Tom bức xúc đá mạnh vào một cái cây gần đó khiến vài con rơi bay toán loạn.
- Oh shit!
Nhìn vào cánh rừng Lion biểu hiện bình thường nhưng trong lòng có cảm giác bị phản bội. Nắm chặt tay lại trong mắt hiện lên tia vô cảm.
- Tất cả quay về_ Anh ra lệnh.
Mọi người quay lại nhìn khó hiểu, chẳng lẽ lại bỏ mặc Viola trong đó sao?
Tom cười khẩy khinh bỉ nhìn Lion, bàn tay cầm súng muốn đi vào rừng.
- Ai muốn về thì về, tốt nhất khi tôi mang cô ấy trở về thì liệu mà sám hối đi.
Tuy không thể chấp nhận hành động của Viola nhưng dù sao đó cũng là một thành viên trong đội. Bỏ mặc cô ấy trong cánh rừng âm u đó rồi quay về ngủ ngon lành sao? Thật nực cười.
- TÔI, RA, LỆNH, CHO, CẬU, ĐỨNG, LẠI
Ánh mắt Lion như một con dao găm phóng tới nhưng Tom không để tâm bước chân dần tiến vào trong rừng.
"Đoàn.nnnn...g..ggg"
- Aaaaa.aa
Tom khuỵ ngã xuống đất đau đớn, bàn tay ôm đùi quằn quại.
- LION SMITH...HH_Tom trừng mắt hét lên.
- Tom
- Lion, tại sao anh lại bắn Tom._ Rose không nhịn được mà lên tiếng bất bình.
Ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt bình thản như không biết mình vừa bắn vào đùi Tom một phát. Dắt súng vào bên hông Lion như một hung thần đến gần Tom.
- Nhớ cho kỹ! Trái lệnh tôi sẽ phải chịu đau đớn.
Lông sau gáy Tom dựng ngược lên! Lời nói của anh khiến cho mọi người sợ hãi không dám hé miệng nói gì. Nick đang cầm máu cho Tom không dám nhìn Lion dù chỉ một chút.
Anh ta thật đáng sợ!
- Đưa cậu ta về xử lý vết thương đi
Vừa nói anh vừa đeo đôi bao tay da vào, kiểm tra lại súng sau đó đi dần vào rừng.
- Lion! Anh tính làm gì?
Rose hốt hoảng chạy theo sau. Anh sẽ không....đi tìm Viola chứ?
Nhìn vào trong cánh rừng tối tăm lờ mờ sương bất giác cô rùng mình, ngón tay khẽ kéo áo Lion. Xin anh đừng...
- Quay về
Anh lạnh lùng ra lệnh, bàn tay vô tình hất ngón tay Rose ra khỏi áo mình.
- Nhưng...._ Rose lo lắng, nước mắt đã tràn ra khỏi khoé mắt.
- Tôi sẽ đưa Viola quay lại._ Anh nhìn cô nói như một lời hứa.
Sau đó không chút do dự chạy vào sâu trong rừng....
***************************************
Đôi chân trần vẫn hoảng loạn chạy sâu trong rừng, đôi mắt Viola đã nhoè đi vì nước mắt. Giây phút cô phát hiện ra máu của Louis thấm đẫm bàn tay mình lúc đó tim cô như ngừng đập.
Ý nghĩ Louis sẽ chết khiến cô cảm thấy không thể sống nổi. Vì sao chứ?
- Louis!_ cô sợ hại gọi tên hắn trong vô vọng.
Mùi máu tanh từ bàn tay sộc lên mũi làm cho Viola càng sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn ra ướt đẫm mặt.
- Louis..anh ở đâu? Lên tiếng đi
Xin anh! Làm ơn lên tiếng đi được không? Trong lòng gào thét bất lực.
Mặc cho những bụi gai vô tình cào rách đôi bàn chân cùng cánh tay cô vẫn kiên trì tìm Louis trong vô vọng. Máu chảy ra từ những vết rách cô cũng không cảm thấy đau, không quan tâm...cô chỉ muốn nhanh chóng thấy Louis.
"Soạ...att" một tiếng động phát ra từ một bụi cây gần đó.
Viola cảnh giác, linh tính cho biết sắp có gì đó xuất hiện..
Màn sương lờ mờ bao phủ che mất tầm nhìn, những con dơi như sợ hãi điều gì đó bay vút lên. Mọi thứ im ắng một cách đáng sợ.
- Louis...là...là anh sao?_ Cô sợ sệt lắp bắp.
Lùm cây rung chuyển, cô theo bản năng lùi về phía sau.
- Louis?...
"Roạt" tiếng ai đó dẫm vào lá cây nghe thật rợn người. Trong màn sương một bóng hình lờ mờ xuất hiện.
- Louis! Là anh đúng khô..o
Chữ "không" còn chưa thoát ra khỏi miệng cô đã cứng đờ người. Đôi mắt tím căng ra hết cỡ.
Cái bóng hình bước ra chậm rãi từ trong bụi cây là một con báo đen đáng sợ.
Cách 6m..trong màn đêm mắt con báo sáng lên xanh lè, bộ lông màu đen tuyền hoà vào bóng tối trông nó như một con qủy từ địa ngục.
Lông tơ dựng đứng, máu trong người cô như đông lại, đôi môi há ra trong vô thức.
Giờ phút này cô không thể nghĩ được gì, đôi chân bủn rủn ngã khuỵu xuống đất. Cô không còn khí lực để chạy.
5m...4m...3m..con báo tiến lại gần cô hơn mang theo nỗi sợ kinh hoàng.
Cái sợ lấn át mất bản năn chiến đấu trong 3 năm qua khiến cô chỉ ngồi xuống đất run rẩy. Cô đã nhiều lần giết những tên cấp E có hình dáng gớm ghiếc nhưng khi đối mặt với một con thú đáng sợ như thế này đôi chân không còn sức sực, bộ não như ngừng trệ.
Con báo lấy đà nhảy xổ vào cô.
- Không.....Louisssss..._ cô giơ tay che mặt, đôi môi hét lên cái tên trong đầu cô nhớ tới.
" Phịch"
Con báo bị một lực rất mạnh ném vào gốc cây rơi phịch xuống đất như một bao cát rên ư ử đau đớn.
Viola bàng hoàng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con báo đang dần dần tắc thở mà không hiểu nguyên nhân.
Một cánh tay kéo cô đứng dậy, hô hấp có chút khó khăn.
- Em muốn chết hay sao mà đi vào đây?
Louis đè nén vết thương vẫn đang chảy máu nhìn vào Viola quát khẽ.
Nước mắt tự động tràn ra, Viola nhìn Louis vui mừng. Nước mắt thấm đẫm khuôn mặt của cô. Bất giác vươn tay ôm lấy hắn thật chặt. Cảm giác chân thực như thế này không phải là mơ. Là Louis thật rồi.
Thế nhưng...
Louis không còn tâm trí hưởng thụ cái ôm của cô nữa. Hơi thở bắt đầu khó nhọc hơn, cả thân hình của hắn đổ ập xuống thân thể mảnh khảnh của cô.
- Louis!_ cô hốt hoảng lên tiếng, bàn tay đỡ ở eo hắn.
- Để tôi dựa vào em một chút! Tôi không còn sức lực nữa.
Sau cùng hắn ngất đi....
Danh Sách Chương: