Tiểu Ngưng hồi phục lại khí lực cũng vẫn khó chịu như cũ. Cô cứ không nói không rằng, vô luận Đường Hạo có dỗ cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thèm liếc hắn một cái.
Dưới tình cảnh không còn cách nào khác, Đường Hạo bèn đưa cô về nhà, gọi người đem đồ ăn tới.
“ Chịu khó một chút! Đừng giận anh nữa mà!” Nhìn cô tức giận,không chịu nói chuyện gì với mình, Đường Hạo thật sự rất lo lắng nhớ đến tình cảnh này trước kia. Thà rằng cô cứ nổi điên, mắng hắn, hét thậtto, đánh hắn cũng được, ít nhất hắn cũng biết cô đang suy nghĩ gì.
Đường Hạo cắt một miếng thịt bò, đưa tới bên miệng cô, dịu dàng nói : “ Nào! Hương vị rất ngon, không ăn thật đáng tiếc!”
Tiểu Ngưng trầm mặc không nói nhìn hắn ta. Đường Hạo cũng không thu chiếc dĩa về, vẫn đặt bên miệng cô, dỗ dành: “ Ngoan nào!”
Tiểu Ngưng chẳng nói chẳng rằng, đứng lên hất tung mọi thứ trên bàn xuống sàn nhà.
Mọi thứ trên bàn, từ đồ ăn cho đến chén bát, tất cả đều vung vãi trên nền nhà, vỡ vụn không còn nhìn ra thứ gì.
“Cút! Anh cút ngay đi cho tôi! “
Đường Hạo bỏ chiếc dĩa xuống, đi qua muốn ôm lấy cô, để cô không giận dỗi nữa: “ Ngưng……”
“Cút ngay!” Cô giơ chân lên, đá thật mạnh vào đùi của hắn.
“Á!!!!!!”
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang lên, Đường Hạo chỉ có thể đứng dậy, đi sang một bên tiếp điện thoại: “A lô!”
“Thiếu gia! Cậu mau mau trở về! Ở biệt thự xảy ra hỏa hoạn!” Tiếng vú Từ lo lắng truyền ra từ trong điện thoại.
“Hỏa hoạn!? Bọn nhỏ sao rồi? Bọn nhỏ không có chuyện gì chứ? A…..”
Đường Hạo thất kinh vội vàng hỏi ngay.
“Dạ, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư chạy ra bể bơi chơi nên không có chuyện gì! May mà Hải Uy thiếu gia trở về đúng lúc…..Lửa đã được dập tất rồi! Bằng không cả căn phòng có lẽ đã cháy rụi!”
“Chỉ cần bọn trẻ không bị thương là tốt rồi! Tôi sẽ trở về ngay!”
Nghe thấy biệt thự xảy ra hỏa hoạn, Tiểu Ngưng thất kinh, trái tim bị bóp nghẹn lại, nhưng sau đó nghe nói bọn nhỏ không sao, cô lại khôiphục vẻ lạnh lùng như trước.
Cô bây giờ sẽ không ngốc như trước kia nữa, hắn ta không thể khôngquan tâm đến lũ trẻ, cho nên hiện tại cô cũng không cần phải lo lắng quá đến chuyện của chúng.
Tiểu Ngưng liếc mắt nhìn Đường Hạo bỏ chiếc điện thoại vào túi áo, dò hỏi: “Nhà xảy ra cháy đấy? Em về cùng anh xem bọn trẻ thế nào? Bọn chúng bị dọa sợ hãi chạy ra bể bơi, không biết……” Hắn thật sự hy vọng cô có thể vì con mà nguôi giận dỗi.
“Bọn nó đều biết bơi cả, không có vấn đề gì đâu!” Tiểu Ngưng ngồi trở lại ghế sô pha, dửng dưng nói: “ Anh đi đi! Bây giờ tôi muốn yên tĩnh một mình!”
Đường Hạo nhìn cô một cái, tiến lên một bước chuẩn bị hôn chào tạm biệt với cô.
Tiểu Ngưng phiền chán né đầu sang hướng khác.
“Vậy em nghỉ ngơi đi! Anh trở về thăm nhà một chút!” Sau khi nói xong, Đường Hạo đi ra khỏi nhà trọ của Tiểu Ngưng.
Trong nhà xảy ra cháy……Vì sao lại có cháy?
************
“Hắt xì!” Trong bể bơi, Dương Dương hắt xì một cái thật to, sau đó nói với Nhị Nhị: “ Chị muốn đi ra ngoài chưa? Em lạnh lắm rồi!”
“Em đi ra ngoài đi, chị ở trong này một lát!” Nhị Nhị lắc đầu, bất an nói. Đôi mắt to tròn của cô bé được ánh đèn làm nổi bật hiện lên một sự mơ hồ.
“Thiếu gia, tiểu thư, cô cậu lên bờ đi được không? Trời đã tối rồi, nhiệt độ trong hồ bơi bây giờ xuống thấp, rất dễ cảm lạnh!” Vài cô hầu gái sốt ruột đứng bên bể bơi, bởi vì bọn họ cũng không biết bơi.
Dương Dương nhìn chị gái một cái, sau đó mới leo lên bờ.
Mấy người hầu nhanh chóng lấy khăn tắm quấn lên cơ thể của cậu bé, sau đó khuyên nhủ: “ Tiểu thiếu gia, cậu mau nhanh chóng về phòng. Dì Từ sẽ giúp cậu tắm rửa.”
Dương Dương nắm chặt khăn bông trên người, bà vai nhỏ bé rụt lại: “ Dạ….Dạ…..tắm rửa….đi tắm thôi!”
“Ừ! Mau…. mau!” Vú Từ sốt ruột ôm lấy tiểu thiếu gia trở vềphòng, còn những cô hầu gái khác thì vẫn tiếp tục khuyên bảo tiểu tiểuthư đang còn chơi phao trong bể.
Lúc này, các cô mới nhận ra cô bé tiểu tiểu thư này so với tiểu thiếu gia còn bướng bỉnh hơn gấp mấy lần, thích làm theo ý mình.
“Không…..Cháu không đi mà……”~ Chú Hải Uy kia thật dọa người,nếu mình mà bước ra ngoài đảm bảo sẽ bị chú ấy ăn sống mất….Mình mà đira ngoài…..Chú Hải Uy nhất định sẽ đánh mình…..
“Nhưng, tiểu thư xem Dương Dương tiểu thiếu gia đã trở về phòngrồi mà, cô ở nơi này không phải là sẽ rất buồn hay sao? Tiểu tiểu thư,tắm lâu trong hồ thì sẽ không tốt cho da đâu, từ nay về sau sẽ không còn đẹp nữa đấy!”
Nhị Nhị ủy khuất bĩu môi, hai hàng nước mắt chảy ra. Bây giờ, cô béthật đáng thương. Dương Dương chẳng thèm để ý đến người chị gái này đãnhanh chóng chuồn vào phòng trước rồi, mà cô bé bây giờ vẫn còn ngâmmình trong nước lạnh.
“Tiểu tiểu thư…..”
“Không cần! Không muốn đâu! Cháu không muốn trở về phòng đâu mà! Không cần! Không cần!” Nhị Nhị la lớn, đồng thời nước mắt như mưa xối ra bên ngoài.
Đúng lúc cô bé khóc òa lên như thế, một thanh niên ăn mặc âu phục, khuôn mặt nhăn nhó, có phần nghiêm nghị tiến gần đến bể bơi.
Người hầu nhìn thấy người vừa đến thì ngay lập tức khẩn cầu: “ Hải Uy thiếu gia, mau giúp chúng tôi đưa tiểu tiểu thư lên bờ với!”
Hải Uy nhìn thân thể bé nhỏ trong nước, sau đó nói với mấy người hầu: “ Được rồi, mọi người vào trước đi! Tôi sẽ lôi cô bé lên!”
Hải Uy có rất nhiều cách, đem Nhị Nhị giao cho cậu ta, mấy người hầu rất yên tâm, cho nên đều đồng loạt gật đầu rời khỏi.
Nhị Nhị nhìn mấy dì xung quanh đã rời khỏi, chỉ còn lại có chú HảiUy, liền sợ hãi mà ngụp xuống nước. Trong màn đêm, bể bơi lại một lầnnữa nổi sóng.
Mà Nhị Nhị tựa hồ giống như một nàng tiên cá đang du đãng, chỉ là trong miệng còn đang có tiếng khóc nức nở : “ Chú Hải Uy! Cháu sai rồi! Cháu không nên nghịch lửa trong phòng của chú, thiêu cháy bao nhiêu là vật quan trọng…..”
Vừa rồi, chú Hải Uy tức giận thật đáng sợ. Cô bé chưa bao giờ nhìnthấy chú Hải Uy tức giận đến mức khủng khiếp như vậy. Cô bé rất sợ….rấtsợ….cho nên cứ thế mà bơi trong bể không chịu lên.
Hải Uy nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang run sợ, trong lòng nhịn không được mà phải cảm thấy vui vẻ: “ Thật sự đã biết sai rồi sao?”
“Dạ…..” Nhị Nhị mở miệng một cách khó nhọc, ủy khuất gật đầu.
“Biết sai mới là đứa bé ngoan, nào, nhanh lên đây!” Hải Uy ngồi xổm bên bể bơi, nhìn ‘tiểu mỹ nhân ngư’.
“Thật không ạ? Chú thật sự không tức giận? Chú đừng gạt cháu nhé!” Nhị Nhị không tin hỏi lại, có lẽ bởi vì lúc trước việc mà cô bé gây rathật sự quá đáng. Chỉ bởi vì chú Hải Uy không để ý đến cô bé mà lẻn vàotrong phòng, châm lửa đốt mọi vật. Về sau, lửa cháy càng ngày càng lớnkhông thể nào khống chế được. Lửa kia nghi ngút bốc lên thành một cốtthật cao, sau đó nhả ra từng đợt khói đen dày đặc.
Nếu như không phải chú Hải Uy kịp thời xuất hiện, có lẽ căn phòng đó đã bị đốt cháy hết cả rồi.
“Không tin chú Hải Uy đến như vậy sao?” Hải Uy cười khẽ. Vừa rồi quả thực cậu đã quá nóng nảy và sợ hãi nên mới mắng to.
“Không phải!” Nhị Nhị đáng thương lắc đầu. Không phải cô bé không tin chú Hải Uy mà là việc làm của cô bé cực kỳ quá đáng.
“Mau lên đây, bằng không chốc lát cho người đến bắt cháu lên!”
“ A….” Nhị Nhị hét to một tiếng, bơi thẳng về phía Hải Uy.