Lý Nhã Tranh lúng túng biện minh cho việc mà mình làm tối hôm qua.
— Em xin lỗi...hôm qua là do em uống say.
— Anh không cần biết.
— Nếu... nếu hôm qua em có làm gì sai thì là do rượu làm không phải em.- Lý Nhã Tranh biện minh cho mình mà muốn tìm một cái quần náo đó đợi lên.
— Không không hôm qua em làm anh rất hài lòng và lúc đó em đang rất tỉnh, em còn nói với anh một câu rất hay.- Trần Phong lắc đầu.
— Em đã nói gì?- Lý Nhã Tranh cuống lên.
Trần Phong cúi xuống thở một hơi vào tai cô.
— Em bảo anh đừng dùng lại...
— Dừng! Em không muốn nghe, em không muốn nghe...- Lý Nhã Tranh ôm chặt lấy mặt.
Trần Phong cũng không vừa, anh nhẹ nhàng gỡ tay đang che mặt của cô ra rồi quan sát gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô, anh tiếp tục ghé sát vào tai cô nói tiếp.
— Em còn nói là em yêu anh!
Anh vừa nói xong cô liền vội xuống giường chạy sang phòng mình vội leo lên giường đắp chăn kín lại vì bây giờ cô không biết đào ra đâu cái lỗ và cái quần để đội lên đầu mỗi khi nói chuyện với anh.
Trần Phong vẫn tiếp tục công việc đi làm của mình trước khi đi anh còn căn dặn thím Hai nấu canh gà cho cô bỗ dưỡng, nhưng bây giờ cô đâu còn tâm trạng để ăn nữa.
Thím Hai mặc dù đã mang canh gà lên cho cô nhưng cô không chịu ăn, thím Hai cố gắng mời vị thiếu phu nhân của mình ăn nhưng đều vô ích.
— Thiếu phu nhân, buổi sáng cô chưa ăn gì rồi dậy ăn bát canh gà đi.- Thím Hai gõ cửa nói.
— Thím Hai cháu không ăn thím đem xuống đi.- Lý Nhã Tranh mệt mỏi nói.
— Nhưng... được rồi vậy thím mang xuống tý thiếu phu nhân nhớ xuống ăn.- Thím Hai bưng bát canh gà xuống.
Đang lúc Lý Nhã Tranh thấy buồn thì có một cuộc gọi đến đó là bạn cô Thẩm Thanh Thư.
— Lý Nhã Tranh, cậu có đi ăn không?- Thẩm Thanh Thư nói.
Nhắc đến đi ăn hai mắt Lý Nhã Tranh sáng rực lên, cô không cần suy nghĩ trả lời luôn.
— Được, cậu mời sao?- Lý Nhã Tranh vẫn không quên chuyện hỏi xem ai mời.
— Đương nhiên tớ mời rồi, hôm nay mới lấy tiền lương sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn, vậy gặp nhau ở chỗ cũ nha.- Thẩm Thanh Thư cúp máy.
Lý Nhã Tranh liền rời khỏi giường đi chuẩn bị một chút.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy sọc đen khoác thêm một chiếc áo đem theo một chiếc túi xách tất cả đều là do mẹ chồng cô mua.
Lý Nhã Tranh liền chạy vội xuống nhà mà không nghe thấy tiếng gọi của thím Hai, cô chạy ra đường bắt một chiếc xe taxi rồi đi đến chỗ hẹn.
Vừa mới bước vào quán mọi người ai cũng phải nhìn cô không biết cô gái này là ai mà lại xinh đẹp đến như vậy, thậm chí bạn của cô Thẩm Thanh Thư còn không nhận ra cô, mãi đến lúc cô lại ngồi và gọi tên mới nhận ra người bạn nghèo của mình.
— Tranh Tranh cậu đây sao? Sao hôm nay cậu khác quá vậy, trúng số độc đắc hả?- Thẩm Thanh Thư vẫn không tin người bạn nghèo của cô lại có thể có mấy thứ đồ này được trừ khi trúng số độc đắc.
— Không phải đây toàn là mẹ chồng mua!- Lý Nhã Tranh thẳng thắn nói.
— Mẹ chồng? Vậy chuyện cậu nói trước kia là thật cái chuyện cậu bảo đã lấy chồng là thật hả?- Thẩm Thanh Thư hoảng hốt không tin vào tai mình.
— Chuyện đó là thật!- Lý Nhã Tranh nói.
— Nhà chồng cậu có giàu không, chồng cậu có đẹp không?
— Ahh! Cậu đừng nhắc nữa tớ đang bực mình, hôm sau mình sẽ nói sau hôm nay ăn cái đã.
— Được rồi chúng ta gọi đồ ăn thôi!- Thẩm Thanh Thư gọi phục vụ và bắt đầu chọn món.
Hai người ăn rất vui vẻ cười nói, ăn xong Lý Nhã Tranh còn rủ Thẩm Thanh Thư đi uống rượu để giải tỏa những nhọc nhằn đêm hôm qua.
— Thanh Thanh chúng ta đi uống một chút rượu đi.
— Nhưng bây giờ cậu phải về mà.
— Không sao uống gần nhà cậu có say mình về nhà cậu ngủ mai mình về sớm.
Lý Nhã Tranh kéo Thẩm Thanh Thư đi vào quán bas gần nhà của Thẩm Thanh Thư, đi từ chỗ quán ăn đến quán bas mất hai mươi phút nên hai người đi bộ để giảm bớt lượng ăn vừa xong.
Đến quán bas hai người thả mình vào men rượu bia, không quan tâm đến những thứ bên ngoài hai người như hai con sâu trong quán bas, uống say không còn biết trời đất, uống từ lúc mới chợp tối bây giờ trời đã là 9 giờ đêm.
Thẩm Thanh Thư muốn gọi cho chồng của Lý Nhã Tranh nhưng bị cô ngăn lại không cho gọi vì cô không muốn về nhà lúc mình đang say lại giống đêm hôm qua thì cô không biết còn có chỗ nào mà chui xuống không.
Thế nên Thẩm Thanh Thư phải dìu cô về nhà mình rồi còn chăm sóc cho cô bạn say rượu của mình nữa.
Ở nhà Trần Phong đang rất lo lắng cho cô vì lúc cô chạy ra ngoài thím Hai thấy lo cho cô nên đã gọi báo cho Trần Phong, anh lúc đó cũng chưa lo lắng vì tưởng cô ra ngoài một lúc sẽ về ai ngờ đến tối anh về mà cô đã chưa về, anh đã cử một đội bảo vệ đi tìm cô nhưng chưa có kết quả, Trần Phong ở nhà lo lắng cho cô còn cô thì ngủ đã trên chiếc giường ấm.