• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Buông...buông tôi ra.

Viola ghét bỏ giãy dụa, hất cánh tay của Louis đang cầm tay mình ra. Cô run rẩy đứng cách xa hắn nhìn hắn chòng chọc.

- Vương, điện hạ cho gọi người.

Rosalie mở cửa đi vào, õng ẹo mang giọng điệu hả hê hướng về phía Viola chế giễu.

Hừ! Cuối cùng cũng chỉ là một con người mà thôi. Ả ta bĩu môi nhìn Viola đầy khinh bỉ.

Liếc mắt về phía Rosalie hắn nở một nụ cười mỉa mai trong lòng. Hắn đương nhiên biết cha hắn kêu Rosalie vào đây nhằm mục đích gì! Không phải là giám sát hắn hay sao?

- Đưa cô ta đi, ta không muốn nhìn thấy cô ta thêm một lần nào nữa.

Khi tàn nhẫn nói ra những lời này trong lòng hắn cực kì khó chịu. Ánh mắt thất vọng của Viola làm hắn đau. Nhưng hiện tại hắn không thể làm gì khác.

Rosalie thích chí lại gần túm tay Viola một cách thô bạo kéo ra phía cửa. Viola vùng tay ra lạnh lùng hướng về phía Louis đầy phẫn uất.

- Các người còn định giết bao nhiêu người nữa? Đó là một mạng người đó có biết hay không?

Viola tức giận đấm thùm thụp vào ngực Louis để xả giận. Vì sao? Vì sao hắn lại ra lệnh cho những đám Ma-cà-rồng kia đi săn? Rốt cục hắn tàn ác tuyệt tình đến thế sao?

Mạnh mẽ túm chặt hai cánh tay đang không ngừng đánh vào ngực mình, Louis hít một hơi thật sâu nhìn vào Viola nhàn nhạt trả lời.

- Con người...thật ra cũng chỉ là thức ăn của Ma-cà-rồng thôi! Không phải sao?

Dứt lời hất bàn tay Viola, gương mặt lạnh tanh.

- Đưa cô ta đi!

Chỉ chờ có thế Rosalie thô bạo túm tay Viola kéo ra khỏi phòng. Viola để mặc cho cô ta kéo ra khỏi lâu đài, từng lời nói của Louis khiến trái tim cô lạnh buốt. Thì ra....hắn vốn không coi con người ra cái gì.

Trái tim vỡ vụn....lạnh buốt...

Đêm vẫn dài!

***************************************

00:46p, tại căn cứ.

Đang chìm đắm trong những giấc mộng đẹp Lion cảm thấy trong cơ thể nhộn nhạo khó chịu, như có gì đó không thể phát tiết. Cổ họng khô rát......

Lion cảm thấy khát, nhưng không phải khát nước...mà là thứ khác.

Mở trừng mắt tỉnh dậy Lion không còn để tâm việc xem Viola đã đi nơi nào mà chỉ quan tâm tới việc tìm nơi giải toả cơn khát.

Đôi mắt Lion đỏ ngầu anh nhanh chóng rời khỏi căn cứ tiến vào thành phố.

Màn đêm đen kịt, thỉng thoảng phát ra những tiếng kêu thất thanh tuyệt vọng, những thân ảnh nhanh như chớp tìm kiếm con mồi giải toả cơn khát.

Đêm Huyết Nguyệt! Một năm vào ngày 31-12 khi Mặt Trăng xuất hiện một màu đỏ, đấy là lúc giới Ma-cà-rồng được đi săn và uống máu người. Họ đã phải kìm nén ròng rã suốt một năm trời chỉ được uống máu động vật để sinh tồn. Đêm nay....sẽ giải toả sự thèm khát và say mê trong máu người. Không có gì có thể thay thế máu người.

Thực chất việc này do Louis Miller ra chỉ thị. Không được phép hút máu người nhưng vì vấn đề sinh tồn bắt buộc cho phép một đêm duy nhất loài Ma-cà-rồng đi săn. Tuy nhiên không được làm chết người. Đó là sự nhân nhượng của Louis.

Nhưng có vẻ do vì kìm nén quá lâu mà đám Ma-cà-rồng không tuân theo lời Louis mà thản nhiên giết chết vô số người. Mùi máu kích thích dây thần kinh vị giác khiến họ hăng say quên đi mất vương của họ là một người tàn nhẫn như thế nào.

Vì thế khắp thành phố đâu đâu cũng có người chết.

Lion đã phát hiện ra một con mồi. Nạn nhân xấu số lọt vào tầm ngắm của Lion là một thanh niên, hay nói cách khác cũng là một thợ săn. Anh ta đang lăm le khẩu súng nhìn xung quanh tìm Ma-cà-rồng.

Nở một nụ cười khẩy Lion cũng biết giờ phút này toàn bộ những người trong căn cứ đều đang ở đâu đó trong thành phố tiêu diệt Ma-cà-rồng. Nhưng có sao? Thanh niên trước mặt không đáng làm đối thủ của anh. Chỉ trong chớp mắt Lion xuất hiện đoạt lấy khẩu súng của người thanh niên. Đôi mắt đỏ lên đáng sợ.

Bất chợt bị mất súng người thanh niên bàng hoàng khi thấy một thân ảnh trước mặt, chưa kịp định thần đã cảm giác chỗ cổ bị cắn xuống, máu trong người như bị rút ra.

- Áaaaaaaaaa

Đau đớn hét lên nhưng không thể làm gì, sinh mạng cứ vậy mà bị mất đi.

- Hừm..

Cơn khát nhanh chóng vơi đi phần nào Lion thoả mãn ném cái xác người thanh niên xấu số dưới đất. Đúng lúc này một âm thanh nghi hoặc vang lên.

- Lion?

Lion quay đầu lại, ánh mắt đỏ lên sắc lạnh, trên khoé miệng còn dính máu vô cùng đáng sợ nhìn về người đàn ông mập mạp phía sau mình.

Athur sửng sốt như hoá đá! Ông đã thấy gì? Lion....Lion anh ta là một Ma-cà-rồng? Trợn mắt nhìn về phía cái xác khiến ông một hồi run rẩy. Hướng khẩu súng về phía Lion, giọng nói sợ hãi phát ra.

- Lion....thật ra...cậu là gì?

Lion như một hung thần tiến lại Athur. Anh cũng không ngờ lại bị Athur phát hiện, không sao cả....sẽ không để ông ta mở miệng.

- Đừng lại gần đây, nếu không tôi bắn.

Athur giật mình lùi từng bước về phía sau, ông muốn thông báo cho mọi người biết. Thì ra Lion lừa dối mọi người quá lâu. Thế nhưng ngón tay để ở cò súng không có khí lực.

- Tôi là gì?

Nở một nụ cười chết chóc Lion nhanh như gió túm lấy khẩu súng vất ra xa, túm lấy cổ Athur lại gần. Giọng nói tử thần phát ra.

- Tôi nghĩ rất nhanh ông sẽ biết.

Sau đó cúi xuống cắn vào cổ Athur không thương tiếc. Athur chỉ có thể trợn mắt đau đớn, bàn tay ông túm chặt áo của Lion...thật chặt.

Lúc Athur chết Lion dùng lực đẩy ông ngã xuống đất không chút biểu cảm. Lion đâu biết lúc anh đẩy Athur ra một chiếc cúc áo của anh bị Athur nắm chặt bục ra nằm chặt trong tay ông.

Cơn khát đã lắng xuống Lion nhìn cũng không nhìn tàn nhẫn bước qua xác của Athur vẫn đang trợn mắt nằm dưới nền tuyết lạnh buốt.

Chỉ vì ông ta xui xẻo cho nên mới bắt gặp lúc anh hiện hình đi. Đúng vậy! Anh chính là một Ma-cà-rồng...che dấu thân phận trong một thời gian dài thật khổ. Chỉ là vẫn chưa tới lúc để cho Viola biết. Cái chết của Athur cũng chỉ vì không muốn bí mật bị phát tán ra ngoài.

Ngay sau khi Lion rời khỏi, tại con hẻm trong toà nhà đối diện có một người đã nhìn thấy tất cả. Để lại dây chuyền thánh giá hướng về phía xác Athur, người đàn ông ôm cánh tay bị thương nhanh chóng rời khỏi.

...

Bị Rosalie kéo ra khỏi lâu đài, ả ta hung hãn hất Viola ngã phịch xuống đất. Đôi môi cong cớn kiêu ngạo.

- Tha mạng cho ngươi chứng tỏ điện hạ và vương còn quá nhân từ. Tốt nhất hãy biết thân biết phận đừng có mà tìm vương quyến rũ nếu không sẽ nhận lấy cái chết khó coi.

Chưa bao giờ ả ta cảm thấy thoả mãn như thế này. Cái gai trong mắt tuy không thể diệt tận gốc nhưng cũng không đáng lo nữa. Ả chỉ tìm cách loại trừ cô tiểu thư yếu ớt Anna ngu xuẩn nữa là xong.

Chật vật đứng lên Viola không để tâm đến lời Rosalie đang cảnh cáo mình nữa mà từ từ tiến thẳng về phía trước.

- Hừ.

Lườm Viola một cái rõ dài ả ta quay người tiến vào lâu đài trong tâm trạng cực kì sảng khoái.

Viola đi như người mất hồn. Trái tim cô có lẽ đã hoá thành băng lạnh buốt. Nước mắt đã khô nhưng lời nói tàn nhẫn của Louis còn vang vọng mãi.

Đêm dần qua đi, Viola thất thểu quay trở về căn cứ mà không hề phát hiện suốt cả mấy tiếng trên đường David ở phía sau đi theo bảo vệ.

Thời điểm Viola về đến căn cứ cảm thấy có gì đó rất lại. Một bầu tang thương bao trùm cả căn cứ. Không gian cứ vậy im lặng đáng sợ. Những tiếng sụt sùi phát ra. Không hiểu sao trong lồng ngực Viola cảm thấy bất an lo sợ. Chạy vào trong phòng khách đã thấy mọi người tập trung đầy đủ....còn có Rose đang ngồi dưới sàn đau lòng khóc.

Đã xảy ra chuyện gì? Cô sợ hãi lại gần.

- Viola.....thầy Athur

Tom ánh mắt buồn bã hướng về phía Viola bất lực.

Viola bất an khi nhìn thấy một thân ảnh nằm dưới sàn, cái thân ảnh quen thuộc đó giờ khác này cứng đơ không còn cử động.

- Khô..o..n..nggg!

Viola hét lên chạy lại qùy xuống bên xác thầy Athur đau lòng.

- Không...không thể nào! Thầy Athur.....thầy mau tỉnh lại đi. Huhuhu...không thể nào.

Viola hoảng loạn lắc lắc thân thể lạnh như băng của Athur khóc đến thê lương.

- Viola....thầy Athur chết rồi.

Nick lên tiếng, lại gần kéo Viola đứng dậy nhưng lại bị Viola hất ra. Bàn tay Viola ôm chầm lấy xác của thầy Athur thật chặt.

- Không.....thầy Athur không chết! Thầy chỉ ngủ mà thôi. Tại sao người thầy lại lạnh đến như vậy?

Nước mắt rơi xuống như mưa Viola như hoá điên kéo tấm thảm đắp lên người thầy Athur mong muốn cơ thể thầy ấm hơn.

- Xin đừng bỏ em......đã hứa sẽ cùng em rời khỏi đây mà. Xin thầy....hãy tỉnh lại.

Viola ôm chặt gục đầu vào trán thầy Athur khóc đến xé lòng. Rose cũng không nhịn được ôm lấy Nick khóc nức nở.

Athur như một người cha đối với mọi người. Ông ra đi khiến tất cả mất mát, đau buồn...không khí tràn đầy vẻ ảm đảm.

- Có chuyện gì xảy ra?

Một giọng nói lạnh lùng cất lên, mọi người trừ Viola đều quay lại phía cửa nơi Lion vừa bước vào. Ai đó đều thất kinh nhìn chòng chọc về phía anh....bởi áo của Lion dính toàn máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK