Rừng trúc thoạt trông có vẻ yên ắng kia thật ra lại ẩn giấu sát khí, bóng đêm dày đặc giấu đi những bóng người đang bí mật mai phục trong rừng.
Tống Thành là phó tướng của Trần Mộc, đã đi theo Trần Mộc nhiều năm, có võ công cao cường. Tuy mang tiếng là đi giao tiền chuộc cho bọn bắt cóc, song chúng chỉ là nạn dân, hơn nữa còn là nạn dân cũng chẳng đủ no. Trong mắt Tống Thành, bọn họ chẳng khác đám chó mèo hoang là mấy.
Vậy nên khi Tống Thành dẫn theo đoàn binh mã vào tới rừng trúc, hắn cảm thấy nhiệm vụ này chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.
Càng tới gần rừng trúc, chân mày Tống Thành càng nhíu chặt, tuy đám nạn dân kia đã náu mình rất kỹ nhưng lại không giấu nổi sát khí trên người. Luồng sát khí ập vào mặt khiến Tống Thành nổi lòng nghi ngờ, nạn dân bình thường không thể mang sát khí nồng đậm đến vậy.
Sát khí như thế này, hắn chỉ mới gặp trên người tướng sĩ trong quân doanh.
Bước chân thoáng khựng lại, Tống Thành vẫy tay với tiểu đội sau lưng, ra hiệu cho họ dừng lại, "Trong rừng trúc có mai phục, e là không phải nạn dân thông thường, mọi người nhớ phải cẩn thận."
Hắn cố ý hạ giọng khiến câu nói nghe hơi ớn lạnh trong đêm, đám tướng sĩ chợt thấy hồi hộp hẳn lên, bất giác cầm chặt đao trong tay.
Suốt mười mấy năm qua, Thịnh Ninh được ông trời phù hộ nên luôn thái bình khiến một tên tướng võ như Tống Thành chẳng còn đất dụng võ. Đừng nói là ra chiến trường đánh giặc mà ngay cả đánh nhau cũng chẳng có dịp, thật uổng phí một thân võ nghệ, đúng là quá ngột ngạt.
Nhưng đêm nay xem ra có thể được đánh đã đời một bữa rồi đây.
Tống Thành lại sải bước tiến vào rừng trúc, dùng cặp mắt cảnh giác như mắt ưng quan sát rừng trúc, không bỏ sót bất kỳ động tĩnh nào.
Trong rừng trúc, kẻ cầm đầu đúng là gã đã đánh Thần Thần hôn mê. Thấy quan binh tới, gã thầm biết hôm nay sẽ không lấy được tiền chuộc, vốn định quay lại tòa miếu nát xử lý con tin, ai ngờ vừa mới xoay mũi chân, còn chưa kịp thốt nên câu "Rút lui!" khỏi miệng thì đã nghe thấy một đám người sau lưng thét lên "Giết!" rồi xông ra ngoài.
Gió lạnh vù vù quất vào khuôn mặt bẩn thỉu của gã như dao cứa vào khiến gã thấy hơi đau đớn. Gã chưa kịp hoàn hồn thì bốn phía đã vang lên tiếng la inh trời, đám quân lính theo chân Tống Thành lao vào đánh giáp lá cà với đám nạn dân.
Những nạn dân chiến hăng nhất tất nhiên không phải nạn dân thật, nhìn hành động của chúng là biết chúng đã được huấn luyện bài bản, có tổ chức có kế hoạch, hơn nữa mục đích không phải là tiền chuộc.
Tống Thành vừa so chiêu với bọn chúng vừa âm thầm suy đoán mục đích của chúng, nhưng trong quân hắn lại nổi tiếng là Tống củ chuối, với trí tuệ của hắn thì có nghĩ tới hừng đông e là cũng không nghĩ ra nổi.
Lúc này, đám nạn dân thật tới đòi tiền chuộc đều ngu người, mấy người đang chém giết kịch liệt kia tuy cũng mặc quần áo rách nát giống họ nhưng rõ ràng không phải người cùng một đám.
Gã cầm đầu nhớ ra, họ quen đám này trước khi vào thành Tô Châu. Hai bên kết bạn đi chung vài trăm dặm đường, còn ở chung với nhau mấy ngày trong ngôi miếu rách nát trên sườn núi, nhưng gã không ngờ bọn họ lại có võ công.
Kể ra thì chuyện bọn họ kiếm được nhiều vũ khí như vậy có phần kỳ lạ.
Trong lòng gã đột nhiên có linh cảm không lành, gã dặn dò những người xung quanh thừa dịp hai bên đấm đá say sưa hãy chuồn êm. Nhưng đám người nọ cứ như thể có mắt mọc sau lưng, vụt bay vào rừng trúc.
Tống Thành đang đánh nhau thỏa thuê với kẻ nọ, chợt thấy đối phương xoay người chạy về phía rừng trúc. Tống Thành đâu chịu tha cho hắn, đuổi sát theo sau.
Nhưng Tống Thành đã tính sai, người nọ vào rừng trúc không phải để bỏ trốn. Hắn giơ thanh đao trong tay lên quét một đường cung bàng bạc trong không trung, sau đó tiếng bịch bịch bịch liên tiếp vang lên, đám nạn dân ban nãy còn sống sờ sờ bỗng chốc đổ rạp xuống đất như ngả rạ.
Khi Tống Thành vọt vào rừng trúc đã chứng kiến cảnh tượng đó. Đám nạn dân kia ai nấy đều bị chém một vệt sâu hoắm trên cổ, máu vẫn đang chảy, mắt không nhắm lại được.
Tống Thành ngây người tại chỗ, sau đó nghe kẻ trước mắt gào vọng ra bên ngoài, "Đã giết sạch!"
Tiếng đánh nhau bên ngoài đột nhiên im bặt, mấy bóng người lao vào rừng trúc, đi theo tên đầu sỏ chạy trốn vào sâu trong rừng.
"Tống phó tướng, chúng ta có đuổi theo không?" Một tên lính chạy lên phía trước Tống Thành, nhìn quanh bốn phía, bị cảnh tượng dân tị nạn chết dọa sợ.
Tống Thành càng nhíu chặt mày, những kẻ ấy có khinh công rất tốt, e là không đuổi kịp, hơn nữa cũng không thể bỏ mặc thi thể của đám nạn dân lại đây được. Hắn quay đầu ra lệnh cho binh lính phía sau xử lý thi thể đám nạn dân rồi quay về Bích Thủy Vân Cư.
Chắc giờ Hoàng Tang và Trần tướng quân đã về tới nơi, chuyện đêm nay có vẻ không đơn giản, hắn phải nhanh chóng báo cho Hoàng Tang biết mới được.
Sau khi Thần Thần theo Hoàng Tang và Trần Mộc xuống núi thì đã được Trần Mộc đích thân đưa về phủ họ Trần.
Đương nhiên Hoàng Tang vẫn luôn theo sát bọn họ, đèn lồng ngoài phủ họ Trần giăng cao, từ xa đã thấy ánh sáng vàng cam tỏa ra từ phía đó. Trần lão gia và Trần phu nhân đều đứng ngoài cổng chờ, trên mặt Trần phu nhân ướt đẫm nước mắt, Trần lão gia thì cứ đi qua đi lại giống hệt A Minh lúc nó đi dạo trong sân sau.
"Cha, mẹ." Thần Thần thấy đôi vợ chồng họ Trần thì gọi cha mẹ một tiếng rồi chạy tới. Thấy Thần Thần trở về bình an, vợ chồng họ Trần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đến tận lúc ấy Thần Thần mới cảm nhận được chuyện mình đã bị bắt cóc. Ba người ôm nhau khóc rống lên khiến Trần Mộc nhìn mà câm nín.
Chàng nhìn Hoàng Tang đứng bên cạnh, thoáng xấu hổ thưa: "Để Hoàng Tang chê cười rồi."
Hoàng Tang lắc đầu, nói như lẩm bẩm: "Cha mẹ khanh chắc chắn rất yêu thương Thần Thần Thần." Lúc phụ hoàng của y còn sống cũng thương y như thế, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng truyền cho con trai thứ ba là y chứ không phải con cả.
Vì chuyện phế trưởng lập nhỏ mà khi ấy trong triều có không ít người phản đối, song đều bị Tiên hoàng dìm xuống, hơn nữa Hoàng Tang đúng là ưu tú hơn mấy người anh của y về mọi phương diện nên dần dà đám đại thần trong triều cũng không còn ầm ĩ nữa.
Nhưng Tiên hoàng vừa tạ thế, y lên ngôi chưa đầy một năm thì mấy kẻ đó đã nhấp nhổm không yên. Nghĩ tới đây, Hoàng Tang không khỏi thấy lo lắng cho Thái hậu đang ở trong cung một mình, không biết bây giờ bà ra sao.
Trần Mộc không biết tâm trí Hoàng Tang đang bay xa như thế, chàng nhìn Hoàng Tang một cái rồi làm như vô tình nói: "Đúng thế, cha mẹ thần luôn rất thương Thần Thần, thậm chí còn không muốn gả muội ấy đi xa, nên mới định ra hôn sự với nhà họ Tiền sớm như thế."
Câu nói này của Trần Mộc đã thành công thu hút sự chú ý của Hoàng Tang, y nghiêng đầu sang nhìn Trần Mộc, không nói gì.
Bên kia, Trần lão gia khóc xong thì quay sang nhìn Hoàng Tang đang đứng cạnh Trần Mộc, tướng mạo và khí chất xuất chúng của y khiến mắt Trần lão gia ngời sáng ngay tức khắc, "Mộc Mộc, vị này là..."
Bấy giờ Trần Mộc mới nhớ ra chuyện giới thiệu Hoàng Tang cho bọn họ, nhưng chàng còn chưa kịp mở miệng thì Thần Thần đã giành nói trước: "Cha mẹ à, đây là Hoàng Tang, bạn học của con ở học viện Duyệt Lai."
Tuy Trần lão gia chưa từng gặp Hoàng Tang, song hai tiếng Hoàng Tang này ông đã nghe qua. Gần đây, y vừa tới Tô Châu đã được học viện Duyệt Lai nhận vào, sau đó lại cướp được Bích Thủy Vân Cư từ tay nhà họ Tiền, vị công tử trẻ tuổi đến từ kinh thành này sớm đã khiến giới nhà giàu Tô Châu xôn xao.
Bây giờ gặp người thật, Trần lão gia lại càng thấy y bất phàm, ông cười khanh khách bước tới nói với Hoàng Tang: "Hoàng công tử, ngài đã thành gia lập thất chưa?"
Trần Thần Thần: "..."
Cho dù Hoàng Tang chưa kết hôn thì cũng đâu hợp với cha chứ!
Mắt Trần Mộc máy liên tục, Hoàng Tang ngài ấy chẳng những đã kết hôn mà còn có rất nhiều vợ đấy.
Ấy thế mà Hoàng Tang lại tỉnh bơ đáp: "Chưa."
...
Đúng là không biết xấu hổ. Đây là tiếng lòng của hai anh em nhà họ Trần.
Suy nghĩ của Hoàng Tang là, chỉ có Hoàng hậu mới là thê tử của y, mà y còn chưa lập hậu nên xem như chưa cưới ai hết.
Trần lão gia vô cùng hài lòng với câu trả lời của Hoàng Tang, vừa lòng đến mức muốn mời y vào nhà uống hai chén trà, tốt hơn hết là tiến tới mức độ chọn ngày lành tháng tốt luôn.
Song Trần Mộc ngăn lại.
"Cha, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta không nên quấy rầy Hoàng công tử." Trần Mộc nói rất nghiêm túc, như thể nếu Trần lão gia mà kéo Hoàng Tang vào nhà uống trà chính là chuyện trời không dung, đất không tha vậy.
Hoàng Tang vốn rất vui lòng bị làm phiền, nhưng nghĩ tối nay có lẽ còn rất nhiều việc cần giải quyết nên cũng thuận thế xin phép ra về.
Trần lão gia lưu luyến nhìn Hoàng Tang dẫn Trần Mộc và Lý công công đi về hướng Bích Thủy Vân Cư. Ông xoay đầu, liếc nhìn Thần Thần đang đứng ở cổng, Thần Thần bất giác hoảng hốt.
Ánh mắt kiểu ấy, chỉ khi nào ông ấy ngắm tranh cổ Thần Thần mới thấy.
"Thần Thần..."
"Cha, con mệt quá, con về phòng ngủ đây ạ!" Trần lão gia vừa mở miệng thì Thần Thần đã chạy vèo qua cổng lớn như một làn gió. Không phải nàng muốn trốn tránh chuyện này, mà là nếu Trần lão gia biết Hoàng Tang chính là Hoàng thượng thì chắc chắn sẽ phát khóc vì sự ngu xuẩn hôm nay của chính ông.
Hoàng Tang vừa về tới Bích Thủy Vân Cư thì Tống Thành cũng tới nơi. Thấy toàn thân Tống Thành từ trên xuống dưới dính không ít vết máu, khóe môi Hoàng Tang mím lại thành một đường thẳng tắp, "Tống tướng quân, có chuyện gì vậy?"
Tống Thành ôm quyền, quỳ xuống mặt đất, "Hoàng Tang, những nạn dân tới lấy tiền chuộc đều bị giết hại."
Mắt Hoàng Tang híp lại, y hỏi: "Bị ai giết?"
"Một đám nạn dân khác."
Trần Mộc thoáng sửng sốt, lặng lẽ quan sát Hoàng Tang. Nét mặt Hoàng Tang không khác mấy so với vừa nãy, có chăng là khóe môi y đang thấp thoáng một nụ cười khẩy.