Mục lục
Mẹ Độc Thân Tuổi 18
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nhưng người trên giường không thấy tỉnh lại, Đường Hạo không thể ngồi yên đợi, phải gọi bác sĩ đến. “Bác sĩ, cô xem cô ấy vì sao còn chưa tỉnh lại? Có phải bị đụng thương ở đâu hay không?”
Bác sĩ sau tiến hành kiểm tra một lượt cho Tiểu Ngưng, bỏ ống nghe ra rồi nói: “Đầu bệnh nhân không có xuất hiện bất kỳ vấn đề gì! Về phần tại sao không tỉnh lại, có lẽ là do chính bản thân cô ấy cũng không muốn tỉnh lại!”
“Có ý gì? Cô nói là cô ấy hiện tại đã tỉnh rồi ư? Chỉ là không muốn mở mắt ra thôi, phải không?” Đường Hạo tiến lên, nắm lấy thân thể của Tiểu Ngưng lay lay. “Tiểu Ngưng, em tỉnh rồi ư? Mau tỉnh lại đi!”
“Đường tiên sinh, ngài tỉnh táo lại đã! Ý của tôi là trong tiềm thức của bệnh nhân có lẽ không muốn tỉnh lại chứ không phải nói cô ấy tỉnh lại nhưng không muốn mở mắt.” Bác sĩ đẩy kính trên sống mũi, giải thích.
Đường Hạo ngừng động tác lại, xoay người nhìn bác sĩ. “Tôi phải làmthế nào? Tôi phải làm như thế nào thì cô ấy mới có thể tỉnh lại? Bác sĩ, cô mau nói cho tôi biết đi!”
“Ngài thử kể một ít chuyện, có thể là những chuyện phiếm hay những lời an ủi…. Nói như vậy không chừng có thể cho cô ấy tỉnh lại sớm một chút!” Sau khi nói xong, bác sĩ cùng y tá đi ra phòng bệnh.
Đường Hạo nhẹ nhàng vỗ về gò má gầy gò của Tiểu Ngưng. Trong ánh mắt tràn đầy hối tiếc. “Tiểu Ngưng, thực xin lỗi, lúc sự việc trở nên tồi tệ thì anh mới hối hận. Hết thảy sai trái đều là anh, đều là anh, van cầu em hãy tỉnh lại! Em có thể đánh anh, chỉ cần em vui, anh có thế nào cũng không sao cả! Anh chỉ vì quá quan tâm em, quá sợ em không thích anh, cho nên mới cố ý lạnh lùng với em! Đó cũng không phải là điều anh muốn, thật sự! Đứa bé…. mất đi đứa con này anh cũng rất đau lòng! Đó cũng là bảo bối của anh! Em cũng biết, anh đã hy vọng như thế nào, khát khao em có thể một lần nữa sinh cho anh một đứa con gái….” Nghĩ đến một ghềnh máu đỏ tươi kia, trái tim Đường Hạo như muốn ngừng đập. Hắn đời này đã làm tổn thương mẹ con cô quá nhiều rồi, muốn hắn làm thế nào để đền bù những tổn thương này?
“Ngưng, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta từ nay về sau sẽ còn có rất nhiều con! Chúng ta sẽ còn có…….Xin em….xin em mau mau tỉnh lại đi!” Đường Hạo nắm tay của cô nâng lên, đặt tại bên miệng nhẹ nhàng hôn xuống, không ngừng gọi tên cô, mỗi lần lại thêm khẩn cầu sự tha thứ của cô.
…….
“Hu hu…Hu hu hu….”T ừng tiếng khóc non nớt vang đến bên tai Tiểu Ngưng. Nhưng cô lại đang ở một nơi trông thật mơ hồ, muốn cố gắng mở to mắt để nhìn hết thảy mọi thứ trước mặt. Nhưng bất luận cô có dụi mắt đến thế nào cũng chỉ có thể nhìn không rõ lắm.
Cô chỉ có thề lần theo tiếng khóc trẻ con đó mà đi về phía trước. Bàn chân giống như đeo chì nặng nề bước đi trên đường. Nhưng chính tiếng khóc kia mới làm lòng cô đau nhức, làm cho cô thầm muốn đi đến an ủi đứa bé kia.
Cho nên, cô liều mạng bước đi, liều mạng tìm kiếm.
Tiếng khóc trẻ con đó càng lúc càng rõ. Tiểu Ngưng nhìn về phía phát ra âm thanh được bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo. Bóng hình mơ hồ nép mình bên vách tường, không rõ là trai hay gái.
“Hu hu hu…..”
Tiểu Ngưng cố gắng đi về phía trước, muốn ôm lấy đứa bé kia vào lòng. Nhưng cô vừa mới đến gần, đứa bé vội lùi ra xa. Cô vội vàng mở miệng cầu khẩn: “Bé à! Đừng đi! Để cho cô ôm bé một lát nhé!”
“Không! Mẹ, mẹ đừng qua đây! Mẹ qua đây là con lại càng lùi ra xa! Chúng ta cứ giữ khoảng cách như bây giờ là được rồi!” Đứa bé non nớt nói ra, giọng nói nghe rất êm tai. Nhưng vẫn không thể biết được là trai hay gái.
“Con cũng là con của ta sao?” Trái tim Tiểu Ngưng đau xót, nói không nên lời, khổ sở cùng kích động nói: “Con là Dương Dương hay là….của ta….?”
“Không, con không phải là bọn họ! Con là đứa con khác của mẹ….” Đứa bé ngừng khóc, ung dung nói.
“Đứa con khác ư?”Tiểu Ngưng vô thức vuốt ve bụng của mình, chẳng lẽ ….. Con là…..”
“Mẹ, con là đứa con mà mẹ vừa bị mất đi… Hu hu hu…. Mẹ, con thật đáng thương! Con ở chỗ này chờ đợi, rất lạnh, rất đói, đã lâu lắm rồi! Chỗ này lạnh lắm, con lại rất đói, không có ánh nắng mặt trời! Con muốn được nhìn thấy nhân gian, được ở cùng mẹ…. Nhưng đợi chờ hy vọng mãi, cuối cùng mẹ lại đánh mất con….hu hu hu….”
“Ta vừa mới đánh mất một đứa con sao?”T rên mặt Tiểu Ngưng tràn đầy nước mắt đau khổ. Lập tức, cô muốn ngã xuống mặt đất nhưng dưới bụng lại truyền lên một cảm giác đau đớn mãnh liệt. Một chất lỏng đỏ sẫm không ngừng chảy ra từ trong cơ thể cô.
Đúng vậy! Cô nhất định là bị sảy thai… Nhất định là bị sảy thai rồi….
Nước mắt cực kỳ bi thương chảy ra, toàn thân cô theo đó mà kịch liệt run rẩy : “Con của ta, con của ta!”
“Mẹ, con muốn nhìn mặt trời! Con muốn được mẹ ôm thật chặt , con. . . . . .” Đứa trẻ đáng thương nói.
Tiểu Ngưng nghe con mình nói đáng thương như thế thì tự trách bản thân. Cô muốn ôm con đi khỏi nơi này.
“Vậy, sau này con lại làm con của mẹ có được không?”
Tiểu Ngưng khóc, chờ đợi câu trả lời của đứa bé.
Lúc này, trong lúc này, sương mù đột nhiên dày lên, cô không còn nhìn thấy bóng hình non nớt đó nữa.
“Con à! Con à! Con mau nói cho mẹ biết, sau này con sẽ lại làm con của mẹ được nữa không?”
“Hu hu hu…. Mẹ, con phải đi! Tại sao mẹ không thể bình an mà sinh con ra? Con chán ghét mẹ…..” Giọng nói của đứa trẻ càng lúc càng nhỏ, nhưng lại khắc sâu vào trái tim Tiểu Ngưng khiến cô khủng hoảng.
“Con à… Con à…. Con ở đâu? Ông trời, xin đừng cướp con của tôi đi mà…” Tiểu Ngưng lớn tiếng gọi, động tác nhanh chóng muốn đi đến chỗ con mình: “Con à… Con….” Cô di chuyển bước chân nhanh chóng đến chỗ sương mù, lớn tiếng gọi con.
Đường Hạo nhìn thấy Tiểu Ngưng giơ cánh tay lên, trong miệng còn gọi to tiếng ‘con’, lập tức nắm chặt tay Tiểu Ngưng, kích động hô hoán. “Ngưng, tỉnh,…….tỉnh…….tỉnh. . . . . .”
Hả, có người gọi cô! Không, cô không cần phải trở về. Cô muốn cứu con của mình trước đã. Cô là một người mẹ thất bại vô dụng. Thậm chí ngay cả con của mình cũng không thể bảo vệ tốt. Cô không muốn con cô phải hận cô. Đừng khiến con cô ghét cô mà….
“Ngưng, nhanh tỉnh lại! Nhanh tỉnh lại đi. . .” Đường Hạo dùng sức gọi cô. Hắn nhìn thấy hai mắt nhắm của cô tràn đầy lệ, nhưng vẫn không có mở mắt, điều này khiến hắn càng thêm sốt ruột mà la lên.
“Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng. . . . . .”
Một tiếng nói kích động phảng phất mang theo ma lực, đem Tiểu Ngưng trở về. Cô tức giận lắc đầu. Cô không muốn nghe giọng nói này, cô muốn đi tìm con cô, muốn cứu con cô ra.
Vì sao? Vì sao giọng nói này lại khiến bản thân mình đau nhức, toàn thân đều là đau nhức, đau quá. . . . . .
“Đau quá. . . . . . Đừng gọi, Đừng. . . . . . Gọi. . mà. . . .” Tiểu Ngưng thì thào nói nhỏ , nước mắt trên mặt càng lúc càng nhiều. Có lẽ, bởi vì không cứu được con mình ra lại càng khiến thân thể cô đau đớn hơn.
“Tiểu Ngưng, Tiểu Ngưng, em mau tỉnh lại! Em muốn đánh anh thế nào cũng được, làm gì cũng được!” Đường Hạo nâng tay của cô lên, hướng trên mặt của mình mà đánh. Những tiếng phát ‘bốp, bốp’ thanh thúy vang lên. “Bác sĩ, Bác sĩ, nhanh lên tới đây” Đường Hạo điên cuồng hô lớn.
Rất nhanh, bác sĩ lại lần nữa đi đến. Mà lúc này, trên lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn cùng một chất lỏng ẩm ướt nóng bỏng, làm cho Tiểu Ngưng chậm rãi mở mắt ra.
Đường Hạo kích động đứng lên, tiến sát đến bên gối cô. “Tiểu Ngưng, em đã tỉnh ? Có khó chịu ở đâu không? Em nói cho anh biết!”
Thì ra người gọi cô là hắn. Chỉ thấy trên mặt của hắn không lạnh băng giống lúc trước, mà tràn đầy đau khổ. Đau khổ? Hắn sao phải đau khổ? Hắn nên vui mới đúng!
Bác sĩ tiến hành kiểm tra một lần cho Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng khẩn trương bắt lấy cánh tay của bác sĩ. “Bác sĩ, cô nói cho tôi biết! Tôi đã đánh mất đứa bé rồi, phải không?”
Bác sĩ nhẹ gật đầu.
Tiểu Ngưng lập tức khóc thống thiết. Lúc bác sĩ gật đầu, trong nháy mắt so với lúc trước ở trong giấc mơ càng khiến cô thêm đau đớn hơn nghìn lần, vạn lần. Nước mắt rất nhanh thấm ướt cả khuôn mặt của cô, chảy xuôi xuống làm mấy sợi tóc trên gò má ướt sũng.
Trời ơi, vì sao mình lại ngốc như vậy? Vì sao bọn họ phát hiện ra mình mang thai, còn chính bản thân mình thì lại không biết? Mình …. Mình không bảo vệ tốt được con…..
Tiểu Ngưng tự trách, tự trả thù chính mình. Cắn chặt lấy cánh môi dưới, dù cho nếm cả hương vị máu tươi, cô cũng không buông ra. Từng tiếng nức nở nghẹn ngào trầm thống theo cánh môi bị cắn của cô phát ra. Những âm thanh này ít nhiều chạm đến trái tim Đường Hạo, khiến cho hắn càng thêm tự trách khổ sở.
“Ngưng, đừng mà! Đừng làm thương tổn bản thân mình! Sai chính là anh, là anh hại chết con của chúng ta, không phải em . . .” Đường Hạo lập tức tiến lên khuyên ngăn, véo nhẹ lấy gương mặt của cô, muốn cho cô buông cánh môi ra.
Tiểu Ngưng ôm hận nhìn liếc hắn, lập tức nhắm mắt lại.
Cô thật sự không muốn liếc hắn nhiều hơn một cái nữa rồi. Nhìn nhiều hơn sẽ chỉ làm cho cô nghĩ đến hắn vô tình, sẽ chỉ làm cho cô nghĩ đến việc mất đi đứa con, chỉ làm cho cô nghĩ một màn thân mật của hắn cùng với Tiền Lỵ Nhi kia. Bọn họ muốn kết hôn!
Nhìn thấy cô lại lần nữa nhắm mắt, trên môi dưới chảy ra máu đỏ cùng với khuôn mặt trắng bệch của cô, hắn lại đau khổ không nguôi.
“Lục tiểu thư cũng đừng thương tâm quá mức! Con từ nay về sau vẫn sẽ có, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất chính là điều dưỡng tốt thân thể chính mình!” Bác sĩ đứng ở một bên khuyên lơn, sau đó rời đi phòng bệnh.
Mang theo áy náy thật sâu, Đường Hạo sợ hãi tiến gần sát gương mặt của cô, hôn lấy nàng, xin lỗi từng lần một. “Tiểu Ngưng, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Anh không biết em mang thai! Anh thật sự không biết!”
Tiểu Ngưng quay đầu, cự tuyệt nụ hôn của hắn. Động tác tuy suy yếu, nhưng lãnh lùng mười phần.
Đường Hạo đau khổ ngẩng đầu nhìn, nhẹ vỗ về gương mặt của cô.”Tiểu Ngưng, anh …. Anh sai rồi! Em nói cho anh biết…. nói cho anh biết phải như thế nào thì em mới có thể tha thứ anh?”
Tha thứ? Con cũng đã không còn, nói tha thứ thì quá muốn, quá vô dụng rồi. Hiện tại, cô cái gì cũng không muốn, thầm nghĩ muốn con về thôi, không muốn con chán ghét cô.
“Ngưng, em nói một chút gì đó đi được không?”Cô vì sao không nói lời nào? có phải là có chỗ nào bị thương? Không,vừa rồi cô còn nói nói mơ, lại còn cùng bác sĩ nói chuyện nữa mà!
Tiểu Ngưng nhắm mắt lại, không tiếng động từ chối của hắn.
Đường Hạo thất kinh, bàn tay vuốt ve gương mặt của cô, nhẹ nhàng trìu mến, sợ nàng phiền chán.”Ngưng! Em nói cho anh biết, làm sao mới có thể khiến em không tức giận? Làm sao mới có thể tha thứ anh?”
Tiểu Ngưng đẩy tay của hắn ra, đắp chăn lên người, tự nói với bản thân mình. Cô không muốn nghe giọng nói của hắn nữa, không muốn lại nhìn thấy hắn. Cùng hắn ở cùng một chỗ, cô chỉ nhận lấy được đau khổ vô tận, tai nạn và nhục nhã. Đủ, hết thảy đều đủ rồi!
“Ngưng, em trước tiên cứ nghỉ ngơi đi! Những chuyện khác để sau rồi bàn! Em nói cho anh biết muốn ăn gì, anh gọi người đưa tới!” Hắn nghĩ cách làm cho cô mở miệng nói chuyện. Nhưng đáp lại lời của hắn chỉ là sự yên lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK