua làn nước lam, hắn nhìn thấy sắc màu của những con cá đang bơi lội trong đó.
Là cá bằng nhựa giống như nhựa của khung gương.
Nhóm cá nhựa bơi lội tung tăng trong nước, truy đuổi nhau, cắn nuốt lẫn nhau, bắt nạt bạn bè, còn có những con ngửa bụng lên trời giả chết... Mỗi một động tác đều linh hoạt đáng yêu giống hệt như những con cá thật.
Tuế Văn suy nghĩ một lát, hướng bàn tay mình về phía bể cá, còn chưa chạm đến mặt nước đã có con cá thấy động tĩnh chuồn mất.
Lúc này, hắn lại quay đầu nhìn về phía ảnh ngược trong gương của mình.
Trong lòng hắn dâng lên rất nhiều dự cảm không tốt.
Hắn từ từ xoay người, nhìn vào gương bên cạnh.
Trong gương, hình dáng hiện tại của hắn hiện lên rõ ràng.
Sơ mi trắng, quần yếm lam, tóc cà phê, gương mặt tròn cùng với tay chân ngắn ngủn.
Một con búp bê vải hình người đang đứng trước gương.
Trong cơn bạo nộ, con búp bê đã mang tất cả mọi người vào trong thế giới của nó.
Hoan nghênh mọi người gia nhập thế giới thú bông.
"Bang."
Trong không gian yên tĩnh, một âm thanh vang lên phía sau lưng Tuế Văn.
Tuế Văn hoảng sợ, xoay người sang chỗ khác, lại nghe thấy âm thanh vang lên rõ ràng hơn.
"Bang."
"Bang."
Âm thanh truyền từ xa đến gần, từ nhỏ thành lớn, từ bên ngoài cánh cửa khép kín, giống như có thứ gì đang đi thẳng đến nơi này, cuối cùng dừng trước cửa.
Tình huống không rõ, Tuế Văn trong phòng nín thở chăm chú lắng nghe.
Một tiếng "kẽo kẹt" vang lên.
Cửa khép kín bị đẩy ra, bóng dáng đen hơn bóng tối xuất hiện.
Một chú chim đen đứng ở cửa.
Chú chim đen này nhỏ hơn Tuế Văn hiện tại một phần, bụ bẩm phì nhiêu, lông chim xõa tung, ánh sáng lấp lánh.
Chú đứng ở cửa, hai cánh cũng không khép vào thân mà khoanh trước ngực, một thứ tinh tế hẹp dài sáng bóng cũng bị ôm vào lồng ngực.
Trái tim Tuế Văn bỗng nhiên thả lỏng.
Hắn nhận ra đối phương, Thời Thiên Ẩm.
Không khí khẩn trương biến mất vô tung, không khí vẫn yên tĩnh như cũ, không ai lên tiếng, Tuế Văn muốn nói chuyện với Thời Thiên Ẩm lại phát hiện mình nói không ra lời.
Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm hai mặt nhìn nhau.
Búp bê vải và hắc điểu nhìn nhau.
Một lát sau, Tuế Văn cho tay vào túi quần, tìm tòi nửa này, cuối cùng cũng tìm được một tấm thẻ.
Tiếp theo, hắn tung lên không trung, một vật so với hình dáng bình thường lại đáng yêu ơn nhiều, bìa sách cũ hồng nhạt xuất hiện từ tấm thẻ.
Tuế Văn điều khiển sách cũ, viết: "Nhìn thấy cậu thật tốt..."
Thời Thiên Ẩm tiến lên phía trước, cậu không có cách nào điều khiển sách cũ, vì vậy giơ cánh lên, viết lên phần trống của sách cũ: "Không có gì tốt cả."
Tuế Văn ngạc nhiên: "Vì sao?"
Thời Thiên Ẩm: "Bởi vì hiện tại, ta đang phải chịu sự sỉ nhục chưa từng có từ khi sinh ra. Cho dù 100 khế ước cũng vô dụng, chờ sau khi ra ngoài sẽ giải quyết ngươi trước..."
Tuế Văn: "......"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Hai người đều không cử động, chỉ có câu nói Thời Thiên Ẩm viết trên sách, chậm rãi hiện lên, chậm rãi biến mất.
Tuế Văn không nói gì một lúc lâu, sau đó, hắn nắm lấy đám lông của đối phương.
Thời Thiên Ẩm:?
Cậu cảnh giác nhìn Tuế Văn: Ngươi định làm gì!
Tuế Văn không giải thích, lợi dụng chiều cao ôm lấy Thời Thiên Ẩm, dùng sức xoa xoa lên bộ lông của cậu, tận tình hưởng thụ.
Thời Thiên Ẩm:???
Thời Thiên Ẩm ra sức giãy giụa: Ngươi tránh ra cho ta!
Tuế Văn vẫn bình tĩnh ôm Thời Thiên Ẩm, tận tình vuốt ve và hưởng thụ.
Dù sao thì sau khi ra ngoài hai người cũng sẽ đánh một trận.
Vậy thì hiện tại tất nhiên làm thế nào để mình thoải mái nhất thì làm – Từ lâu hắn đã tò mò bộ lông chim xinh đẹp của đối phương!
***
Hai người ở cùng một chỗ, những điều bí ẩn dường như cũng không quá đáng sợ nữa.
Tuế Văn đi ra khỏi phòng thay đồ, bên ngoài là hành lang thật dài, hành lang đen nhánh, phía cuối cùng có nguồn sáng.
Đến nơi này có hai cầu thang bộ, một đi lên, một đi xuống.
Tuế Văn hỏi sách cũ khi đứng trước cầu thang: "Tình huống hiện giờ là gì? Vì sao ta và Thời Thiên Ẩm lại xuất hiện trong thế giới đồng thoại, biến thành búp bê?"
Sách cũ cũng không thể nói chuyện giống như hai người, nhưng nó có thể tự viết suy nghĩ của mình trên giấy trắng. Nó trả lời Tuế Văn: "Hàng Vật Sư, ngươi còn nhớ Vật Kị cấp độ 4 không?"
Tuế Văn: "Vật Cấm?"
Sách cũ: "Đúng là Vật Cấm, nhưng nó không chỉ đơn giản là cấm mà còn có nghĩa là phong tỏa không gian. Con búp bê đã biến thành Vật Cấm, hiện tại chúng ta đang ở trong không gian của nó..."
Dưới ánh đèn tối tăm, những hàng chữ chậm rãi hiện lên trên trang sách cũ quỷ dị vô cùng.
Hai người nhìn nhau, không quan tâm đến sách cũ, tiếp tục đi về phía trước.
Vào cũng vào rồi, còn làm thế nào nữa, đừng nói là ở trong không gian do con búp bê tạo ra, cho dù là ở bên trong cơ thể của nó thì bọn họ vẫn phải đi tiếp...
Dọc theo cầu thang đi xuống tầng dưới, trước mắt không gian rộng mở thông suốt, từ trong nhà biến thành ngoài trời, cả một mảnh vườn hoa oải hương rộng lớn xinh đẹp xuất hiện trước mắt Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.
Có cơn gió thổi qua, tầng tầng lớp lớp hoa oải hương lượn sóng giống như một biển tím mênh mang.
Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm phát hiện trong khu ruộng oải hương này có một búp bê vải.
Nó đội mũ rơm, mang cung, trên tay cầm một cái xẻng nhỏ đang đào đất.
Hai người đến trước búp bê vải này hai bước.
Búp bê vải yên lặng lui về sau một bước.
Hai người lại tiến về phía trước hai bước.
Búp bê vải yên lặng lui về phía sau 3 bước.
Tuế Văn xác định suy đoán của mình, hắn triệu hồi sách cũ, viết lên một hàng chữ, sau đó lại để sách cũ xuất hiện bên cạnh búp bê trước mặt.
Sách vở vẫn tương đối thu hút sự chú ý.
Búp bê vải đội mũ rơm không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.
Sau một cái liếc mắt, nó ném xẻng, chạy đến trước mặt Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm.
Sách cũ cũng đã trở lại.
Bên trên trang giấy vẫn còn đang hiển thị câu trước đó Tuế Văn đã viết: "Tôi là Tuế Văn." Tiếp theo lại hiện lên "Không nói được nhưng có thể viết chữ lên trên sách."
Búp bê vải mũ rơm viết: "Tôi là Phí Vũ. Đây là đâu?"
Tuế Văn: "Thế giới đồ chơi của búp bê"
Phí Vũ: "......"
Rõ ràng mặt búp bê vải không thể hiện được biểu cảm gì, nhưng sau khi viết xong những dòng này, Tuế Văn vẫn có thể cảm nhận được gương mặt cứng đờ đau khổ như gặp phải sấm sét giữa trời quang.
Thật lâu sau Phí Vũ mới yếu ớt viết được một câu: "Thật à?"
Tuế Văn an ủi Phí Vũ: "Đùa thôi, thật ra chúng ta đều đang nằm mơ."
An ủi như này thật sự là chẳng có thành ý gì cả!
Phí Vũ suy nghĩ lung tung một lúc, tiếp nhận sự thật bản thân biến thành một con búp bê vải trong thế giới của con búp bê kia.
Sau đó cậu ta bắt đầu động não: "Các cậu cùng nhau đi xuống, trên đường có gặp búp bê vải khác không?"
Tuế Văn: "Không."
Phí Vũ: "Ban đầu tôi gặp một con búp bê vải, nhưng có lẽ là do sợ hãi nên đã đi vòng tránh đi. Hiện giờ nghĩ lại, mặc váy hồng bện tóc có lẽ là Trần Hề Hề."
Có phương hướng rồi, đội ngũ đi theo Phí Vũ. Đi qua vườn hoa oải hương nở rộ, mấy người lại tiến vào một vườn táo, quả chín đỏ rực sai trĩu trên cành, nặng đến mức uốn cành cây cong xuống.
Lúc này Tuế Văn mới biết táo cùng hoa oải hương trên tay con búp bê kia là từ đâu mà có.
Đi qua khu vườn này, lại đi về phía trước là một vườn hoa nhỏ, cây cỏ um tùm, còn có cả đài phun nước và xích đu.
Một búp bê vải mặc váy đỏ, tóc bện hai bên đang ngồi trên xích đu đu đưa, còn nghiêng đầu vươn tay chào hỏi mọi người.
Thấy một màn này, Tuế Văn lập tức xác định được búp bê vải này chính là Trần Hề Hề.
Cuối cùng thì trong số bọn họ có lẽ chỉ có Trần Hề Hề to gan như vậy...
Sách cũ lại phát huy tác dụng lần thứ hai.
Tuế Văn viết lần thứ ba: "Tôi là Tuế Văn..."
Búp bê vải hồng nhạt liếc mắt một cái, lập tức nhảy xuống khỏi xích đu nói: "Tôi là Trần Hề Hề! Em trai Tuế Văn, vì sao mọi người đều biến thành người, chỉ riêng mình cậu lại biến thành một con chim?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Trần Hề Hề còn chưa nói xong: "Biến thành chim cũng không có vấn đề gì, nhưng vì sao bảo bối lại ôm một chiếc đũa thế kia? Chiếc đũa này có tác dụng gì à?"
Như thế mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được nữa.
Thời Thiên Ẩm rút đao!
Trần Hề Hề ngạc nhiên: "Cậu rút cái đũa đó ra làm gì...?"
Tuế Văn vội vàng đè Thời Thiên Ẩm lại, mọi người vẫn còn đang ở mảnh đất nguy hiểm, không thể nội chiến được!
Hắn lại điều khiển sách cũ, viết lên trên mặt giấy trống: "Cậu bớt thắc mắc đi."
Lực chú ý của Trần Hề Hề bị dời đi, cô bé buồn bực hỏi: "Quyển sách này lại là chuyện gì? Vì sao chúng tôi muốn nói gì thì lại nhất định phải viết chữ còn cậu lại có thể trực tiếp để nó hiện chữ lên?"
Vấn đề này quá mức sắc bén.
Giống như chuẩn bị đốt người, cả người sách cũ cũng cứng đờ tại chỗ.
Trần Hề Hề lại viết: "Còn đột nhiên dừng lại, toàn bộ đều toát lên cái vẻ đặc biệt chột dạ..."
Một câu còn chưa viết xong, phía trước lại truyền đến âm thanh ào ào như thác nước.
Mấy người đứng trong vườn hoa nhìn nhau, bỗng nhiên cất bước chạy về phía phát ra âm thanh!
Âm thanh rất gần, đi qua lối rẽ của vườn hoa mọi người đã có thể nhìn thấy tình huống đang xảy ra.
Trước mặt bọn họ là một kì cảnh.
Dưới chân vườn hoa, phòng bên cạnh vẫn là hình dạng bình thường.
Nhưng ngoại trừ những cái đó, phía trước còn có một bộ bàn ghế thật lớn.
Trên ghế, Na Na rất lớn đang ngồi.
Không phải Na Na biến lớn mà là bọn họ bị thu nhỏ.
Bọn họ biến thành búp bê vải còn nhỏ hơn so với búp bê, búp bê lại biến thành người lớn.
Hiện giờ, trên bàn còn bày một cái ly, trong cái ly có một cái thìa bạc, cái thìa bạc dựng trong thành ly, trên đó có một người bị cột chặt, là thầy vật lý của bọn họ, Đổng Hữu Quân!
Tuế Văn liếc mắt một cái nhìn thấy Đổng Hữu Quân, lại nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, hắn nhìn thấy một chiếc giường nhỏ tinh xảo cách cái bàn không xa, trên cái giường nhỏ là Đổng Thâm và mẹ cậu ta bị chăn bọc lại thành một cái kén.
Lúc này Đổng Thâm đang nôn nóng vặn vẹo cơ thể nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, chăn nhỏ trói chặt cậu ta.
Lúc này, con búp bê cử động.
Nó phát ra âm thanh kì dị.
Nó nói: "Ngươi, bắt nạt, chủ nhân của ta......"
Nói xong, nó cầm ấm nước trên bàn lên, nhắm ngay vào Đổng Hữu Quân trên cái thìa, rót nước xuống.
Ào ào ——
Tiếng thác nước lần thứ hai vang lên!