Ta không biết cõng hắn chạy bao xa, cứ nhằm hướng bắc mà chạy thôi.
Ta chạy đến mức cảm thấy trời đất mù mịt, quá mệt mỏi mới dừng lại ngồi cạnh con sống. Đặt hắn ngồi xuống mỏm đá, khuôn mặt hắn tuy đầy tái nhợt nhưng không làm mất đi vẻ tà mị, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, vết thương chàng đau lắm sao?
Ta thấy vết thương hắn không khá hơn là bao, quạt của ta chỉ có thể cầm hơi cho hắn sống, chứ không thể chữa trị cho hắn.
Chăm chú nhìn hắn, đánh giá từng đường nét, ngẫm nghĩ về khuôn mặt dưới lớp mặt nạ, lại thấy miếng ngọc bội trên người hắn, ta khẽ lấy tay chạm nhẽ vào miếng ngọc bội lưu ly đỏ thẫm ấy, dường như cảm thấy động tĩnh, chàng mở đôi mắt lờ đờ nhìn ta, gẳng gượng nói:
"Cô nương...trả..tại....h....ạ........".
Phụt...
Xỉu
Ta ai oán nhìn hắn quát lớn:
"Á.........Tên thổ phỉ này, máu, kinh quá."
Ta vốn là kẻ vô tình, lại không thích rắc rối, nhưng mà hắn có miếng ngọc bội này. Ai da....
Với ta cũng không biết tại sao, ta không hề muốn bỏ hắn lại đây, ngẫm nghĩ kĩ ta nhận ra rằng, à chắc là vì hắn dám làm bẩn váy ta. Ta phải đợi hắn tỉnh rồi bắt hắn đền cho ta mới được.
Xé vải trên áo, rửa vết thương rồi băng lại cho hắn. Đem cho hắn một ngụm nước, tay ta sờ lên chiếc mặt nạ hắc tuyền, toan tháo cái mặt nạ ra thì hắn đột nhiên lại tỉnh dậy lần nữa...
Lại nhìn ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Vẻ mặt đầy bối rối nhìn hắn, ta nói:"Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi xem váy ta dính máu ngươi đây, ngươi mau đền cho ta, ta thấy ngươi cũng đẹp mã nên lấy rẻ 1 vạn lượng bạc, muốn ta cứu ngươi ra khỏi đây thì 10 vạn lượng, bên cạnh đó phải nói cho ta biết ngọc bội này ngươi từ đâu mà có."
Hắn im lặng, tiếp tục nhìn ta bằng một ánh mắt khó hiểu...
Nhìn mãi... Khiến ta đỏ cả mặt, toan lên tiếng thì...
Phụt
Lại 1 đống máu tô vẽ lên trên mặt ta.
Hắn thì... lại ngất.
Lần này thì ta cáu thật rồi, tên điên này, ngất thì ngất luôn, tỉnh thì tỉnh luôn, vừa ngất vừa tỉnh, ngươi giỡn mặt bản cô nương à.
Ta hét lên một tiếng to nhất có thể, sau tiếng hét đó, thoáng cảm thấy họng mình vô cùng đau rát: "Tên kia, hư hết bản mặt của cô nương rồi." Lần thứ 2 trong ngày mặt được dưỡng da bằng máu độc.
Hừ
Ta nhìn ngóng, kĩ càng tính toán cách khỏi khu rừng Tử Lộ này. Trước đó ta từng được biết sơ sơ về khu rừng này, nếu ta đoán không nhầm thì với tốc độ của ta chỉ cần 3 ngày đường nữa. Ta đem hắn vô một cái động nhỏ, ta tự đặt nó là Thiên Địa động, chăm sóc hắn từng ngày với một mong muốn hắn mau tỉnh dậy, để ta còn biết thông tin về miếng ngọc bội, sau đó dụ dỗ hắn chu du thiên hạ với ta, mỹ nam võ tài thế này, không bắt lấy thật uổng phí, đoạn tụ à, để ta coi tẻ bẻ được ngươi không.
Chuối ta còn bẻ thẳng được, ngươi ta cũng bẻ được.
Hừ, quên mất, quan trọng nhất, hắn còn sống nổi tới lúc ta tìm được đại phu không ấy chứ. Ta chỉ biết lúc cứu hắn, trong đầu ta chỉ có một hàng chữ: "Làm hắn yêu ta."
Trời cao mà xanh, nhìn đám mây lượn lờ trôi, lòng ta thấy thật an nhiên.
Tự hỏi liệu lúc này....
Hắn ta có mang ngân lượng trong người không? Hắn sống qua được 3 ngày nữa không?
Đang lẩm nhẩm mấy câu thơ đậm chất ngôn tình trong đầu, bỗng bụng ta rộn ràng, đói quá nhỉ.
Hắc hắc, ta đói quá, bất quá ta có nhiều kinh nghiệm sống rừng núi. 16 năm sống nơi rừng rú ở thôn Diêm Hỏa, nên khả năng săn bắt của ta cực kì giỏi.
Phập
Con thỏ dính chưởng của bản cô nương. Cũng không khó bắt lắm, vừa xiên vừa nướng vừa nhìn hắn.
Cái gì càng khó con người ta lại càng khao khát. Một ý tưởng quen thuộc lại hiện lên, tại sao mình không tháo cái mặt nạ hắn đeo ra?
Rón rén lấy tay nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ hắc tuyền...Lòng đầy hồi hộp.
Thịch thịch. Quả nhiên, tuyệt sắc, đây mới gọi là đẹp chứ... Không sai lệch so với những gì ta dự đoán lắm, khuôn mặt góc cạnh, làn da cực phẩm, sống mũi cao mà thanh, sao trên đời có nam nhân đẹp đến nhường này. Bỗng ta thật muốn làm nữ hái hoa tặc, người ta nóng hết cả lên rồi đây, bốc lấy một bài thơ trong câu truyện ta đọc, nam tử cầu hôn nữ tử nơi rừng thiêng:
"Trời làm lều trại, đất làm giường,
Gió làm cao lương, mưa làm rượu,
Mây làm hỷ đường, sương làm chứng,
Sấm làm sính lễ, sét làm mai!"*
*: Trích truyện dị thế tà quân.
Ta muốn cưới hắn ta, hắn phải là của ta, quả thật ta không phủ nhận ta vô cùng đam mê nam sắc, đặc biệt là cực phẩm như hắn.
Nhìn bề ngoài hắn ta có vẻ không nhà quan cũng nhà vương. Khuôn mặt đậm chất vương giả, dù nhắm mắt nhưng hắn tỏa ra hàn khí nhè nhẹ, tuấn mỹ thế này sao có thể là tiểu thụ được chứ!!!.
Ông trời thật công bằng, không cho ai tất cả, haizz.
Nhưng ta đã quyết là sẽ làm tới cùng, ta không tha cho hắn đâu. Quấn lấy hắn cho tới khi hắn yêu ta, bằng lòng cưới ta mới thôi. À chưa thôi, bắt khuôn mặt này trọn đời hầu ta mới được. Đang si mê suy nghĩ hắn tỉnh dậy nhìn ta, mặt hoảng sợ nhanh lấy vẻ bình tĩnh, nhìn mặt nạ hắn được ta đang cầm trên tay, nói:
- "Cô nương hết muốn trộm ngọc bội lại tính trộm mặt nạ của ta sao?"
- Ta lúng túng:"Sao ngươi lại tỉnh dậy? "
- "Ta thấy có mùi dê nơi đây?"
- "Tỉnh càng tốt, trả một vạn lượng cho ta, ta còn chưa tính công ta trông ngươi để thú dữ khỏi thịt. Cõng ngươi chạy tới tận đây." Khẽ chu môi, giọng ta đầy vẻ trách mắng chàng...
- "Cô nương, ta không có ngân lượng trong túi, tên thư đồng đã mang đi hết sạch rồi, giờ ngân lượng của ta chỉ khoảng 10 lượng, ta biết làm sao để đền ơn cô nương đây. Ngọc bội ta không thể vì nó là vật bất ly thân của ta, còn về nguồn gốc, ta sống ta sẽ nói cô". Hắn tính nói rằng không ai nhìn thấy mặt hắn mà còn sống đâu, nhưng hắn kìm lại, hắn sắp chết tới nơi rồi còn đi đe dọa tiểu cô nương nổi sao. Huống hồ lòng hắn bây giờ rất đau, nam nhân hắn thích nhất, tình nghĩa 10 năm, hắn được tặng 1 nhát dao, giả dối, thế gian đầy giả dối.
Ta ngẫm nghĩ, dù sao ta cũng phải cứu hắn, không chỉ vì để biết bí mật của miếng ngọc bội mà còn là vì ta muốn hắn là của ta. Ta khẳng khái mặt lộ vẻ dịu dàng an ủi hắn:"Ngươi sẽ sống, chờ ta."
Có lẽ do sự chân thành với nét dịu dàng trong lời nói của ta. Hắn im bặt, mặt bỗng chuyển sắc, từ trắng lại chuyển màu đỏ, rồi lại trắng. Như con gà luộc được rắc ớt rồi lại được rửa sạch. Nhìn ta bằng một ánh mắt khó hiểu, môi khẽ mấp máy... Hắn lẳng lặng tiếp tục ngất.
Ta:...
Sao ngươi lại ngất nữa vậy.
...