Sau thời gian nửa chén trà, Thần Thần vẫn mở mắt thao láo ngắm người say giấc nồng bên cạnh. Lúc này, cặp mắt đen láy của Hoài Cảnh Đế đã nhắm lại, ngực phập phồng đều đặn theo nhịp thở, thỉnh thoảng hàng mi lại rung rung mấy cái như cánh bướm vỗ.
Thần Thần lẳng lặng nuốt nước miếng, không thể không khen Hoài Cảnh Đế tuấn tú, ngay cả lúc y ngủ trông cũng đẹp mê hồn.
"Nếu nàng không ngủ được thì chúng ta làm chuyện khác đi."
Giọng nói lạnh lùng của Hoài Cảnh Đế đột nhiên vang lên bên tai khiến Thần Thần bị dọa giật thót, song người nằm cạnh vẫn đang nhắm mắt.
"... Không phải ngài ngủ rồi à?" Thần Thần bĩu môi nhìn Hoài Cảnh Đế, đêm khuya còn giả bộ ngủ vui lắm chắc?
Hoài Cảnh Đế khẽ nhếch môi, tiếng cười khùng khục thoát khỏi cổ họng y, y từ từ mở mắt ra, "Nàng cứ nhìn chằm chằm kiểu đó thì ai mà ngủ nổi?"
Hoài Cảnh Đế nói câu này với giọng mờ ám, ngay cả ý cười trong mắt cũng có vẻ bông lơn. Mặt Thần Thần hơi nóng lên, toàn thân cũng căng thẳng.
Không biết có phải do nằm quá gần Hoài Cảnh Đế không mà Thần Thần bỗng thấy nóng phát sốt. Thần Thần lặng lẽ dịch ra ngoài một chút, nâng tay trái lên, mân mê chuỗi ngọc, "Phải rồi, trả chuỗi ngọc cho ngài này."
Hoài Cảnh Đế sầm xuống, giọng có điều bực bội, "Sao thế?"
"Đây chẳng phải là bùa hộ mệnh Thái hậu tặng ngài sao, ta đeo không hay lắm." Đeo thứ này trên người chẳng khác gì đeo cả triệu tiền mặt trên người khiến Thần Thần cứ lo ngay ngáy. Nếu nhỡ may làm hỏng thì nàng không cách nào đền nổi.
Hoài Cảnh Đế liếc nhìn chuỗi ngọc trên tay Thần Thần, kéo tay nàng xuống, "Khỏi, trẫm đã tặng cho nàng thì nó là của nàng."
"Nhưng..." Thần Thần đang định giãi bày mấy câu thì Hoài Cảnh Đế đã nói trước bằng giọng ôn tồn, "Yên tâm đi, nếu nàng vô ý làm hỏng thì trẫm chẳng bắt nàng đền tiền đâu."
Nghe thế, Thần Thần vui sướng ngẩng đầu, chợt nghe Hoài Cảnh Đế nói tiếp: "Chỉ cần nàng đền thịt là được."
Trần Thần Thần: "..."
"Ngủ được chưa?" Hình như Hoài Cảnh Đế mệt thật, y hỏi một câu bằng giọng lười biếng rồi nhắm mắt lại.
Thần Thần chớp chớp mắt, vội hỏi: "Còn một chuyện nữa!"
Hoài Cảnh Đế khẽ nhướng mày, ý bảo Thần Thần tiếp tục.
"Này... Hoàng thượng, rốt cuộc sao ngài lại để mắt đến ta thế?" Câu hỏi này Thần Thần đã thắc mắc từ rất lâu. Nếu vì diện mạo, tuy Thần Thần tự thấy mình xinh đẹp như hoa nhưng cũng chẳng tới mức nghiêng nước nghiêng thành. Nếu bàn về gia cảnh, nhà họ Trần trước khi phá sản cũng xem như giàu có nhưng lúc Hoàng thượng gặp nàng thì nhà họ Trần đã không xu dính túi.. Đọc truyện hay tại ~ TRUMtruy en. C O M ~
Thần Thần quả thật không hiểu nổi, một vị đế vương đầy ong bướm lượn lờ như Hoàng thượng sao lại bị thu hút bởi nàng.
Hoài Cảnh Đế vẫn nhắm mắt với vẻ lười nhác, nghe Thần Thần hỏi thế thì khóe môi chỉ giật giật khẽ, "Vì tên nàng rất dễ nhớ."
Trần Thần Thần: "..."
Chắc chắn không có đáp án nào lãng xẹt hơn thế! Vì tên nàng rất dễ nhớ! Tên rất dễ nhớ! Thần Thần thấy như có trăm ngàn con ngựa cỏ bùn bảy màu đang phi ngang qua đầu mình, phút chốc khiến trời nghiêng đất lệch, khói bụi mịt mùng.
"Ta muốn đổi tên." Thần Thần mấp máy môi, nổi giận đùng đùng nhìn Hoài Cảnh Đế nói, "Ta muốn đổi thành Trần Lục La Tử Tuyết Mộng Nghiên Nhan Phấn Gia Sắc Vi Tuyết Ý."
Hoài Cảnh Đế: "..."
Cuối cùng Hoài Cảnh Đế cũng chịu mở mắt, y bình tĩnh nhìn Thần Thần đáp, "Tùy nàng, dù sao ta vẫn gọi nàng là Thần Thần."
Trần Thần Thần: "..."
Một chiêu chém gục địch! Thần Thần thầm thấy uất ức trong lòng.
Thấy Thần Thần không ừ hử gì, Hoài Cảnh Đế lại ngủ tiếp. Vì y luôn ôm Thần Thần nên nàng không dám lộn xộn, nhắm mắt yên lặng giữ một tư thế, dần dà cũng thấy buồn ngủ. Tuy thỉnh thoảng Thần Thần sẽ mất ngủ vào ban đêm nhưng đã ngủ thì sét đánh cũng không tỉnh, nên sáng hôm sau lúc Hoài Cảnh Đế phải dậy dự buổi chầu sớm, Thần Thần vẫn còn vui vẻ hẹn hò với ông thần Ngủ.
Hoài Cảnh Đế khoác áo choàng mỏng ngồi dậy, ngắm khuôn mặt còn say ngủ của Thần Thần, chợt cầm lòng chẳng đặng mà khom người hôn lên mắt nàng. Đôi mi Thần Thần bất chợt rung lên vài cái, Hoài Cảnh Đế thoáng nhếch môi cười rồi khé né xuống giường.
Trong tẩm điện của Thần Thần có treo một bức tranh, chính là bức Nắng sớm của Mèo Meo Meo. Hoài Cảnh Đế vừa thay y phục vừa ngắm nghía bức tranh trên tường rồi chợt nhoẻn môi cười. Bức tranh này là do y sai thầy giáo Giả vẽ tặng nàng hôm sinh nhật, không ngờ Thần Thần lại mang nó vào cung.
Giờ bức Nắng sớm được treo ở điện Thần Quang, xem như hai bên soi rọi lẫn nhau.
Không chỉ có bức Nắng sớm mà Hoài Cảnh Đế còn nhìn thấy một chiếc mặt nạ hồ ly trông rất quen được đặt trước bàn trang điểm. Y lại gần chiếc gương đồng, cầm chiếc mặt nạ lên lật ra sau, quả nhiên thấy hai chữ Khuynh thần được viết bằng mực đỏ ở góc trái.
Đồ đạc Thần Thần mang vào cung không nhiều, nhưng bức tranh và chiếc mặt nạ này lại được nàng mang theo, chúng theo nàng từ Tô Châu tới tận kinh thành.
Hoài Cảnh Đế nhìn hai chữ đẹp đẽ trên chiếc mặt nạ, ánh mắt bỗng dịu dàng hơn. Y đặt chiếc mặt nạ lại chỗ cũ rồi liếc nhìn Thần Thần qua lớp rèm rồi mới đi khỏi điện Thần Quang.
Thần Thần ngủ đẫy mắt mới tỉnh, lúc đó đã gần đến giờ ăn trưa. Nàng rửa sơ mặt rồi ngồi xuống trước bàn lớn, chuẩn bị dùng cơm trưa.
Tuy trong cung không chỉ có một ngự trù, nhưng nghe nói không phải ngự trù nào cũng được phép làm đồ ăn cho Hoàng thượng. Phương ngự trù là ngự trù riêng của Hoàng thượng, chỉ phụ trách nấu ăn cho điện Vĩnh Tín của Hoài Cảnh Đế. Lúc tới học viện Duyệt Lai, Hoài Cảnh Đế cũng mang theo ông. Thế mà giờ tất cả đồ ăn trên bàn bày trước mặt Thần Thần đều được nấu bởi Phương ngự trù.
Mấy chuyện này là Tháng Ba nói cho nàng biết, Thần Thần nghĩ bụng, Hoàng thượng làm vậy là tính sau này tới điện Thần Quang ăn chực luôn à?
Quả nhiên Thần Thần đoán không sai, đúng lúc món ăn cuối cùng được dọn lên thì giọng nói của Lý công công cũng vọng từ ngoài vào. Gần đây vì chuyện khoa cử mà Hoài Cảnh Đế luôn bận rộn. Tuyển chọn nhân tài cho quốc gia vốn là một chuyện lớn, hơn nữa tình hình hiện tại chưa thật sự ổn định.
Vì lúc trước có mưu phản nên bây giờ nhiều đại thần trong triều phải kiêm một lúc nhiều việc, chọn hiền tài quả là chuyện vô cùng khẩn cấp.
Hoài Cảnh Đế tới điện Thần Quang ăn trưa với Thần Thần nhưng không nán lại lâu mà quay lại Ngự thư phòng ngay. Chiều đến, Thần Thần tiếp tục học lễ nghi trong cung dưới sự chỉ dạy của hai vị ma ma, mãi tới sẩm tối mới được nghỉ để đi ăn cơm.
Buổi tối Hoài Cảnh Đế dùng cơm ở Ngự thư phòng, sau khi phê duyệt hết tấu chương thì trời đã tối mịt. Lý công công bê chiếc khay vuông vức trong tay, do dự không biết có nên dâng cho Hoàng thượng hay không.
Lại đến dịp lật thẻ bài ba lần trong tháng rồi.
Thấy Hoài Cảnh Đế bỏ bút lông trên tay xuống, có vẻ định đứng dậy đi, Lý công công đành nhắm mắt đưa chân mà dâng chiếc khay lên, "Hoài Cảnh Đế, xin hãy chọn một thẻ bài."
Vì phải ăn một bài học quá thảm thiết lần trước, Lý công công đã thuộc nằm lòng rằng Hoàng thượng không dễ lừa. Vậy nên lần này sau khi ông từ Tô Châu về, dù đám phi tần ra sức hối lộ ông, Tiết quý phi còn vừa đe đọa vừa dụ dỗ song Lý công công không hề khuất phục.
Hơn nữa ông còn làm đến mấy cái thẻ bài viết Trần Thần Thần.
Làm Hoàng thượng vui lòng mới là chuyện trọng yếu. Tuy những phi tần trong hậu cung có thể cho ông ta những món hời nho nhỏ, nhưng Hoàng thượng lại nắm tính mạng ông trong tay.
Hơn nữa Trần Thần Thần ngu ngơ như thế, Lý công công cảm thấy nếu không giúp đỡ nàng thì chắc chắn nàng sẽ bị đám phi tần hậu cũng ăn đến chẳng còn xương.
Trong lúc Hoài Cảnh Đế liếc nhìn chiếc khay, suy nghĩ của Lý công công đã dạo chơi nửa vòng quanh hoàng cung. Hoài Cảnh Đế dời mắt khỏi khay đựng thẻ bài, đứng dậy khỏi chiếc long ỷ khắc hình rồng vàng, "Không cần, bãi giá tới điện Thần Quang."
"... Vâng." Ôi, ông ta phí công viết nhiều thẻ bài Trần Thần Thần thế làm gì cơ chứ, xem ra sau này có thể lược bỏ luôn chuyện này. Lý công công vừa giao chiếc khay lại cho tên thái giám trẻ sau lưng, vừa theo Hoài Cảnh Đế ra khỏi Ngự thư phòng.
Mặt trời vừa khuất núi không lâu mà Thần Thần đã thấy thấp thỏm. Tối qua Hoàng thượng bảo tránh được mồng Một không thoát khỏi hôm rằm, Thần Thần bấm đốt tay tính toán, hôm nay vừa đúng là hôm rằm.
.......
Tuy Thần Thần đã sống hai kiếp, nhưng số năm nàng độc thân cũng đúng bằng số tuổi, bây giờ đột nhiên phải làm chút chuyện thiếu thuần khiết với Hoàng thượng khiến nàng nhất thời khó lòng tiếp nhận.
Thấy sắc trời bên ngoài dần trở tối, Thần Thần lại nuốt nước miếng ừng ực. Trong cung nhiều phi tần như thế, chắc không phải ngày nào Hoàng thượng cũng tới chỗ nàng ngủ đâu nhỉ? Huồng hồ nàng chỉ là một Thái nữ nhỏ bé.
Thần Thần còn đang an ủi bản thân thì đã thấy Hoài Cảnh Đế mặc long bào từ ngoài bước vào, còn bỏ luôn cả chuyện thông báo.
Trần Thần Thần: "...."
Nàng có cảm giác, lần này mình sẽ tránh trời không khỏi nắng.