Từ lúc bắt đầu ra khỏi cửa, Từ Lạc Dương vẫn luôn nghiêm túc đọc linh tinh.
“Em đang niệm《Dịch cân kinh》, em muốn nhân lúc trận đấu còn chưa bắt đầu, tranh thủ thời gian tẩy gân phạt tủy cho mình! Kẻ địch của tụi mình cực kỳ hùng mạnh, nên phải bày thế trận chờ quân địch.” Nói xong, Từ Lạc Dương lại chính nghĩa bày tỏ: “Lát nữa lúc đánh bài, em muốn dựa vào thực lực của bản thân để thắng tiền, nên là, Trường An, anh tuyệt đối không được lén cho em ăn bài, cũng đừng cố ý thua em.”
Thích Trường An cong khóe miệng, tay rời khỏi vô lăng, nhẹ nhàng xoa tóc cậu: “Được, Náo Náo cố lên.”
Từ Lạc Dương đã từng tới nhà Diệp Thiểm Thiểm mấy lần, nên cậu chịu trách nhiệm hướng dẫn chỉ đường, xe đến vùng ngoại thành, chạy trên đường cái tư nhân, cuối cùng dừng lại ở cổng.
Từ trên xe bước xuống, Từ Lạc Dương vừa liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Thiểm Thiểm mặc một cái áo len dệt cổ chữ V lớn màu trắng, ngồi xổm trên sân cỏ, không biết đang làm gì. Cậu đi tới, hơi ngạc nhiên: “Thiểm Thiểm ——”
“Suỵt ——!”
Từ Lạc Dương vội vàng bịt miệng mình lại, chớp chớp mắt, sau đó dùng khẩu hình hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Diệp Thiểm Thiểm trong miệng ngậm một cái kẹo que, vẻ mặt nghiêm túc vẫy vẫy tay, đợi tới lúc Từ Lạc Dương ngồi xổm xuống bên cạnh mình, mới nhỏ giọng nói: “Anh đang nhìn ốc sên đánh nhau!”
Nói xong, còn từ trong túi mò ra một viên kẹo hoa quả chia cho Từ Lạc Dương.
??
Ốc sên… đánh nhau?
Từ Lạc Dương bày tỏ, cảnh tượng thần kì này tui cũng chưa thấy bao giờ! Thế là cậu nhận lấy kẹo, xé giấy gói ra ngậm vào miệng, cùng Diệp Thiểm Thiểm ngồi xổm song song, hết sức chuyên chú nhìn.
Một bên khác, Thích Trường An đang nói chuyện với Cung Việt. Đề tài của hai người vòng tới vòng lui đều quay quanh chuyện tài chính thương mại. Nói chuyện chưa được bao lâu, Cung Việt đã nhận ra, mặc dù Thích Trường An thiếu kinh nghiệm, nhưng hiểu biết, tư duy và năng lực phân tích đều cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn vượt qua cả Thích Trường Ân – anh cả của anh.
Trước đây lúc ở chỗ của Thích Trường Ân, Thích Trường An đã từng nghe tới tên Cung Việt, lĩnh vực kinh doanh của hai nhà không giống nhau, nhưng có một số bộ phận trùng hợp, nên vẫn luôn duy trì chuyện hợp tác. Anh rất nhanh đã phát hiện, mặc dù Cung Việt ít nói, nhưng mỗi một câu đều đi thẳng vào điểm quan trọng, góc độ quan sát vấn đề cũng cực kỳ chuẩn xác, giúp anh thu hoạch được không ít.
Lúc này, bên cạnh vang lên hai tiếng ngạc nhiên thốt lên, lúc Thích Trường An và Cung Việt nói chuyện, đều dành ra một chút chú ý cho bên kia, thế là ngay lập tức nhìn sang. Sau đó bọn họ nhìn thấy Từ Lạc Dương và Diệp Thiểm Thiểm ngồi xổm trên sân cỏ, đồng thời lui về phía sau một chút, rồi lại đến gần một chút, nhỏ giọng nói với nhau gì đó, vẻ mặt rất hưng phấn.
Không đi qua thúc giục, Thích Trường An đứng tại chỗ, mặt mày giãn ra: “Từ lúc nhận được điện thoại Lạc Dương đã bắt đầu hưng phấn.”
Giọng điệu Cung Việt cũng tự nhiên ôn hòa lại: “Thiểm Thiểm cũng vậy.”
Cách chỗ bọn họ không xa, Từ Lạc Dương hơi kề sát vào, nhỏ giọng hỏi Diệp Thiểm Thiểm: “Anh nghĩ bệ hạ nhà anh và Trường An đang nói chuyện gì?”
Diệp Thiểm Thiểm gãi mái tóc hơi lộn xộn, chợt thay đổi giọng nói: “Thích tiên sinh, xin chào, rất vui được gặp cậu.”
Từ Lạc Dương hiểu ngay, cũng cố ý thay đổi giọng nói: “Cung tiên sinh, chào anh, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Hôm nay thời tiết không tệ.”
“Đúng vậy, dự báo thời tiết nói sắp mưa.”
“Đúng vậy.”
“Ừm.”
Đề tài nhanh chóng kết thúc, Từ Lạc Dương và Diệp Thiểm Thiểm liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp cười đến mức không dừng được.
Năm phút sau, bốn người đi về phía nhà kính, quản gia Hoắc Khắc đã bày bàn mạt chược ở trong đó.
Từ Lạc Dương thở dài: “Em vừa tính, đã gần nửa năm em không đánh mạt chược rồi!”
“Thảm vậy luôn?” Diệp Thiểm Thiểm suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng mà lịch trình của cậu đúng là rất kín, bảng lịch trình anh Trịnh đưa cho cậu, mỗi lần đều xếp đầy luôn.”
Từ Lạc Dương nhớ đến bảng lịch trình gần như trống không của Diệp Thiểm Thiểm —— thôi bỏ đi, không so sánh thì sẽ không tổn thương!
Cậu đổi đề tài: “Năm nay anh có định nhận phim không?”
Diệp Thiểm Thiểm hơn nửa năm quay một cái quảng cáo, rồi lại cùng giáo viên của cậu ta tới rừng mưa nhiệt đới ở Nam Mĩ ở lại hai tháng, nghiên cứu sự di chuyển và sinh sôi của loài chim sắp bị tuyệt chủng, nhân tiện còn quay phim tài liệu, đã biên tập và phát hành.
Nghe Từ Lạc Dương hỏi đến chuyện này, Diệp Thiểm Thiểm hơi xoắn xuýt: “Nửa cuối năm anh sẽ không chạy ra bên ngoài, nhưng vẫn chưa nhìn thấy vai diễn mà mình thích. Lúc cậu nhận kịch bản tiện thể xem giúp anh nha? Nếu có kịch bản nào tốt, thì tụi mình cùng quay?”
“Được!” Từ Lạc Dương trả lời.
“Đúng rồi, bao giờ hai người kết hôn?”
Nghe thấy câu này, Từ Lạc Dương suýt chút nữa chân trái vấp chân phải, vành tai cậu hơi đỏ lên, giọng cũng nhỏ: “Kết hôn gì?”
“Cậu và Thích Trường An đó, cầu hôn thành công rồi, tiếp theo chính là kết hôn!” Diệp Thiểm Thiểm hơi khó hiểu: “Chẳng nhẽ không phải theo trình tự này hả?”
“Đúng là trình tự này, chỉ là tui hồi hộp thôi!” Từ Lạc Dương xua xua tay, thấp giọng nói: “Đợi tới lúc quyết định rồi sẽ thông báo cho anh.”
“Ừa, đúng rồi, cậu xem fancam concert ở trên weibo chưa? Có phải độ HD rất cao không? Ánh sáng và góc độ có phải cũng rất tốt không, cảnh tượng cực kỳ duy mỹ đúng không?”
Từ Lạc Dương lập tức phản ứng lại: “Những video đó là do anh quay hả?”
“Đúng rồi, chính là anh!” Nói xong, Diệp Thiểm Thiểm chớp chớp mắt, giơ bàn tay qua: “Fan Cổ Thành, tìm hiểu chút nha!”
Từ Lạc Dương bật cười, bắt tay cậu ta: “Cảm ơn.”
Chẳng bao lâu sau, bốn người đã đứng bên cạnh bàn mạt chược, sau khi đã quyết định xong vị trí, Từ Lạc Dương ngồi trên ghế, xắn ống tay áo: “Thiểm Thiểm, anh đừng nhường, tui muốn dựa vào bản lĩnh thật sự để thắng anh!”
Diệp Thiểm Thiểm hất hất cằm: “Được, tới chiến đê!”
Hai phút sau, Từ Lạc Dương nhìn bài trước mặt mình, do dự một lúc, bèn đầy tự tin đánh ra một quân: “3 vạn!”
“Anh hồ rồi! Cùng một màu! Trả tiền đê!”
“Hồ rồi.”
“Anh cũng… hồ rồi.”
“…” Từ Lạc Dương trợn mắt, cảm thấy mình bị tổn thương: “Đậu móa, không phải chứ? Vẫn còn thao tác như dzị nữa hả?”
“Trả tiền trả tiền!” Diệp Thiểm Thiểm mỉm cười rực rỡ: “Cơ mà Lạc Dương, cậu gà mờ quá đi, Thích tiên sinh nhà cậu cho cậu ăn bài miết kìa!”
Từ Lạc Dương tỏ vẻ mờ mịt: “Hả? Sao tui không phát hiện ra?”
Nhưng liếc nhìn Thích Trường An ở bên cạnh, Từ Lạc Dương cảm thấy mình lại đầy máu để sống lại: “Tiếp đi tiếp đi, ván tiếp theo tui chắc chắn sẽ thắng!”
Cơ mà rất nhanh, lúc đánh ván thứ hai, Từ Lạc Dương bị đá ra khỏi cuộc chiến rất sớm, sau đó cậu liền phát hiện, ba đại thần trên chiếu bài cũng bắt đầu bày kỹ năng rồi.
Cậu cầm lấy một cục xí ngầu ngắm nghía, hóng hớt một lúc, lại nhận ra mình hoàn toàn xem không hiểu nước cờ của ba người này!
Cái này cũng ngược quá rồi đó!
Thế là, Từ Lạc Dương vô công rồi nghề đi xem hoa được trồng trong nhà kính, vừa ngây người vừa nhớ lại, Thích Trường An học kinh doanh ở đại học Westminster, logic và toán học đều cực kỳ giỏi. Cung Việt hình như cũng vậy, Từ Lạc Dương nhớ Diệp Thiểm Thiểm từng kể, trên một số môn học, ví dụ như tài chính toán học, Cung Việt còn có thể phê chữa bài thi và giảng đề cho cậu ta nữa.
Còn Diệp Thiểm Thiểm, anh ta không phải người, không cần bình luận.
Nên là xem ra, một bàn này, hình như chỉ có mình ngốc nhất?
Chân tướng sự thật khó mà đối mặt!
Ván thứ hai đánh hết mười mấy phút, mỗi một bài tẩy được đánh ra, hình như đều mang theo sát khí! Sau khi trải qua một trận gió tanh mưa máu, Thích Trường An thắng, anh tiện tay đưa thẻ đánh bạc thắng được cho Từ Lạc Dương đã thua hết thẻ đánh bạc.
Từ Lạc Dương xua tay: “Em muốn tự thắng!”
“Vậy có thể tạm thời bảo quản giúp anh được không?”
“Đương nhiên là được!”
Nhìn con dấu ghi trên thẻ, Từ Lạc Dương lần thứ hai phát hiện một sự thật cực kỳ thê lương —— một bàn bốn người này, hình như chỉ có tui nghèo nhất!
Lĩnh ngộ đau thương biết bao!
Tiếp theo đó, Từ Lạc Dương thua liền sáu ván, thua đến mức cậu nghi ngờ cuộc đời, giấy nợ bị viết cả một xấp. Cậu sáp lại gần hỏi Thích Trường An, chau mày: “Trường An, anh cho em ăn bài hả?”
Thích Trường An gật đầu: “Mỗi một ván anh đều rất cố gắng.”
“Vậy mà em chẳng cảm nhận được chút nào luôn!”
Thích Trường An an ủi vò vò tóc cậu: “Có lẽ là do anh làm không quá rõ ràng.”
Một bên khác, Diệp Thiểm Thiểm nằm nhoài bên cạnh Cung Việt: “Anh, sờ sờ đầu?” Nhìn thấy Từ Lạc Dương chiếm được tuyệt chiêu sờ đầu, cậu ta tỏ vẻ rất hâm mộ!
————
Tâm tình nhỏ của Từ Náo Náo:
Tui hình như bị giết… đến không còn một manh giáp QAQ