Ôm anh trở lại giường, nhìn người đàn ông bên cạnh đang nằm ngủ say, giọt nước mắt không thể nào ngừng rơi được.
10 năm trước, từ một cô gái mạnh mẽ, hoạt bát thì giờ đây tôi hoàn toàn ngược lại với bản thân trong quá khứ, yếu đuối và nhu nhược.
Nghe có vẻ buồn cười, nhưng từ khi lấy anh, tôi đã hạ mình xuống, không còn chủ ý của mình nữa.
Khi Nhã Tịnh trở về, tôi sẽ tự mình buông bỏ. Không thể lún sâu vào anh được nữa.
Thời hạn của tôi không còn nhiều nữa, trong vòng 2 năm này, tôi sẽ dứt khoát với anh.
Ngày hôm sau.
Tôi đến công ty như thường lệ.
Đứng trước cửa phòng, tôi thấy có gì đó không đúng, một giọng nói vang lên.
- Lấy tài liệu đi, lần này Lam Tuyết Vy chết chắc rồi! Giọng người phụ nữ chua ngoa ra lệnh.
- Như vậy có ổn không? Người khác nói với giọng sợ sệt.
- Cô sợ cái gì, nhanh lên, chỉnh sửa camera lại.
Tôi đứng nép ở mép cửa, mím môi.
Lê Tĩnh Hân cùng Lệ Như bước ra, tôi nấp đằng sau cửa chờ họ đi.
Đợt trước cũng là họ động tay động chân vào tài liệu.
Tôi mỉm cười,Lê Tĩnh Hân à! Cô luôn chống lại tôi, lần này xem cô chạy có thoát?
Rầm!
Tài liệu công ty đâu?
Thẩm Quân Nghị đập mạnh tay xuống bàn, gân xanh nổi lên.
Lê Tĩnh Hân nói vào.
- Tôi sẽ trích camera xem thử, sếp yên tâm.
Quả nhiên trong camera, người lấy tài liệu chính là tôi.
Anh nhìn sang tôi với vẻ mặt muốn giết đến nơi.
- Wao, thư ký Lam à, tôi không ngờ cô lại...
- Câm miệng! Tôi quát.
- Tôi hỏi cô, cô có động tay vào camera không?
Lê Tĩnh Hân đột nhiên chột dạ, hơi lắp bắp.
- Tôi... Tôi đương nhiên không có.
- Thật?
Tôi hỏi lại.
- Đúng vậy, tôi không có làm!
Xong, cô ta rặng những giọt nước mắt cá sấu sang nhìn Thẩm Quân Nghị.
- Sếp, tôi không có đâu ạ.
Tôi nhìn cô ta đến nỗi phát bực.
- Cô không cần giả vờ, tôi có chứng cứ cô hãm hại tôi.
Nói rồi, tôi quay sang Đường Khiêm.
- Đường Khiêm, anh có thể giúp tôi khôi phục lại camera? Nếu khôi phục mà người làm vẫn là tôi, tôi sẽ nghỉ việc.
- À mà khoan! Nếu người khác làm thì sao nhỉ? Tôi nhìn liếc sang Lê Tĩnh Hân.
- Ngược lại! Thẩm Quân Nghị lên tiếng.
Chỉ vài phút, Đường Khiêm đã khôi phục lại được.
Thẩm Quân Nghị bây giờ đã rất muốn giết người rồi.
Anh chưa kịp ra tay, tôi đã giáng một cái tát trời giáng qua cho cô ta.
Lê Tĩnh Hân nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn.
Tôi túm áo cô ta lên.
- Có phải đợt trước cô động tay vào tài liệu không?
Lê Tĩnh Hân không trả lời tôi.
- Có muốn chứng cứ nữa?
Lệ Như thấy thế liền quỳ xuống xin lỗi tôi, nói chính Lệ Như cô ta đã làm.
Mọi khúc mắc đều được hóa giải, Thẩm Quân Nghị ném Lê Tĩnh Hân và Lệ Như ra khỏi công ty.
Trước khi rời khỏi, Lê Tĩnh Hân lại nhìn tôi bằng một ánh mắt đắc ý, tôi cảm thấy dường như có điều gì đó không tốt sắp xảy ra.
Tan làm.
Tôi bước ra công ty để trở về Thẩm gia.
Bíp ~
Tiếng còi xe vang lên khiến tôi giật mình quay lại, xe của anh?
Thẩm Quân Nghị bước xuống nắm tay tôi lôi vào xe.
- A, anh bị sao vậy? Tôi nhìn anh tức giận.
Anh không nói gì, trực tiếp hôn tôi. Tôi dồn hết sức cắn mạnh vào anh, không thể day dưa với anh nhiều nữa.
Anh sững sờ nhìn tôi.
- Anh hôm nay sao lại về sớm?
- Xong công việc!
Xong anh ngập ngừng.
- Chuyện ở công ty, tôi xin lỗi, là tôi trách nhầm cô.
Anh như vậy mà lại xin lỗi tôi, lòng tôi có chút rung động.
Anh nắm lấy tay tôi, tôi nhanh chóng rụt lại.
- Không sao, anh biết được sự thật rồi, qua cả rồi, không sao cả.
Thẩm Quân Nghị và tôi cứ như vậy im lặng suốt một ngày hôm đó.
Sáng hôm sau.
Anh đã dậy sớm để đi làm, tôi hôm nay xin nghỉ việc để dọn dẹp lại một số đồ.
Khi đang dọn đồ ở thư phòng, một xấp giấy đột ngột rơi xuống vô tình để lộ ra một tấm hình và một bức thư.
Tấm hình anh từ thời niên thiếu, dịu dàng ôm một cô gái xinh đẹp vào lòng.
Đằng sau có một dòng chữ:
" Tôi yêu em, Nhã Tịnh!"
Đến bây giờ, dù đã biết anh vẫn còn yêu cô gái ấy, nhưng tôi không thể chịu nổi.
Bất chợt, tôi nhận ra có điều kì lạ trong bức thư.
Bức thư ấy... Hệt như bức thư tỏ tình anh năm tôi 18 tuổi?
Chỉ khác ở chỗ, nó là của Nhã Tịnh viết. Nhưng nội dung không khác gì cả?.