"Ngạn Cơ, tại sao nàng lại thích ta?" Giữa trưa Triệu Thiên Mạc mới mở mắt, vừa mới tỉnh dậy chàng đã hỏi ta một câu hỏi đầy kì cục.
"Vì lần đầu tiên ta gặp chàng, đã có một tiếng nói trong đầu luôn vang vọng "làm chàng thích ta", điều này khiến ta vừa gặp đã yêu chàng." Ta thành thật trả lời, quả thật không có gì đáng xấu hổ để nói chàng nghe hết, mặt ta so với thớt còn dày hơn. Hơn nữa, có lúc nào ta không nói yêu chàng thích chàng đâu, lúc này thì liêm sỉ với đoan trang hiền thục ta đã vứt qua một bên rồi. Ta nay đã 43 tuổi, không còn sự ngây thơ thiếu nữ như năm đó nữa, chuyện trên đời này, há có gì ta chưa trải qua sao?
"Vậy nếu như không có tiếng nói đó, nàng sẽ không thích ta?" Triệu Thiên Mạc gương mặt không đổi, thoáng lộ vẻ thất vọng.
Thấy chàng như vậy, ta vội vàng giải thích: "Không không, ta thích chàng những lúc chàng ân cần với ta, bảo vệ ta những lúc gặp hiểm nguy, chàng bên cạnh ta ta thấy rất an lòng..."
Triệu Thiên Mạc nghe xong chàng lại càng ủ rủ, ta thật sự không hiểu, chàng không phải lo lắng vì ta thích chàng chỉ vì tiếng nói trong đầu sao?
Triệu Thiên Mạc thở dài lên tiếng: "Nếu được, ta ước nàng vĩnh viễn không xuất hiện tiếng nói đó trong đầu..."
Chàng không thích ta thích chàng đến vậy sao? Không phải chàng đã từng nói chàng sẽ cho ta 150 năm bên chàng sao, lúc này chàng thất vọng với phiền chán rồi sao?
Một thứ gì đó chua xót trào dâng, từng giọt nước mắt ta vô thức rơi xuống, đồng đội nghĩa phụ đã bỏ ta hết rồi, giờ đến chàng sao....
Không thể ngăn dòng suy nghĩ trong đầu, ta vỡ òa thành tiếng. Triệu Thiên Mạc tay chân hoảng loạn, nhanh chóng vỗ về an ủi: "Không, không, ý ta không phải vậy, nàng đừng khóc." Thật sự đây không phải lần đầu Ngạn Cơ khóc trước mặt Thiên Mạc, nhưng lần này là lần đầu tiên Triệu Thiên Mạc bối rối như vậy, không biết nên nào mới phải, gần đây hắn đối diện với nàng thường rất khó xử.
"Nàng biết giờ ta không có tư cách nào bên nàng được, huống hồ, ta chưa từng trao nàng thứ nàng muốn." Triệu Thiên Mạc ai oán nhìn ta, hắn thấy rất tức cười, rốt cuộc hắn không biết nên đối xử nàng thế nào mới tốt.
Ta hiểu, tính tới thời khắc này, chàng chưa từng thích ta, biểu cảm ám muội chàng dành cho ta, chưa bao giờ dưới phương diện tình cảm nam nữ. Ta không muốn nói tiếp chuyện này nữa, mau chóng đổi chủ đề: "Chàng có muốn về lại Hoàng Cung không, chúng ta cùng về, đã xa nhà 26 năm rồi. Ta rất nhớ phụ mẫu."
Thật sự tuy nói vậy, nhưng trong lòng ta không muốn về lại hoàng cung lúc này, tâm trạng ta rất phức tạp, kể từ sau khi Mộc Trấn phản bội, Manh Bá sư phụ là nội gián, ta đã không còn muốn tin bất cứ ai nữa. Ta rất sợ, sự tốt bụng của họ chỉ là tiền đề cho một âm mưu thâm độc.
Năm đó ta còn nhớ Mộc Trấn sư huynh đã đối xử với ta như thế nào, Mộc Trấn sư huynh cứ mỗi lần xuống núi đều mang về kẹo hồ lô cho ta. Rồi những lúc ta cùng Triệu Thiên Mạc giận nhau, ta đều tìm đến huynh ấy uống rượu nói chuyện phiếm. Những hôm ấy, mặc kệ ta uống bao nhiêu, nôn mửa vào người huynh ấy như thế nào, huynh ấy đều chăm sóc ta, cõng ta về viện của mình. Thỉnh thoảng Mộc Trấn ca ca lại nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp chứa một tia nhu tình, ta đâu có ngốc, ta biết huynh ấy thích ta. Nhiều lúc, trong vô thức tim ta lỗi một nhịp dưới sự ân cần đấy, nhưng ta đều thấy nực cười. Ta không muốn coi huynh ấy là người thay thế Triệu Thiên Mạc.
Có lần ta đã thử thích Mộc Trấn, nhưng đều bất thành. Ta trong vô thức chưa bao giờ ngừng ánh mắt hướng lên người Triệu Thiên Mạc. Trong tâm trí của ta, luôn có một tiếng nói vang vọng "Làm chàng thích ta", âm thanh ấy như ám ảnh ta vậy. Ngăn ta khỏi mọi thứ làm nhiễm động tình cảm của ta dành cho Triệu Thiên Mạc.
Thế nhưng vậy thì sao chứ, nực cười, Nhạc Khúc tỷ bên cạnh nuôi nấng Mộc Trấn như thế, mà Mộc Trấn còn thẳng tay đẩy nàng xuống vực. Kế hoạch vốn dĩ thành công mĩ mãn, đám Ác Bá yêu tộc vốn dĩ đã bị diệt sát, toàn đội an toàn. Nhưng tất cả đều bị phá hư bởi sự phản bội, của cả hai người, Manh Bá sư phụ và Mộc Trấn sư huynh.
Ta còn nhớ, bữa tiệc tiễn biệt lên đường hôm đó, biểu hiện Mộc Trấn khác hẳn mọi ngày. Nhưng mọi người không ai có thể suy đoán được, một ngày chúng ta lại chết dưới tay một người từng là đồng đội đồng hành sinh tử.
"Ta nên về thôi, ít nhất gặp lại được phụ hoàng mẫu hậu cùng các đại ca tiểu đệ." Triệu Thiên Mạc cố gắng duy trì tỉnh táo, lúc này ta biết chàng chuẩn bị rơi vào giấc ngủ sâu tiếp.
Không vội làm phiền ta nói chàng: "Chàng ngủ đi, mai tỉnh dậy chúng ta đang ở hoàng cung..."
Chàng lúc này như một đứa trẻ, miệng cười nhẹ mau chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
...
Lúc Triệu Thiên Mạc mở mắt đã là một tuần sau.
Xung quanh Triệu Thiên Mạc là hơn mười vị thái y, hoàng đế ngồi bên cạnh thấp thỏm không yên, hoàng hậu cũng đưa khăn tay lau nước mắt liên tục.
"Chàng phải cố gắng cứu sống nhi tử ta." Hoàng hậu không ngừng gào khóc, vị hoàng đế uy phong năm xưa nay mái tóc đã điểm hoa râm, ôm hoàng hậu trong lòng trấn an nàng.
"Nhi hoàng tử của Triệu quốc không thể dễ dàng chết như vậy." Vị hoàng đế quả quyết, lão vô cùng yêu quý nhi tử này của mình, là nhi tử xuất sắc nhất của hoàng đế, lão không tin con mình sẽ có thể chết đi như vậy.
Hoàng đế đưa mắt nhìn chàng thiếu niên nằm trên giường, Triệu Thiên Mạc dù trạng thái mơ màng hay tỉnh táo, đều khiến mọi người không thể nào ngừng ánh mắt trên người. Đã qua chục năm không gặp, nhưng gương mặt của Thiên Mạc chưa từng thay đổi, đã thế còn mang thêm một vẻ thoát tục. Nhưng sao bây giờ, nhi tử của hắn cứ mãi nằm ngủ thế...
"Bệ hạ, người xem, nhị hoàng tử cử động rồi." Lão thái y hồ hởi hét lớn.
Hoàng đế cùng hoàng hậu không nhiều lời lập tức đẩy vị thái y kia ra, tới gần Triệu Thiên Mạc, nắm lấy tay nhi tử của mình, hoàng hậu nói: "Mạc nhi, Mạc nhi, con thấy ta không?"
Hoàng Đế thở phào, đáy mắt lộ rõ vẻ vui mừng: "Con mãi mới tỉnh dậy, làm ta cùng mẫu hậu con lo lắng phát bệnh rồi."
Triệu Thiên Mạc ấm áp trong lòng, nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu nửa ngày, không nói lời nào.
Như nhớ ra điều gì đó, Triệu Thiên Mạc đưa mắt nhìn xung quanh lên tiếng hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu, Ngạn Cơ đâu rồi?"
Hoàng hậu oán trách bĩu môi nhìn Triệu Thiên Mạc: "Ngươi vừa mới tỉnh, đi mãi không chịu về, vừa về đã bất tỉnh, đã thế mở mắt dậy không hỏi ta hay phụ hoàng ngươi, lại hỏi về Ngạn Cơ. Hừ"
Hoàng đế lay lay vị hoàng hậu bên cạnh, thở dài nói: "Con nó mới tỉnh, nàng đừng chọc nhi tử trẫm."
Ngưng lại một chút nhìn Triệu Thiên Mạc: "Ngạn Cơ cô nương đưa con về, kể cho chúng ta mọi chuyện, rồi về Kỳ Nhạc phủ được vài ngày đã lên đường đi mất. Ta nay cũng không biết Kỳ Ngạn Cơ đi đâu."
Vị hoàng hậu bên cạnh không kìm lòng được ôm Triệu Thiên Mạc trên giường: "Nhi tử của ta, con đã phải chịu khổ lắm rồi, từ giờ mọi thứ phụ hoàng mẫu hậu sẽ lo cho con, mặc kệ trời sập xuống.... bây giờ con dưỡng sức đi."
Triệu Thiên Mạc cảm thấy vô cùng bất an cùng nghi hoặc, nhưng không thể kìm nén cơn buồn ngủ đang kéo đến, vô lực chìm đắm vào giấc ngủ. Trước đó chỉ kịp nói: "Nhi tử bất hiếu."