Mặc dù chỉ đứng sau công ty của Thẩm Quân Nghị nhưng tầm ảnh hưởng về kinh tế lại rất lớn.
Còn về phần tìm được gia đình tôi, có lẽ là một câu chuyện dài.
Trong một chuyến du ngoạn tại nước X cùng Trương Quang.
Cả tôi và anh chẳng may bị bắt làm giữ giữa cuộc đấu tranh của các gia tộc khác.
Đa số các gia tộc đều bị giết, chỉ còn lại 3 gia tộc còn sống sót và lập khê ước cùng nhau.
Lúc ấy, cha tôi - Lãnh Hắc Vũ nhìn thấy tôi, ông liền gặng hỏi vài câu.
Xong mọi chuyện, ông cùng tôi xét nghiệm ADN.
Quả nhiên! 99,99% có quan hệ cha con.
Cha ôm chầm lấy tôi, viền mắt có chút ướt.
Hóa ra, năm tôi 14 tuổi, do vui chơi, tôi đã trượt chân ngã xuống biển. Tìm mãi cũng không thấy.
Mẹ tôi đau buồn, dần dần bà lâm bệnh nặng rồi qua đời.
Còn tôi được Lam gia cứu được, nhận về nuôi dưỡng nhưng đoạn kí ức lúc nhỏ tôi hoàn toàn không thể nhớ.
Nhận được gia đình, tôi bắt đầu học giáo trình nước X, trở thành một đại tiểu thư danh giá của Lãnh gia- Lãnh Tuyết Vy, gia tộc đứng đầu tam đại gia tộc.
Lần này trở về, tôi cùng con trai, Trương Quang và Mạc Dương Lãng- Vị hôn thê được đính ước cùng tôi vì lợi ích gia tộc.
Thú thật, tôi và Mạc Dương Lãnh chẳng hứng thú gì nhau. Cả hai chỉ chuyên tâm làm việc phụ.
Có thể nói công việc chính của tôi chính là tiếp quản tập đoàn.
Nhưng đó chỉ là công việc buổi sáng.
Khi màn đêm xuống, tôi là một sát thủ không nể tình ai.
Dĩ nhiên, tôi không giết những người vô tội.
Mà là kết liễu những người trong hội Ám Dạ.
Lần này trở về, không chỉ thực hiện nhiệm vụ.
Mà tôi rất mong chờ được gặp lại tên khốn năm xưa- Thẩm Quân Nghị.
Tôi bước xuống xe, đẩy gọng kính ra, nói một giọng lạnh lùng, trầm thấp.
- Thẩm Quân Nghị! Đến lúc anh phải trả những gì anh nợ tôi!
5 năm qua, Thẩm Quân Nghị vẫn sống như một các xác không cảm xúc.
Đào Nhã Tịnh có khả năng tỉnh lại, điều này cũng chẳng khiến anh bận tâm nữa.
Dường như trái tim anh cũng không thể chứa được ai ngoài vợ mình cả.
Tối hôm ấy, sự kiện gặp mặt giữa các công ty được tổ chức.
Thẩm Quân Nghị và tôi đều đến tham dự.
Tất cả đều nằm trong dự kiến của tôi.
Sau khi chào hỏi một hồi lâu, Thẩm Quân Nghị chợt đụng phải một cô gái, anh xoay người lại.
Hô hấp của anh bắt đầu loạn lên, tim cũng đập nhanh hơn trước.
Thẩm Quân Nghị sải bước nhanh về phía tôi, anh nắm lấy cánh tay tôi lại gần phía ban công.
Anh ôm chầm, cả người run lên như sắp khóc.
- Lam Tuyết Vy! Bấy lâu nay anh nghĩ em rời xa anh mãi mãi rồi, anh nhớ em lắm. Vợ à! Anh hối hận rồi! Làm ơn đừng rời xa anh.
Tôi hơi sững người, đây có phải là Thẩm Quân Nghị của 5 năm trước không?
Lấy lại bình tĩnh, tôi đẩy anh.
- Thẩm Tổng, đúng là lâu rồi không gặp anh, không ngờ 5 năm có thể thay đổi được con người.
Thẩm Quân Nghị không nói gì, mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn đính hôn của tôi và Mạc Dương Lãng. Hệt như muốn băm thứ đó làm trăm mảnh.
Thẩm Quân Nghị nắm mạnh bả vai tôi, anh mắt đen lại vài phần, giọng nói xen kẽ đau lòng và tức giận.
- Em! Sao em lại dám kết hôn với kẻ khác?