Trước mặt có nước, chỉ có chị em kia.
Chị em dung mạo xinh đẹp, đàn ông ở đây thì khỏi nói, nhưng ít nhiều cũng có tâm địa nhỏ nhen, buổi tối khi ngủ sẽ nhìn chằm chằm vào bộ ngực của họ.
Còn Quý An và Hải Nguyệt?
Một người có dung mạo tuấn tú như đại minh tinh, một người khác lớn lên yêu nghiệt còn đẹp hơn nữ nhân, nhìn là biết tiểu thiếu gia nuông chiều từ nhỏ. Hơn nữa, lấy đồ của họ, sẽ không có người đàn ông vì tham lam sắc đẹp mà ra tay.
Bàn tính lão nhân mập mạp đánh cái bùm bùm, nhưng không nghĩ tới cái này há mồm đá văng bảng sắt.
Quý An thường ngày tính tình tốt, nhưng đã bị khiêu khích kéo điểm, làm cho tức giận, cố ý cậu không muốn cùng người tranh cãi, nhất định có thể hay không, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp hờn dỗi đi lên.
Cơ thể cậu thanh niên linh hoạt và dẻo dai, một bước nhanh chóng dính chặt vào bàn chân mập mạp, bên kia còn chưa kịp phản ứng tay phải khuỷu tay đáng tới,đánh vào bụng mềm của lão, và cuối cùng quật ngã qua vai.
180 cân, cùng người "rầm" một tiếng, rơi xuống đất.
Toàn bộ động tác mượt mà, liền mạch và lưu loát, nhìn ai cũng trợn tròn mắt.
"Câm miệng đi, tên chết tiệt." Thanh niên sắc mặt trầm như nước, một chân giẫm lên nam tử mập mạp trên ngực, để cho hắn không còn chút sức lực nào phản ứng, "Ông nội Tiểu Minh tại sao sống đến 99? Bởi vì hắn cũng không can thiệp." trong kinh doanh của người khác. "
“Ngươi ngô… Khụ khụ khụ ……”
" thích ai, giới tính gì, không liên quan gì đến ngươi" Quý An dưới chân dùng sức một tấc, "Lần sau, ta trực tiếp..." Cậu làm động tác niết, dùng thân thể thay thế ngôn ngữ.
Tên mập mạp, miệng lớn thở hổn hển, trán, cổ, mu bàn tay...... Da thịt lộ ra, mồ hôi điên cuồng, mồ hôi như hạt đậu, quần áo nhanh chóng ướt đẫm với tốc độ dị thường.
Quý An tự đáy lòng chửi rủa, rụt rè thu chân lại, nhanh chóng chạy về phía sau hai bước. Tất cả chúng ta đều đã quên rằng anh chàng này có vấn đề nên hai phút tiếp xúc sẽ không lây bệnh?
Hải Nguyệt từ phía sau đỡ cạu, như nhìn người chết liếc mắt qua kia một cái: "Làm sao vậy?"
"Mặt hắn ta..." Quý An chỉ vào tên mập, "Bị gì vậy?"
Sởi đỏ từ phía sau truyền đến, cả khuôn mặt thoáng chốc dính đầy mỡ, một đám như bong bóng nước, vô tình đánh vỡ, toát ra chất lỏng màu hồng nhạt ghê tởm., mang theo một cổ loại nước biển tanh hôi tanh.
Hải Nguyệt trầm mặc không nói, tựa hồ cũng đang kinh hãi.
"Nước, cho ta nước... Ta khát!" Mập mạp hai mắt mờ mịt, hiển nhiên không biết trên người mình xảy ra chuyện gì, hắn từ trên mặt đất đứng lên, run rẩy vươn tay, "Cho ta nước... Ta muốn nước..."
Hai chị em họ Hứa đối mặt với cảnh tượng khϊếp sợ như vậy, không hẹn mà cùng thét chói tai: "A a a a a a!!"
Không chỉ có bọn họ, những người còn lại nhìn cảnh này cũng không có cách nào bảo trì được bình tĩnh, vội vàng lui ra sau lưng, hai tay không ngừng vung vẩy, tên mập mạp nhanh chóng bỏ chạy., tránh xa một chút.
"Đồ quái vật, lăn đi!"
"Trời ạ, có thể hay không là bệnh truyền nhiễm, ngày hôm qua ngủ trong sơn động, có muốn chết hay không."
"Câm miệng, ngươi mới chết đó, đồ điên."
Tất cả các loại tiếng ồn đến, và mọi người lộn xộn thành một nhóm. Có lẽ Quý An đã sớm chuẩn bị, là người bình tĩnh nhất trong số họ, câuh quan sát đám đông, hầu hết mọi người đều sợ hãi, nhưng cảm xúc vẫn ổn định, chỉ có thuyền trưởng.
Con ngươi co rút, ngón tay run rẩy, môi dày mím chặt như gặp phải chuyện gì đó vô cùng kinh hãi.
Ông ta dường như biết chuyện gì đó..
Trong giọng nói của mọi người, người đàn ông mập mạp có thể thấy hai bàn tay của hắn ta đầy vết rách và rách nát, và dọc theo mu bàn tay hướng lên trên, chúng giống hệt như cánh tay... Hắn ta run rẩy đưa tay xuống chạm vào khuôn mặt của mình., dính. Cảm xúc đã nói với hắn tất cả.
“A… Hô ……”
Tiếng hét chói tai không phát ra, mà thay vào đó là nôn mửa, miệng há to, một lượng lớn phấn từ trong bụng phun ra, tương tự như thạch hoa quả. Ngày hôm qua trong động tối om, mọi người mơ mơ màng màng, Quý An nhìn không rõ lắm.
Nhưng trước ánh nắng chói chang, mọi thứ xung quanh đều quá rõ ràng.
Những thứ màu hồng nhạt đó cùng với thạch hoa quả không bằng trứng. Ngón tay cái to, trung tâm hơi sẫm, dường như trong bể bơi có vật gì còn sống, cho nên trứng thường rung động một chút, sau khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nhanh chóng bong thành một đoàn, không còn sức sống.
Quý An: “??!!!” Này, nó thậm chí không phải là một bệnh truyền nhiễm.
Số lượng trứng rất lớn, sau khi người đàn ông nhổ ra một chùm, những quả trứng còn lại dường như không thể chờ đợi được, từ mũi, tai, mắt... Chờ đợi đủ thứ sẽ bị đào thải. Máu và trứng hỗn hợp tràn ra khắp mặt đất, người đàn ông ngã xuống đất, thường thường hơi run rẩy, hiển nhiên là không thể sống nổi.
Thật kinh khủng, tất cả giống như địa ngục.
Quý An da đầu tê dại, nắm chặt tay Hải Nguyệt, đi theo thuyền trưởng đám người chạy như điên, bình tĩnh trong rừng cây, lúc này như ẩn chứa nguy hiểm không rõ, làm cho tất cả mọi người rùng mình.
Cũng không biết qua bao lâu, trước mặt xuất hiện một đàm nước nhỏ, dọc theo một con suối nhỏ chậm rãi chảy xuống, thuyền trưởng dẫn đầu dừng lại, gọi mọi người: "Dừng lại, dừng lại, dừng lại, chúng ta có lẽ trốn đủ xa, hiện tại nghỉ ngơi một lát, bổ sung nước ngọt. "
“Ngô… Ồ ooh ooh.”
"Gặp quỷ, rốt cuộc là quái gì thế."
"Ta muốnvề nhà ooh ooh."
Người phụ nữ khóc lớn, người đàn ông giận dữ mắng mỏ, tiếng nôn mửa vang lên từ một góc khiến mọi thứ trở nên lộn xộn.
Thân thể ở quá gần hắn, càng thêm chán ghét thở phì phò, hắn miễn cưỡng bình tĩnh lại muốn nôn, chạy tới dòng suối nhỏ hạ lưu, lặp đi lặp lại xoa xoa hai tay, vẻ mặt chán nản. ghét bỏ.
Hải Nguyệt cùng đến: "Ngươi có khỏe không?"
"Nói thật......" Quý An kéo khóe miệng, "...... không tốt."
"Thực sự kinh tởm?"
"Cực kỳ kinh tởm!!"
“Không đến mức phải đi, phấn …… Chỉ là… Rất đáng yêu.” Hải Nguyệt cau mày, có vẻ hơi ủy khuất, nhưng lại có chút tự tin không đủ, "Nếu như ngươi nhìn thấy một đoàn Slime màu hồng nhạt, là được rồi."
Quý An tự hỏi một lúc, cậu cảm thấy hoàn toàn không có năng lực, nhẹ giọng nói: " Ta không có sức tưởng tượng như vậy."
"…… Nga."
Hải Nguyệt có vẻ có chút phiền muộn, nhìn chằm chằm thiếu niên xoa xoa đỏ bừng mu bàn tay, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, y nghĩ tới đây liền tìm đề tài khác: "Hắn vừa rồi mắng chúng ta biếи ŧɦái khi, ngươi nhìn thật tức giận.". "
“Ai bị mắng mà không giận.” Thiếu niên lầm bầm một câu, "Nhưng là ta thật... Ngô... Mắng một cái sẽ so sánh một cái, càng làm cho ta khó chịu."
"Ân?"
"Ta có một người bạn, thích một cậu bé, tôi nghĩ cậu ấy rất bình thường, nói biếи ŧɦái thì quá đáng."
Hải Nguyệt: "Bạn tốt thật."
"Ân."
"Anh ta ở đâu?"
Quý An nhìn lên trời, vẻ mặt bình thản nhưng trong mắt lại ẩn chứa nỗi buồn: " Hắn đã không cón nữa."
Đã chết. Hải Nguyệt che miệng ngáp một cái, cảnh giác trong lòng quay cuồng, bắt đầu rút lui, vẻ mặt lại lười biếng, y xoa lưng thiếu niên, thay đổi tốt rồi mới thu thập: "Bên kia hình như đi lên, có đến xem xem?"
Vừa nói, Quý An vừa nhìn lại, chỉ thấy thuyền trưởng và một số thuyền viên, đang cố gắng làm dịu cuộc cãi vã với đôi vợ chồng.
"Đi thôi."