Mục lục
Cát Quẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lần lại một lần, từ sau lần ám sát ở huyện Tùng Ninh trở đi, năm năm này hắn đã né qua rất nhiều lần ám sát.

Cuộc hẹn lúc này với Đồng tướng, chỉ có hắn và Đồng tướng biết được. Vì cẩn thận, hắn còn cố ý đi vòng đường cũ, không chỉ không đi tắt, còn đi theo đường lớn bên cạnh mạch núi hoàng gia trong núi Tử Hà. Rõ như ban ngày trời trong quang đãng, như vậy lại vẫn có thể gặp phải ám sát.

Chuyện đã trải qua, lại lâm vào cảnh trong mơ, càng hiện chân thật.

Ở trong mộng Ngọc Hành, thích khách rất nhiều, giết xong một đám rồi lại đến một đám, thích khách nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt càng thêm hung ác. Ngọc Hành không biết chính mình bị trúng bao nhiêu kiếm, giết bao nhiêu người, chỉ cảm thấy toàn bộ yết hầu, ngay cả ngực cũng đều nóng lên.

Trong mộng, hắn thấy chính mình ngã vào vũng máu, tuổi hoa hai mươi, trong mắt không hề thấy sức sống, ngoại trừ hận ý tuyệt vọng lại không tìm thấy thứ gì khác...

Cảnh trong mơ quá tuyệt vọng, Ngọc Hành động thân một cái, từ trên giường ngồi thẳng dậy. Trong phòng, ánh nến đang cháy, Thất hoàng tử phát hiện trên trán chính mình tất cả đều là mồ hôi, yết hầu dường như còn đang nóng lên, khiến hắn dồn dập không thở nổi. Hắn theo bản năng đưa tay sờ tơ hồng trên cổ, lại sờ đến một mảnh tro tàn.

"Vân Lưu..." Ngọc Hành lẩm bẩm một tiếng, một tay cầm lấy bùa hộ mệnh đã bị đốt cháy một nửa kia, xốc chăn lên xuống giường.

"Thất gia..." Tịch Thiện bên ngoài nghe được tiếng vang trong phòng, vội vàng đẩy cửa tiến vào. Hắn thấy Thất hoàng tử một thân áo ngủ, thần sắc không đúng, bước nhanh tiến lên nhỏ giọng nói: "Thất gia, ngài gặp phải ác mộng?"

Hắn nhớ rõ một lần trước Thất hoàng tử có biểu tình như vậy đã hơn hai tháng. Sau lúc đó, ước chừng mười ngày sau, Thất hoàng tử đều không ra khỏi cung, mỗi ngày chỉ dùng thần sắc cổ quái nhìn chính mình và mọi người ở Lâm Hoa Cung.

Hiện giờ mới đêm đầu vào phủ Mục Vương, lại gặp ác mộng sao? Thánh Thượng lấy "Mục" ý là thanh bình. Mục Vương phủ thanh bình như thế nào khiến chủ tử nhà mình gặp ác mộng.

Ngọc hành đứng trên bục gỗ dưới giường, nâng đầu lên, ánh mắt đảo qua Tịch Thiện xem bài trí trong phòng, phục hồi tinh thần lại: "Ừm, nằm mộng không tốt, ngươi đi rót chén nước cho ta."

Tuy đã sắp vào hạ, rốt cuộc vẫn là ban đêm, Tịch Thiện không dám để Thất hoàng tử uống nước lạnh, động tác rất nhanh rót một ly trà táo chua an thần đưa qua: "Thất gia, nếu không ngủ được, tiểu nhân kể cho Thất gia một vài chuyện thú vị đi?"

Ai, ngày mai vẫn là mời Cẩm Vương và Tạ tam thiếu qua phủ, cùng Thất gia đánh mạt chược thôi.

Ngọc Hành uống trà, tâm tư lại không ở trên những chuyện lý thú đó. Hắn cầm tơ hồng trong cổ ra, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phía Đông, giọng nói lạnh lẽo: "Có người dùng tà pháp với bổn Vương, dưới chân thiên tử, người nọ gan chó thật sự rất lớn!"

Tịch Thiện lúc này mới thấy đạo phù đã cháy một nửa trong cổ Thất hoàng tử. Hắn khiếp sợ, trợn mắt há mồm nói: "Thất gia, bùa hộ mệnh này là bản thân nó tự bốc cháy?"

Lời nói vừa ra, Tịch Thiện liền muốn cắn đầu lưỡi. Không phải tự đạo phù châm lửa, chẳng lẽ Thất hoàng tử hơn nửa đêm không ngủ được chính mình duỗi cổ châm nến đốt nó chơi sao?

Chuyện này cũng không thể trách hắn, đạo phù có linh tính như thế, hắn kiến thức nông cạn, thật là lần đầu nhìn thấy!

"Vấn tóc, chuẩn bị y phục cho ta, ta muốn..." Ngọc Hành còn chưa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của gã sai vặt: "Tịch thị vệ, người gác cổng nói, bên ngoài có người đưa bái thiếp cầu kiến Thất điện hạ chúng ta. Người nọ nói chính mình là thế tử phủ Ninh Bá."

Tịch Thiện vừa ra ngoài rót trà an thần, gã sai vặt gác đêm trong sân cũng biết Thất hoàng tử tỉnh. Hiện giờ bên ngoài có người cầu kiến, sau khi người gác cổng nghe xong người tới, hắn không dám chậm trễ, trực tiếp chạy tới cửa trong báo lại việc này. Người cửa trong cảm thấy chuyện này thật là quá khéo, Mục Vương trong đêm vừa tỉnh, bên ngoài liền có người cầu kiến. Vì thế, hắn cũng không cự tuyệt, vội vàng chạy đến chính viện bẩm báo Tịch Thiện.

Tịch Thiện nghe thấy, Thất hoàng tử tự nhiên cũng nghe thấy. Trong lòng hắn đang phiền chuyện đạo phù bị đốt cháy, liếc mắt một cái xem Tịch Thiện đứng bên dưới, rồi nhìn bóng người ngoài cửa, giương giọng nói: "Mời Ninh thế tử tiến vào, dẫn tới chính sảnh đi."

Gã sai vặt nghe được giọng của Thất hoàng tử, vội vàng lại bẩm báo nói: "Nhưng Ninh thế tử ngồi trong xe ngựa, y không muốn xuống xe ngựa đi vào, chỉ nói muốn ngồi xe tiến vào Vương phủ."

Tịch Thiện nhíu mày, Ninh thế tử này hành sự vì sao quỷ dị như thế, nửa đêm tới Vương phủ đưa bái thiếp, còn muốn ngồi xe ngựa vào Vương phủ?

Lông mi Ngọc Hành hơi chớp động, trên mặt thật ra không có bao nhiêu biểu tình. Trải qua việc đình Sương Mù, hắn cảm thấy Ninh Mộ Hoạ dù không biết hắn có ý với ngôi vị Hoàng Đế, cũng sẽ không đứng ở mặt đối lập đi giúp đỡ Nhị hoàng tử. Có đôi khi, Ninh Mộ Hoạ so với Tạ Phi Ngang còn hiểu biết tâm ý hắn hơn chút, lời không cần phải nói rõ ràng, Ninh Mộ Hoạ liền sẽ thay hắn làm chuyện này xinh xinh đẹp đẹp.

"Thất gia?" Đợi trong chốc lát, Tịch Thiện nhịn không được nhẹ giọng hỏi tính toán của Thất hoàng tử.

Một lát sau, gã sai vặt đứng bên ngoài nghe được giọng nói của Thất hoàng tử: "Trải ổn bậc thang, để xe ngựa của Ninh thế tử trực tiếp vào phủ đi."

Gã sai vặt lên tiếng, vội vàng chạy tới hướng cửa trong. Hắn vừa chạy vừa nghĩ, cũng may cửa hông phủ Mục Vương này khá lớn, chiếc xe ngựa kia cũng có thể đi vào, bằng không để cho xe ngựa trực tiếp vào phủ còn không phải phải mở cửa lớn mới được?

Ban đêm có khách tới chơi, Ngọc Hành tự nhiên không thể mặc áo ngủ. Tịch Thiện đang muốn giúp Thất hoàng tử thay quần áo, bên ngoài sân truyền đến tiếng mèo kêu. Người bên ngoài nghe đây là tiếng mèo kêu, Tịch Thiện nghe ra, đây là ám hiệu!

"Thất gia." tay Tịch Thiện chấn động, không thể tin được: "Bên ngoài là Cửu Nương, nàng nói Quý lục nương tử cũng tới, muốn gặp điện hạ."

"Ừm!" Ngọc Hành tự nhiên cũng nghe ra ám hiệu kia. Cả trái tim của hắn bỗng nhiên đều trở nên ấm áp, phiền muộn hậm hực vừa rồi đảo qua sạch trơn, chân vô thức dẫm lên bục gỗ bên dưới, nhanh chóng nói: "Ngươi liền điều những gã sai vặt chi tiết không rõ ràng lắm trong viện đi, để lục nương tử tiến vào."

Tịch Thiện rất nhanh lên tiếng, vô cùng cao hứng ngầm đi sai khiến người.

Nhìn một cái, nhìn một cái, lục nương tử không hổ là người trong lòng chủ tử nhà mình! Thất gia vừa mới gặp ác mộng, đầu này lục nương tử đã tới tìm Thất gia!

Khi Quý Vân Lưu vào viện, Thất hoàng tử một thân áo ngủ tuỳ ý khoác một chiếc áo ngoài nhón chân chờ. Hắn sợ Cửu Nương đỡ không ổn, khi thấy nàng rơi xuống đất, vài bước đi qua, đỡ nàng: "Có bị chấn đến chân không?"

Tịch Thiện là một người nhanh nhạy thế nào, thấy Cửu Nương và lục nương tử rơi xuống đất, một ánh mắt, cùng Cửu Nương không tiếng động liền thối lui đến trong bóng tối, không quấy rầy hai người.

Ngọc Hành tay vịn Quý Vân Lưu, Quý Vân Lưu dò người qua, đưa tay liền mở vạt áo hắn.

Tịch Thiện vừa lui vừa yên lặng đọc thầm trong lòng: Ta cái gì cũng không nhìn thấy, thật sự một chút cũng không nhìn thấy tình hình lục nương tử như dê ác đẩy ngã sói.

Kéo đạo phù giấy vàng còn bộ rễ kia ra, Quý Lục nhíu mắt lại, giọng có chút lạnh: "Quả thực như thế!"

Ngọc hành thấy nàng như thấy trân bảo quý trọng nhất thế gian, đưa tay cầm lấy tay nàng, bao lấy toàn bộ: "Đạo phù này cũng có thể tương thông với nàng?"

"Ừ," Quý Vân Lưu giải thích nói: "Linh lực của đạo phù này không bằng lá bùa Tần vũ nhân tặng cho Hoàng Hậu nương nương. Tuy ta có thể phát hiện ngài có khác thường, lại không thể phản phệ người làm pháp kia."

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn có chút tinh thần vô dụng, Quý Vân Lưu càng dựa vào gần một chút, trước mắt đau lòng: "Mới vừa rồi ngài có cảm giác chỗ nào không thoải mái không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK