Mục lục
Cát Quẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Vân Lưu thu la bàn, vừa nâng mắt, tử khí đằng trước ập vào mặt. Ánh mắt nàng chợt loé, vừa bấm đốt tay tính một quẻ, mọi người liền thấy mấy gã to khoẻ khí phách hăng hái lúc trước lại nhanh chóng chạy vội về, hoang mang rối loạn nói với Ngọc Hành: "Mục Vương đại nhân, chỗ đó, đằng trước có thật nhiều người chết!"

"Chết là những ai?" Thất hoàng tử nhíu mày lại, Ninh Thạch tức khắc lên tiếng nói: "Người chết ở nơi nào? Nhanh chóng dẫn đường!"

"Thất gia," Quý Vân Lưu đưa tay liền bắt lấy tay Ngọc Hành đang muốn chạy đi. Quẻ nàng vừa bấm được chính là quẻ hung, nơi đây không nên ở lâu. "Chúng ta cần lui ra ngoài, nơi này có lẽ là kế gậy ông đập lưng ông bọn họ xếp đặt!"

"Gậy ông đập lưng ông?" Đồng tử Ngọc Hành co lại, nhìn bốn phía nắm chặt tay, "Nơi này tu sửa có vài phần tương tự với hoàng cung..."

Rốt cuộc nơi này ẩn giấu một bí mật động trời thế nào, khiến những người này không tiếc trả giá đắt như thế, làm người vào nơi này đều phải bị giết chết ở nơi này. Nơi này lại nuôi bao nhiêu thị vệ có huấn luyện bài bản giống như trong phủ nha?

"Toàn bộ rút lui ra ngoài!" Ngọc Hành không hề do dự lỗ mãng. Lưu lại núi xanh, nơi này sớm hay muộn cũng bị dò ra đến tột cùng.

Ninh Thạch tụ khí đan điền, cao giọng truyền đạt mệnh lệnh cho bá tánh tiến vào: "Toàn bộ đều rời khỏi toà nhà! Toàn bộ rút khỏi!"

"Cháy, cháy..." Phía tiền viện bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, còn có tiếng chém giết rung trời từ ngoài toà nhà chen chúc truyền vào.

"Đi!" Quý Vân Lưu kéo tay Ngọc Hành liền chạy về phía con đường hướng lại đây. Phía sau, một ít bá tánh chưa thấy qua tình huống này, nhìn khói đặc cuồn cuộn kéo đến, ngay cả bước chân cũng nhấc không nổi.

"Thất thần làm gì!" Cửu Nương và Ninh Thạch gấp rút đẩy người đi ra.

Trong lúc nhất thời bá tánh hỗn lộn. Cũng may, thế lửa và thích khách nhất thời cũng chưa đi vào viện này. Ninh Thạch và Cửu Nương chỉ huy, còn coi như ngay ngắn trật tự.

"Đại nhân, đại nhân..." Đằng trước có bá tánh nắm một nam nhân trung niên mặc hoa phục, vội vàng mà đến: "Tiểu nhân bắt được Trần Viên ngoại!"

Trong khói đặc, Trần Viên ngoại bị người lôi kéo cánh tay khóc lớn: "Các ngươi đám cường đạo này, đồ trộm cướp, giết gia quyến trong phủ ta, lại phóng hoả! Ta nhất định phải tố cáo các ngươi, lên kinh cáo trạng các ngươi!"

"Mang hắn đi!" Ngọc Hành một mặt che chở Quý Vân Lưu, một mặt phân phó, "Thế lửa như vậy đợi chốc nữa cũng không thừa được cái gì. Các ngươi có gì có thể thuận tay lấy, tất cả đều cầm theo. Có điều nhớ lấy, bảo toàn tính mạng làm trọng."

Mục Vương điện hạ mở miệng, bá tánh còn không tức khắc làm theo? Vừa chạy vừa tóm lấy tất cả mọi thứ trong viện có thể nhân tiện đem theo.

Thích khách có lẽ đã sớm tính kế tốt. Đường vào Tử Dương Quan bọn họ vừa tiến vào, trước đó yên ổn hiện giờ đều bị lửa lớn đốt cháy, hoả hoạn lan ra tận cùng đường đi. Đừng nói lửa lớn thiêu người, ngay cả khói đặc cuồn cuộn đều có thể hun chết mọi người. Ngược lại đứng trong sân rộng lớn này, thế lửa trong chốc lát sẽ không thiêu đến nơi này.

Mọi người đồng tâm hiệp lực đánh tảng đá lớn trên núi giả trong viện, chất chồng lên như cầu thang. Sau đó, dùng dây thừng treo bên ngoài, tính toán một người nối một người đạp đá mà lên, trèo tường đu dây thoát ra.

Ninh Thạch dẫn đầu ra ngoài, vừa nhảy lên tường lập tức kinh hoảng hô: "Các người đừng ra đây!"

Ngay sau đó, ngoài tường truyền đến tiếng đao kiếm đánh nhau.

"Bên ngoài có mai phục!" Người trong viện sôi nổi kinh hoảng bối rối, "Lúc này nên làm thế nào mới được?"

Cửu Nương không chút do dự, hai chân vừa giẫm, đạp tường, ngay sau đó liền nhảy ra ngoài trợ giúp Ninh Thạch thoát vây.

"Ở chỗ này chờ ta." Ngọc Hành dặn dò Quý Vân Lưu một câu, cũng vén vạt áo đạp tường phi ra ngoài.

Quý Vân Lưu còn chưa kịp nói cái gì, thấy thế, trong đầu mắc kẹt một chút. Rõ ràng nàng mới là thần côn được Tổ sư gia đưa đến nơi này muốn cứu vớt địa cầu! Như thế nào có thể tước đoạt cơ hội tốt ra vẻ của nàng!! Được thôi, cứu vớt địa cầu gì đó, đương nhiên đều không có khả năng, vẫn là bảo vệ mạng nhỏ trước đi.

Hành động trèo tường như vậy của Thất hoàng tử làm bá tánh càng thêm hoảng hốt, giống như mất đi người tâm phúc. Nơi này, thân phận cao hơn đám người bọn họ chỉ có Quý Vân Lưu. Có bá tánh ôm ống nhổ lấy từ Trần phủ đến, run giọng hỏi Quý Vân Lưu: "Phu, phu nhân, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Lúc trước, bọn họ một đường theo lại đây đều thấy rõ ràng, Mục Vương đối với nữ tử này quan tâm đầy đủ, càng là có nữ thị vệ đeo đao xưng hô nàng là cô nương. Không cần đoán, tất nhiên chính là phu nhân của Mục Vương đại nhân. Một tiếng này làm bá tánh nhớ lại còn có Quý Vân Lưu, chen nhau lên tiếng: "Vương phi, chúng ta đi ra ngoài hay là không đi?"

Cũng có nam nhân nhiệt huyết, không chờ giải thích, trực tiếp dẫm lên cầu thang bò lên tường, ngồi trên tường bắt đầu ném đá xuống dưới. Hành động này làm bá tánh rộng mở thông suốt, học theo, bò lên tường ném ống nhổ, chậu nước, hoa cỏ, hòn đá,... trong tay. Còn có người chuyên môn đứng ở bậc thang chuyền đồ vật lên.

Mấy người khác vây quanh Quý Vân Lưu, liền thấy nàng cũng bước lên cầu thang. Lập tức, nam nhân đứng trên bậc thang phía trước mở miệng khuyên nhủ: "Vương phi nương nương, ngài tuyệt đối đừng đi lên, nơi này rất nguy hiểm..."

Quý Vân Lưu nhìn hắn một cái, hơi gật đầu: "Đã biết. Các vị giúp ta một phen, đỡ ta ngồi lên đầu tường đi."

Bá tánh trên tường quay đầu qua, toàn bộ liếc nhìn Quý Vân Lưu một cái. Ngoài miệng bọn họ không dám nói gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy kỳ quái. Vị Vương phi này nhỏ tuổi, bề ngoài nhìn như rất yếu đuối, nhưng ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí phách, cả người đi lên lại làm người không dám bỏ qua. Nếu bảo bọn họ nói tỉ mỉ, bọn họ lại không nói nên lời.

"Ngươi tới kéo ta một phen, đỡ ta lên đầu tường đi." Quý Vân Lưu vươn tay về phía một nam tử trên tường. Ừ, nơi này toàn bộ là nam nhân, chuyện bị người ké đậu hủ này, vẫn là muốn tìm người đẹp trai nhất trong đó, gạt Thất hoàng tử trộm làm.

Nam tử bị chọn trúng là người đầu tiên không chờ giải thích đã nhảy lên lúc trước. Giờ phút này, thời điểm nguy cơ, hắn cũng không nghĩ tới chuyện nam nữ có khác, chỉ cảm thấy cô nương có thể khiến Mục Vương điều tra án đều mang theo cũng có chỗ không tầm thường, một câu "Cẩn thận" liền duỗi tay túm Quý Vân Lưu lên.

Dưới tường đánh nhau kịch liệt, cũng có kẻ cướp thấy đồng bọn nhà mình bị cục đá ống nhổ nện trúng muốn phi lên. Bỗng thấy một thiếu nữ nho nhỏ lên đầu tường, lần lượt đổi mục tiêu, đều duỗi trường thương đâm về phía nàng.

Mọi người trên tường đang hoài nghi tính toán lên tường của Quý Vân Lưu, liền thấy nàng móc ra một tờ giấy vàng từ trong tay nải.

"Đây là..." Đạo phù!

Hai chữ "Đạo phù" còn chưa ra, bỗng nhiên nghe được Quý Vân Lưu ngồi ở chỗ kia nhắc nhở bên dưới: "Tản ra!"

Hai chữ "Tản ra" làm bọn cướp toàn bộ không để trong lòng. Nhưng mà ba người Ngọc Hành ở bên dưới, sau khi nghe được lại giống như cực kỳ sợ hãi, tránh thoát công kích trí mạng liền thật sự vội vàng nhảy ra, có thể chạy bao xa liền chạy bấy nhiêu. Ba người hệt như thấy quỷ.

Kẻ cướp:???

Phong cách chuyển biến quá nhanh, toàn bộ kẻ cướp còn chưa phản ứng lại, đột nhiên, một lá đạo phù từ trên trời giáng xuống, tựa như con bướm giương cánh, nhẹ nhàng dừng trong tầm mắt mọi người...

"Không xong!" Cầm đầu hô to một tiếng, "Ầm", đạo phù liền cùng tiếng hô của hắn nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK