-Con chắc chắn ạ!_nó
-Nhưng tại sao? Chắc chắn phải có lý do gì đó phải không con gái. Nói ba biết đi!_ba nó
-Chỉ là con không thích. Con mệt con lên lầu nghỉ đây.
Nó bước lên lầu bỏ lại ba mẹ nó với một đống câu hỏi.
-Có chuyện gì với nó vậy Minh?_mẹ nó
-Chuyện là vầy…!
Minh kể hết từ đầu tới đuôi không sót một tình tiết nào.
-Hai bác có hủy hôn ước không ạ?_Mai hỏi
-Không! Chuyện này không phải lỗi của hai đứa nó. Vậy mình cứ nói dối nó là đã hủy hôn ước rồi đi. Mọi chuyện ra sao thì từ từ tính.
-Vâng!-cả đám đồng thanh
Cứ thế thời gian trôi đi khá nhanh. Hắn điên cuồng vì không liên lạc với nó được. Nó đã đổi số, cả email cũng đổi luôn mà mọi người không hề biết.
-------------- 4 tháng trôi qua --------------
Mọi người giờ đã lên lớp 12. Nó bỗng hứng thú với bánh ngọt nên mở một tiệm bánh ngọt vừa học vừa bán. Tiệm có tên là Bảo Nhi. Không hiểu sao nó lại đặt tên như vậy. Bỗng một ngày……….
Chiếc nhẫn do hắn tặng và ngay cả sợi dây chuyền lúc lễ tình nhân hắn tặng nó đều được mọi người giữ lại rồi đưa cho nó. Nó nhìn vào hai món quà. Nước mắt lại cứ rơi.
“Sao mình lại khóc thế này? Rõ ràng là mình đã quên hắn ta rồi”_nó nghĩ
Chẳng may nó làm rớt sợi dây chuyền lẫn chiếc nhẫn xuống đường. Nó vội chạy xuống nhặt nhưng không may đằng trước là chiếc xe tải đang chạy rất nhanh. KÉT…ẦM….. một tai nạn thảm khốc xảy ra. Nó bất tỉnh với một vũng đầy máu.
Nó chẳng biết trời chăng mây gió gì hết.
-Đây là đâu?_nó nói
-Em tỉnh rồi à?_một người con trai
-Anh…. Anh là ai?
-Anh là Thiên. Chẳng qua thấy em bị tai nạn nên đưa em vào đây. Điện thoại em bị nát nên anh không thể gọi cho người nhà em tới được. Anh đành phải ở đây chăm sóc em.
-C…cám ơn anh!
-Không có gì! Em tên gì?
-Vân Nhi.
-Tên đẹp đấy. Nhìn em như vậy chắc mới lớp 12 thôi nhỉ?
-Vâng. Còn anh?
-Anh 20 tuổi. Đang học đại học trường XX.
-Em cũng học ở trường đó đấy.
Trường XX là ngôi trường rất rộng. Nó muốn xóa hết những kỉ niệm bên hắn tại ngôi trường cũ nên đã chuyển qua trường XX. Trường XX là ngôi trường dành cho học sinh lớp 12 và đại học. Nên Thiên và Nhi mới trùng trường như vậy mặc dù tuổi tác khác nhau. Lúc này nó mới nhìn kĩ gương mặt của Thiên. Trong rất điển trai, gần bằng hắn luôn đấy chứ. Hai người có vẻ nói chuyện rất hợp nhau, Thiên là người đầu tiên làm nó cười tự nhiên như vậy kể từ ngay hắn đi.
“Có lẽ Thiên đây sẽ làm mình quên đi hắn ta cũng nên”_nó nghĩ
-Anh nói chuyện vui thật_nó cười
-Em cũng vậy. Mong là chúng ta được gặp nhau nữa ha?
-Em có mở một tiệm bánh ngọt ở khu phố X đường Y, số B62X (Au bịa đấy).
-Anh cũng gần ở đó. Anh sẽ thường xuyên qua. Em nói em học ở trường XX vậy lớp nào? Anh có thể xuống chơi với em.
-À lớp 12B đấy.
-Ok. A nãy giờ trò chuyện anh quên mất. Em nhớ số người nhà không? Đọc số đi anh gọi.
-09375xxxxxx.
Thiên bấm số rồi gọi đi. Lúc này tại căn biệt thự. Mọi người đang ăn bánh tại phòng khách. Từ khi nó chuyển trường mọi người cũng chuyển theo nó luôn.
-Sao Vân Nhi nói là đi thư viện mà lâu về vậy?_Khánh
-Anh yên tâm đi. Cậu ấy nói đi thư viện xong qua tiệm Y để làm cho sợi dây chuyền và nhẫn của Bảo tặng được sáng bóng hơn. Để lâu cũng ứa màu à!_Chi
-Mong là Nhi sẽ không quên Bảo_Minh cười
-Nhưng sao em cứ cảm thấy bất an sao sao ấy?_Mai nhăn mặt
-Không sao đâu mà!_Minh
---------------------------END-----------------------
Liệu Nhi có thích Thiên để quên đi Bảo không nhỉ?
Đón xem chương sau nhé! Nhớ cho ý kiến đấy. Như vậy Au mới có động lực để viết tiếp. *Chào*