Bùi Ngọc vốn xuất hiện kỳ quái, hơn nữa xuất thân mồ côi, chưa từng có ai khảo nghiệm, thực lực cường hãn, khuôn mặt tuấn tú, để vào mắt người không hiểu... Nhưng không phải giống với Hải Nguyệt sao? Đều là nhân ngư.
Y lần trước cũng không có bắt sống được nhân ngư, sau khi đoán sai, phỏng chừng hắn đang nghĩ ra tay chống lại bọn họ.
Quý An: " Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Nhiệm vụ có biến." Hoàng Mao nói: "Mới vừa rồi tôi tự học một ít kĩ thuật công nghệ internet, liền hỗ trợ IP của chính mình, gửi tài liệu cho hồng võng, xem bọn họ có dám phát không, kế tiếp dạng gì?"
"Không, chúng ta vẫn chưa biết gã ta thuộc loại công ty nào."
"Cái này, tôi có một chút suy đoán." Người đàn ông cao lớn nói: "Tôi đã thực hiện một số cuộc điều tra, mặc dù hầu hết các nhân viên nghiên cứu đã chết, nhưng một phần tồn tại đó hiện đang ở công ty trách nhiệm hữu hạn sinh vật Khang Nghiệp,”"
Quý An: " Để tôi nghĩ lại."
Kết thúc cuộc trò chuyện sau đó, Quý An lên mạng thu thập công ty TNHH sinh vật Khang Nghiệp, từ trên Baidu xuất hiện một chuỗi dài lời nói tốt, 500 doanh nghiệp mạnh, tổng giám đốc quan tâm từ thiện, hàng năm có quyên góp tiền trẻ em nghèo, và miễn phí chữa bệnh cho người già và cho người nghèo.
Trên mạng đối với nó cũng là một đống khen ngợi, là xí nghiệp có lương tâm.
Huống hồ ở đây danh tiếng tốt, tài liệu của họ lại phát tán trên mạng, e rằng sẽ bị cư dân mạng không tin ngược lại chỉ trích.
Nhất thời không nghĩ ra được gì, Quý An quyết định nằm yên, thoạt nhìn chính là bọn họ sốt ruột, nghĩ đến nhân ngư ngay bên cạnh, sợ là ngủ cũng không yên lòng. Chỉ là vừa vặn ngày hôm sau buổi tối có một bữa tiệc thương nghiệp làm ăn, mà đại ca nhắc tới, Quý An đồng ý tham gia không chút do dự.
Vòng thượng lưu luôn xoay quanh ít nhiều,khi tụ tập sẽ gặp được người bên Khang Nghiệp, vừa lúc có thể thử một chút,
Quý An cũng không phải xa lạ gì việc tụ tập này, lúc trước, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng cha mẹ đi tham gia tụ họp quan trọng, ai cũng biết cậu thân thể không tốt, không ai dám tới. hắn, càng miễn bàn việc mời rượu.
Trận này do nhà họ Phú đứng ra tổ chức, nhằm chúc mừng Phú phụ 50 tuổi.
Khung cảnh vô cùng xa hoa và lãng phí, cả nam và nữ đều ăn mặc chỉnh tề, tươi cười, họ đang uống rượu sâm panh ngon nhất, du tẩu trong đám đông, nói chuyện với nhau, cho dù là không lâu trước khi xảy ra tai nạn, lúc này cũng cố hết sức lộ ra vẻ mặt tươi cười.
Không ai mãi chìm đắm trong quá khứ, tương lai là đều hướng tới.
Phù Kỳ được Phú phụ mang bên người, hắn ta cao to đẹp trai, trước đây đã khiến bao cô gái trẻ phải thất hứa, lần này sau khi về nhà lại càng thêm khí chất phảng phất u sầu, một cái nhìn lướt qua, cũng làm cho người ta tim đập thình thịch.
Trong khoảng thời gian ngắn, càng ngày càng nhiều người thảo luận về hắn.
Quý An đi theo người nhà, cậu cười cười: "Thân thể khôi phục như thế nào?"
"A, cậu còn biết quan hệ với tôi sao?" Nam tử âm dương châm chọc, đại khái nhớ lại lần trước Quý An ra đi không lưu tình chút nào, chậm rãi bổ sung nói: “Khôi phục không tồi, không chết được.”
Quý An không để ý đến thái độ kém cỏi của hắn, ngược lại còn mỉm cười nói vài câu nhẹ nhàng khiến Phú Kỳ không khỏi hớn hở.
Thành thật mà nói, sau khi gặp Carville cùng Hải Nguyệt, Quý An cảm thấy chính mình phát bệnh, hiện tại chỉ cần NPC nào đó đối với cậu quá tốt, quá nhiệt tình, câuh không khỏi băn khoăn không nhịn được hoài nghi có phải hay không là BOSS.., có hay không mơ ước thân thể cậu.
Thảo, di chứng nặng.
"Nhìn hai đứa nhỏ này, ở chung với nhau thật tốt." Phú Kỳ bưng chén rượu nói: "Được rồi, tôi sẽ không làm khó với cậu, cùng đi ra ngoài đi."
Phú phụ men theo sườn núi: "An An, đi đi, nhớ uống ít rượu thôi."
"Vâng."
Quý An đi theo Phú Kỳ phương hướng khu nghỉ ngơi, Bùi Ngọc cũng theo sát. Phù Kỳ trước tiên ngồi ở trên sô pha, vỗ vỗ người vô vị bên cạnh: "Ngồi đi."
Ghế sô pha là vị trí hai người, Quý An ngồi xuống phía sau, Bùi Ngọc chỉ có thể ngồi ở sô pha một mình một bên, mí mắt mở ra, liếc nhìn Phú Kỳ tự đắc, khóe miệng phát ra có chút thấp giọng chế nhạo, nhàn nhạt xốc thẳng tay áo.
"Trẻ trâu."
Phú Kỳ: “…… Ah.” Bất kể nói thế nào, trận này, hắn thắng.
Hai người đối mặt nhau, sấm sét ầm ầm, khinh thường lẫn nhau, cùng ghét bỏ đối phương nếu không có Quý An ở bên cạnh, e rằng nếu hai người không nói một lời xông vào đánh đấm, nhưng trước mặt họ, người mà mình thích, cho dù trong lòng rất bạo loạn cỡ nào, vẫn muốn duy trì một hình tượng tốt đẹp.
Quý An đối với hai người tối kỵ nhau, không biết cái gọi là.
Lại nói… Phú Kỳ trước đây là một nam tử phóng đãng, Bùi Ngọc dung mạo khôi ngô, vóc người cao lớn, là loại hắn yêu thích, vẻ đẹp của y chắc khiến hắn muốn chinh phục. Tìm đường sống trong cõi chết sau khi trở về, khẩu vị chắc thay đổi thay đổi.
Quý An nghĩ tìm đề tài, nhưng cậu hiếm có thời gian cùng người khác giao du, khô khan nói: "Phú Kỳ, anh trở về nhà như thế nào? Trên đường có thể hay không gặp phải chuyện lạ."
Một con người đã phiêu lưu trên biển mười ngày, khả năng sống sót là rất thấp.
Nhưng nếu đó là một nhân ngư nữa thì sao?
Quý An trong đầu nghĩ đến câu chuyện cổ tích nàng tiên cá nhỏ, rơi xuống nước, hoàng tử được nàng tiên cá cứu, lên bờ an toàn. Hắn không biết nhân ngư đã chết từ lâu, nhân ngư sinh sản vô cùng khó khăn, sinh ra một đống lớn trứng, đại bộ phận còn không có một tấm chồng. =_=
Cố tình nhân ngư là sinh vật cực kỳ si tình, loài người tuổi thọ ngắn ngủi, sau khi người yêu qua đời, sẽ không chút do dự mà đi theo.
Cuối cùng dẫn đến việc mê hoặc người mình thích đem trở về hang ổ, vui vẻ bạch bạch, cuối cùng một đứa cũng không có, nhân sinh kết thúc, người yêu chết, nhân ngư đi theo một đoàn. Chết hết.
Vì vậy, dưới đáy biển nhân ngư càng ngày càng ít, Hải Nguyệt khả năng sống sót, bởi vì lần đầu tiên gặp qua Quý An, hắn chưa bao giờ quá động tâm.
Mà bây giờ....
Hắn híp mắt nhìn thiếu niên, trong mắt tràn đầy mảnh tình yêu nóng bỏng. Mặc dù nhân ngư vẫn có hắn, nhưng coi như bị tiêu diệt. Hắn sẽ giống như vô số tộc nhân của mình, yêu một người, như bay trong biển lửa, đến chết không ngừng.
Quý An bị nhìn mà trong lòng run lên: "Anh... Sao vậy?"
"Không có gì." Hải Nguyệt che giấu dường như bưng chén rượu, cúi đầu nhấp một ngụm. Kỳ thật Phù Kỳ đã chết dưới đáy biển sâu từ lâu, sau khi Hải Nguyệt nhìn thấy Quý An rời đi, liền từ dưới đáy biển chụp một tấm ảnh, lựa chọn dáng người này, dịch dung thành gã.
Nhưng hắn cùng Phù Kỳ tính cách khác nhau, người ngoài chỉ biết thay đổi sau khi chết, mà... Nhân ngư hiểu rõ nhất chính là khống chế tinh thần, tuy rằng không thể hoàn toàn bị thôi miên, nhưng lại thêm vào một chút ám chỉ, khiến bọn họ tưởng rằng người chết vốn là loại tính cách này, thật là dễ như trở bàn tay.
Ba mỹ nam ngồi một chỗ thu hút ánh nhìn của nhiều người trong đại tiệc.
Đem phu nhân lại bàn, khách sáo cùng chủ tiệc chào hỏi, ánh mắt như có như không nhìn về phía Bùi Ngọc, kiên nhẫn đỡ lấy phu nhân, chờ nàng tán gẫu bạn tốt trong thời gian ngắn, thấogiọng nói: " Anh đi bàn việc một chút."
Người phụ nữ trấn an mà cười: "Được rồi, anh đi đi, đừng lo lắng cho em."
"Hai người, vẫn luôn giống như vậy thật ân ái." Bạn tốt tán thưởng, nhưng sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, "Nếu như thân thể của cậu có thể tốt... Tính, ngày đại hỉ, đừng nói lời này."
Nữ nhân nghe vậy chỉ cười cười, tựa như trấn an vỗ vai bạn tốt, làm cho nàng không cần ở trong lòng.
Cả cuộc đời của nàng, trôi qua rất tốt, rất tốt, rất tốt.
Tác giả có điều muốn nói:
【 một xíu Yeo 】
Bùi Ngọc: Trẻ trâu.
Hải Nguyệt: Ha hả.