Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ tới việc, mình sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý dưới tình huống như thế này.
Từ Lạc Dương ngồi bên mép giường, giơ tay ra hiệu với đạo diễn Trương, đợi đạo diễn Trương từ sau máy quay phim bước qua đây, cậu mới mỉm cười thương lượng: “Đạo diễn Trương, chúng ta có thể sửa chỗ này lại một chút không? Ví dụ như… ngửi ngón tay chẳng hạn?”
Cậu lo Thích Trường An quên thoại, là vì không quen thân mật như thế với người khác.
Đạo diễn Trương cũng nghĩ đến chuyện này, ông nhìn về phía Thích Trường An từ nãy đến giờ vẫn chưa lên tiếng: “Trường An nghĩ sao?”
“Không sao, không cần đổi đâu.” Thích Trường An lắc đầu: “Ban nãy chỉ là hơi chưa thích ứng thôi, giờ sẽ không xuất hiện vấn đề nữa đâu.”
“Vậy thì cứ quay theo kịch bản gốc nhé.” Đạo diễn Trương về lại phía sau máy quay phim, mở loa nhỏ ra nói: “Các khâu chú ý, quay lại lần nữa,《Lối rẽ》Trường 35 cảnh 2 lần 2!”
Lần này, hai người đều diễn rất suôn sẻ, cho dù lúc sau đạo diễn Trương không hài lòng với ánh sáng và góc quay lắm, nên phải quay lại những ba lần, thì Thích Trường An và Từ Lạc Dương cũng phối hợp với nhau rất tốt. Cùng nhau thả lỏng, Từ Lạc Dương và đạo diễn Trương càng tin rằng, mới đầu Thích Trường An quên thoại, chắc chắn là do tạm thời chưa thích ứng lắm.
Xuống khỏi giường, Từ Lạc Dương nhận lấy áo từ trong tay Lư Địch mặc vào, bèn nhìn thấy biên kịch Thành Tịnh đứng bên cạnh đạo diễn Trương đang vẫy tay với bọn họ. Cậu quay đầu lại gọi Thích Trường An, đối phương đang nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn đờ người ra, cậu gọi hai lần mới có phản ứng.
Theo bản năng giơ tay chạm vào trán Thích Trường An, Từ Lạc Dương hơi lo lắng: “Ban nãy lúc nằm trong chăn, tui cảm thấy thân nhiệt anh hình như hơi cao, anh cảm thấy không khỏe ư?”
Thích Trường An lắc đầu: “Không phải là không khỏe, có lẽ do ở đây mở máy thông gió, nhiệt độ cao quá.”
Từ Lạc Dương nghiêm túc đánh giá sắc mặt Thích Trường An thêm mấy lần nữa, phát hiện đúng là không sao, thì mới yên tâm: “Đi thôi, biên kịch Thành gọi chúng ta qua đó.”
Trong tay Thành Tịnh cầm một cái notebook to bằng lòng bàn tay, trên mũi đỡ một cái kính gọng đen, anh giơ ngón tay nâng kính lên, hỏi: “Quay xong cảnh này, các cậu có cảm giác gì không?”
Từ Lạc Dương và Thích Trường An liếc mắt nhìn nhau: “Về mặt nào?”
“Phương diện chung sống của Tần Triều và Hứa Trạm.”
Từ Lạc Dương suy nghĩ một lát, rồi nói trước: “Trong lúc hai người chung sống, Tần Triều rõ ràng chiếm vị trí chủ đạo, loại hình thức này chắc đã được xác lập từ lúc còn đi học.”
Thấy Thành Tịnh gật đầu, cậu nói tiếp: “Tính cách hai người rất khác nhau, Hứa Trạm rất nội liễm, rất ít nói, lúc làm việc rất tập trung. Tần Triều rất hướng ngoại, thuộc loại lúc đi học sẽ chơi bóng rổ ra vẻ đẹp trai, đánh lộn được nhiều người ủng hộ, hơi giống thiếu niên nhiệt huyết trong truyện tranh. Sau này lớn rồi, thì trở thành thanh niên nhiệt huyết. Lại còn làm cảnh sát, đầy tinh thần chính nghĩa.”
Thích Trường An nói tiếp: “Cảnh này, hai người sống chung với nhau hơi không bình thường. Tần Triều thì không sao, Hứa Trạm mới có vấn đề.”
Từ Lạc Dương cũng gật đầu, “Tui cũng cảm thấy như vậy.”
Ngón tay xoay xoay bút, Thành Tịnh nhíu mày: “Nói rõ ra xem?”
“Hứa Trạm quá để ý đến Tần Triều.” Vẻ mặt Thích Trường An lúc suy nghĩ chuyện gì đó rất hấp dẫn người khác, giọng anh không nhanh không chậm, nghe rất lý tính: “Hứa Trạm đối mặt với Tần Triều đúng là rất chột dạ và bất an, vì hắn giết người, mà Tần Triều là bạn thân, và cũng là cảnh sát. Nhưng biểu hiện chột dạ và để ý của hắn, lại hơi quá mức.”
Nói tới đây, dây cung kéo căng trong lòng anh run lên một cái.
Hơi —— quá mức sao?
Phát hiện Thích Trường An không nói nữa, Từ Lạc Dương bèn nói tiếp: “Tui cũng thấy vậy, dao động tình cảm của Hứa Trạm đáng lẽ ra không lớn như vậy.”
Thành Tịnh mở notebook ra, viết viết vẽ vẽ lên đó, rồi nói: “Trong này có tình tiết ẩn.”
“Hả?” Từ Lạc Dương hơi lờ mờ, nhưng cũng hơi ngạc nhiên —— cũng giống như lúc mình chơi game vậy, cảm giác đang đánh đánh, đột nhiên mở ra được nhiệm vụ ẩn.
“Lúc trước tôi và đạo diễn Trương thận trọng nên không đưa ra đoạn nội dung này trong kịch bản, lo thể hiện không đúng chỗ, ngược lại sẽ vẽ rắn thêm chân.” Thành Tịnh mỉm cười, bên trong giọng nói luôn nhã nhặn tăng thêm mấy phần kích động: “Nhưng giờ xem ra không cần phải lo nữa, các cậu hiểu rất rõ nhân vật, hoàn toàn có thể nắm chắc.”
Nói được một nửa rất khiến người ta tò mò, Từ Lạc Dương không ngừng truy hỏi tình tiết ẩn là gì, nhưng Thành Tịnh đều tỏ vẻ phải đợi sau khi hoàn thiện, mới cho bọn họ xem. Thích Trường An nhìn chằm chằm vệt ánh nắng chiếu trên mặt đất, không nói gì cả.
Buổi trưa vẫn ăn trưa trong phòng hóa trang, ba món một canh. Từ Lạc Dương nhặt hết cà rốt trong bát mình ra, vừa ăn vừa cầm điện thoại lướt weibo, vừa vặn nhìn thấy chủ đề trên top 5 hotsearch —— #Từ_Lạc_Dương_ghen#
Nhìn nhìn một lát, Từ Lạc Dương không kiềm chế được nói: “Đậu móa! Cao thủ quả nhiên ở trong nhân gian nha! Vì sao sau khi xem xong suy luận và lý lẽ của mấy cổ, bản thân tui cũng tin luôn nhờ?”
Thích Trường An đang dùng đũa chung gắp cà rốt còn dư lại vào trong hộp cơm của mình, lại chia hơn một nửa xương sườn cho Từ Lạc Dương, rồi ngẩng đầu hỏi cậu: “Suy luận và lý lẽ gì cơ?”
“Lúc trước ấy, không phải tui có đưa tay bịt mắt anh sao? Bị fan ở xung quanh chụp hình lại up lên weibo. Có thể thấy là để kích thích nhiệt tình xem ảnh của mọi người, trí tưởng tượng của các fan thật là khác thường, suy luận ra vô số khả năng, thế là tui không cẩn thận lại lên hotsearch rồi.”
Từ Lạc Dương để đũa xuống, tràn đầy hứng thú đi giúp vui.
“Từ Lạc Dương: #Từ_Lạc_Dương_ghen# chính thức đến bác bỏ tin đồn, tui chưa bao giờ ghen! Với cả, lúc đó tui chỉ để Trường An giúp tui xem chỉ tay thôi.”
Sau khi nhấn gửi, trước tiên Từ Lạc Dương uống mấy ngụm canh, sau đó đưa ngón cái kéo refresh, không ngờ lại có bình luận mới, tất cả đều là “Sờ sờ đầu, không giận, tui chia cho cậu ăn nhé?”
Ngay cả dấu chấm câu, cũng giống như cái comment lúc trước của Thích Trường An.
“…” Từ Lạc Dương cảm thấy mình bị tổn thương.
Vứt điện thoại trên mặt bàn, Từ Lạc Dương vội vàng ăn mấy miếng xương sườn an ủi bản thân, rồi chợt nhớ lại: “Trường An, anh nghĩ đoạn nội dung ẩn mà biên kịch nói là gì??”
“Tôi biết.”
Tinh thần chấn động, Từ Lạc Dương chẳng buồn ăn xương sườn nữa: “Xin hãy tiết lộ kịch bản!”
Thích Trường An không lên tiếng.
Nhưng mà chung sống với nhau lâu như vậy, Từ Lạc Dương đã hiểu rất rõ tinh hoa của chiêu này rồi, cậu chẳng do dự chút nào mà mở miệng: “Anh Trường An, xin hãy tiết lộ kịch bản!”
Khóe miệng Thích Trường An xuất hiện chút độ cong: “Đoạn nội dung ẩn trong kịch bản chắc là, Hứa Trạm có cảm tình với Tần Triều.”
“Cảm tình?” Ngơ ngác mất mấy giây, Từ Lạc Dương mới hiểu: “Hứa Trạm thích Tần Triều ư?”
Cậu cắn cắn đũa, suy luận theo mạch suy nghĩ này: “Đúng là có khả năng này, như vậy mới có thể giải thích được việc Hứa Trạm quá mức để ý đến Tần Triều. Tính cách của Hứa Trạm, lúc còn đi học không chừng sẽ bị bắt nạt bị xa lánh các kiểu, Tần Triều chắc chắn sẽ bảo vệ Hứa Trạm. Cái kiểu bù đắp cho nhau này sẽ có sức hấp dẫn cực kỳ mạnh. Hứa Trạm góp nhặt từng ngày, từ từ xuất hiện cảm tình với Tần Triều, là chuyện rất hiển nhiên.”
Thích Trường An nhìn cậu, giọng hơi nhẹ: “Cậu không thấy phản cảm hả?”
“Ý anh là tình yêu đồng tính á hả?” Từ Lạc Dương ngậm một miếng xương sườn, lắc lắc đầu: “Không phản cảm, giống như chuyện kén ăn vậy, mỗi người đều có thể quyết định bản thân mình thích món ăn gì, yêu người nào. Ví dụ như tui không thích ăn cà rốt, người khác không thể vì lý do đó mà nói tui không phải người tốt được.”
“Ừm.” Thích Trường An tay nắm chặt đũa, dời ánh mắt đi chỗ khác —— Hứa Trạm thích Tần Triều, vậy mình thì sao?
Ăn trưa xong, đạo diễn Trương xách theo tách giữ nhiệt của ông đến phòng hóa trang, đưa mấy tờ giấy kẹp cùng nhau trên tay qua: “Buổi trưa Thành Tịnh đã hoàn chỉnh đoạn nội dung ẩn, lát nữa các cậu xem xem. Tôi điều chỉnh trình tự, chiều nay chúng ta quay cảnh này trước, nếu như quay tốt, thì giữ lại. Nếu như không đạt được hiệu quả, vẫn nên xóa đoạn nội dung ẩn này thì hơn.”
Ông lại nhìn về phía Thích Trường An: “Nếu như xóa đoạn này, diễn giải cảm xúc của Trường An ở đoạn sau sẽ phải kiểm soát lại đó.”
Thấy hai người đều đã nghe và hiểu rồi, đạo diễn Trương bèn nhường chỗ, để chuyên gia makeup đứng chờ ở bên cạnh bắt đầu làm việc.
Từ Lạc Dương ngồi trước gương trang điểm, cẩn thận xem hết đoạn nội dung ẩn, cười nói: “Trường An, đúng là giống dự đoán của anh như đúc!”
Hứa Trạm đúng là có tình cảm vượt quá tình bạn với Tần Triều, nhưng hắn quyết định giấu kín. Mà sau khi bản thân giết người, hắn càng đem phần tình cảm này chôn xuống tận đáy lòng. Nhưng trong toàn bộ kịch bản, cũng không chỉ rõ điều này, mà chỉ dùng một cảnh để thể hiện sự xung đột tình cảm ở trong lòng. Về sau, tất cả tâm tình đều bị che giấu trong những lời nói hằng ngày của Hứa Trạm.
Thích Trường An đang nhắm mắt trang điểm: “Ừ, biên kịch phó thác kinh nghiệm cho nhân vật, còn diễn viên sẽ trao linh hồn cho nhân vật, vậy nên chúng ta có thể lý giải tình cảm của những nhân vật này.”
“Thầy Thích, anh nói quá đúng luôn!” Từ Lạc Dương vừa kích động, tay lại rảnh rỗi, nhân lúc Thích Trường An nhắm mắt, tay khoát lên tay vịn của ghế dựa, cậu bèn dùng ngón tay chọt chọt mu bàn tay đối phương. Kết quả bị Thích Trường An trở tay đè lại: “Đừng nghịch, ngứa.”
Làm mặt quỷ với cái gương xong, Từ Lạc Dương lần nữa tổng kết được bài học kinh nghiệm, lần sau phải cố gắng không bị bắt!
Một tiếng sau, Từ Lạc Dương nhìn bản thân mình trong gương, có chút xa lạ.
Chị Dương chuyên gia trang điểm đứng phía sau cậu, cười nói: “Có giống cậu lúc 17 tuổi không? Chị cố tình đi tìm ảnh lúc cậu tham gia thi nghệ thuật để tham khảo, chắc cũng giống đến 80-90% rồi.”
Từ Lạc Dương gật gật đầu, mỉm cười rực rỡ: “Mặc quần áo bóng rổ nữa, thì em chính là hotboy trường học rồi!”
Cậu nhìn Tần Triều tinh thần phấn chấn trong gương, nhớ lại tuổi 17 của mình, cũng chẳng thể không buồn không lo như thế.
Trước sinh nhật 16 tuổi một ngày, mẹ cậu được đưa đến bệnh viện, một tháng sau thì qua đời. Về sau, ba cậu tự giam mình ở trong nhà, cả ngày đều say rượu. Uống say, chỉ gọi tên của vợ, rồi chảy nước mắt ngủ thiếp đi. Mỗi ngày đều ngơ ngơ ngác ngác, giống như cây trụ đã mất đi sinh mệnh.
Cứ như vậy ba tháng trôi qua, có một lần cậu tan học về nhà, nhìn thấy ba mình ngã xuống sàn nhà ngất đi nên vội vàng gọi xe cứu thương. Sau khi vào bệnh viện, thì kiểm tra ra bị ung thư.
Khi đó cậu đang học lớp 12.
Về sau, lúc cậu dùng điểm cao nhất trong môn chuyên ngành và môn văn hóa để thi đậu vào học viện Điện ảnh, ba cậu cũng mất luôn.
Tuổi 17 của cậu, phần nhiều chính là từng tầng từng tầng mù mịt đè ép, vận mệnh khiến cho cậu không còn lực để chống đỡ.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thích Trường An ở trong gương, Từ Lạc Dương nghiêng đầu: “Trường An, thế giới này rất đẹp, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tui cũng nghĩ vậy.” Từ Lạc Dương nhìn mình trong gương lần nữa, giống như đang tự nói với mình lúc 17 tuổi, đừng sợ, cắn chặt răng, sẽ chống đỡ được hết thôi.
Phòng ngủ của Hứa Trạm được trang trí lại lần nữa, đặt thêm một cái bàn học bị tróc sơn dựa vào tường, phía trên là một dàn máy tính để bàn lỗi thời, bên cạnh là một quyển 《Hướng dẫn triệu tập dự thi》thật lớn bị gió thổi mở ra, “Học viện cảnh sát hình sự” được đánh dấu bằng vòng tròn màu đỏ.
Còn Tần Triều thì nằm trên giường đơn, ngủ rất say. Trang phục bóng rổ trên người cậu vẫn chưa thay ra, đầu gối lên một quyển 《Từ điển Hán ngữ hiện đại》, rõ ràng là sau khi điền xong nguyện vọng thì trực tiếp ngủ luôn.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ tiếng chuyển động của kim đồng hồ treo tường. Hứa Trạm thả nhẹ bước chân, đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Tần Triều. Hắn nắm chặt tay rồi lại buông ra, lặp lại mấy lần, cuối cùng, hắn nhợt nhạt nghiêm mặt, dè dặt cúi người xuống, định hôn đối phương.
Lông mi Hứa Trạm không ngừng run rẩy, vừa thấp thỏm vừa kích động, ngay cả môi cũng đang run run, nhưng sau cùng vẫn không thật sự hôn xuống.
Hắn dừng lại phía trên môi Tần Triều, cũng đã cảm nhận được hô hấp nóng ướt của đối phương rồi.
Từ nét mặt của hắn có thể nhìn ra —— vậy là đủ rồi, hắn thỏa mãn rồi.
Theo kịch bản, ngoài cửa sổ phải có mưa rào và sấm chớp, cửa sổ thủy tinh sẽ bị giọt mưa đập vào phát ra tiếng lộp độp, Hứa Trạm cứ như vậy mà đứng trước giường, đứng trọn hai mươi phút.
Mà ở trường quay, đạo diễn Trương lên tiếng, đánh tan hình ảnh cuối cùng còn đọng lại.
Từ Lạc Dương ngồi dậy, xoa xoa lỗ tai ửng hồng của mình, ngón tay cái bấu lấy đầu ngón tay trỏ, làm ký hiệu: “Ban nãy anh thật sự xém chút nữa là hun tui rồi!”
Lúc đó cậu nhắm mắt lại, thật sự là phải dùng toàn bộ tố dưỡng nghề nghiệp, mới kiểm soát được vẻ mặt của mình.
Nhìn nụ cười của cậu, Thích Trường An hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Ừm, tôi ngửi thấy mùi son bóng của cậu, mùi bưởi xanh.”
Rõ ràng là câu nói rất bình thường, nhưng Từ Lạc Dương luôn cảm thấy trái tim mình giống như bị gãi nhẹ, cậu chủ động ra hiệu với đạo diễn Trương: “Đạo diễn Trương, chúng ta quay thêm một cảnh nữa đi!”
Thời gian bận rộn đều trôi qua rất nhanh, sau khi ăn tối xong, Thích Trường An và biên kịch Thành Tịnh cùng nhau thảo luận việc sau khi thêm vào đoạn nội dung ẩn, mấy cảnh phía sau nên điều chỉnh như thế nào, thảo luận thẳng đến hơn 11h.
Sau khi kết thúc, Thích Trường An không quay về phòng, mà anh xuống lầu một mình, đi tới khu xanh hóa ở phía sau khách sạn, ngồi trên ghế gỗ bên cạnh bụi cây.
Ngẩng đầu lên, Thích Trường An đếm từng tầng từng tầng, đếm tới tầng chín, cuối cùng cũng tìm được cửa sổ phòng Từ Lạc Dương.
Từ lúc quay phim, anh vì Từ Lạc Dương mà xuất hiện phản ứng sinh lý, trọn một ngày sau đó, Thích Trường An cũng chỉ miễn cưỡng đè ép tâm tư gần như nổi loạn của mình xuống, cố gắng thả lỏng bản thân, cố gắng hóa thân vào nhân vật. Đây là tôn trọng Từ Lạc Dương, cũng là tôn trọng staff trong đoàn phim.
Mãi đến tận đêm khuya thanh vắng, anh mới tìm một nơi không có người, phóng thích tâm tình bị đè ép ra ngoài.
Anh cần làm rõ, mình rốt cuộc là vì “Hứa Trạm” có tình cảm khó nói với “Tần Triều”, do đó, đóng vai Hứa Trạm, anh mới nổi lên phản ứng với Từ Lạc Dương đóng vai Tần Triều.
Hay là Thích Trường An anh, nổi lên phản ứng với Từ Lạc Dương. Thậm chí là trong lúc đang quay cảnh buổi trưa kia, anh thậm chí còn suýt chút nữa không kiềm chế được mà hôn cậu.
Sắp tới tháng 11, gió ban đêm mang theo cảm giác mát mẻ, Thích Trường An ngẩng đầu nhìn cửa sổ của Từ Lạc Dương được ánh đèn thắp sáng, bỗng rất muốn biết, giờ cậu đang làm gì.
Do dự vài giây, anh vẫn ấn điện thoại.
Sau khi vang lên mấy tiếng, giọng Từ Lạc Dương truyền ra từ trong ống nghe: “Trường An? Kịch bản đã bàn bạc xong chưa? Anh đang ở bên ngoài hả?”
“Ừm, ở bên ngoài tản bộ.” Âm sắc Thích Trường An vừa thấp vừa lạnh, nhưng lẫn vào bóng đêm, lại cực kỳ ôn nhu.
“Vậy anh có mặc áo khoác không? Giờ bên ngoài chắc là hơi lạnh, đừng để bị cảm đó.” Từ Lạc Dương cảm thấy mình hình như đã trở nên dài dòng, nên tự giác ngừng lại: “Anh tản bộ xong thì nhanh về nhé,” cậu suy nghĩ một chút, rồi lại bổ sung: “Trước khi tui ngủ, sẽ mang Peppa tới chúc anh ngủ ngon.”
“Được.” Thích Trường An trả lời: “Một lát nữa tôi sẽ về.”
Cúp điện thoại, Thích Trường An khẳng định, lúc nhận điện thoại Từ Lạc Dương đang tắm, vì giọng đối phương có mang theo tiếng vọng nho nhỏ, còn có cả tiếng nước nhỏ vụn nữa.
Tưởng tượng ra dáng vẻ Từ Lạc Dương nhận điện thoại, Thích Trường An thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười.
==========
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Điện thoại thiếu chút nữa rơi vào trong bồn tắm [sợ hãi.jpg]