Mặc lan trố mắt:" Tiểu tử, em muốn thì tự biên tự diễn lại kéo cả chị vào có phải muốn tìm chết?"
Mặc Hải:" Ba, con nới thật đó."
Mặc Lan trong lòng cười khổ. Hay cho cái tên ăn đơm nói đặt này, muốn chơi cô! Đã vậy cô phải cho hắn biết thế nào là diễn.
Cô ánh mắt không nhanh liền đỏ hoe, gương mặt phát lên một chút tia ủy khuất, giọng nói nghẹn ngào:" cha, con gái từ trước đến nay chưa từng nói dối đối với cha, cha phải tuyệt đối tin con. Con... con có thể thề với trời đất con và hắn không có cái gì."
Mặc Trí tâm trạng có chút bối rối thở dài:" Nhưng tên họ Phùng này cũng nói con là bạn gái y."
Mặc Hải khoái trí:" Haha, tỷ à hội trưởng Phùng cũng đã thừa nhận chi bằng tỷ cứ thừa nhận không cần phải dấu diếm đâu."
Mặc Trí:" Từ nhỏ mẹ con mất ta có thể không hiểu rõ tâm tư của con, có điều con đến tần tuổi này ta cũng không phản đối chuyện yêu đương của con. Mặc Lan con có thể mở lòng nói với ta, không sao hết."
Mặc Lan:" Cha à không phải đâu, chỉ có thể là họ cố ý sắp xếp vở kịch này để lừa chúng ta. Cha tuyệt đối không được trúng kế. "
Mặc hải:" Sao có thể chứ, nhà họ Phùng cũng đâu có thiếu thốn."
Mặc Trí nhíu mày:" Thôi. Mặc Lan ta tin con; còn Mặc Hải những điều vừa rồi con nói là có ý nói lên con bị bọn họ mua chuộc?"
Mặc Hải nghẹn giọng, thật không ngờ chị nhà mình lại có thể làm nũng một chút đã có thể qua chuyện quá cao tay:" Ờm, chỉ là.. là con hiểu nhầm. ở trường hai anh chị có vẻ thân thiết nên mới gây ra hiểu nhầm; haha. "
Mặc Trí:" A Lan, con sau này có chuyện gì cứ tìm tới ta. Chỉ cần con thích là được."
Mặc Lan nhìn trong một con người cao lãnh lại thể hiện ánh mắt trìu mến khác lạ khóe miệng cười tươi. Trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc vô cùng khó tả, thì ra tình cảm yêu thương con cái mình của người cha là đây. Từ lúc sanh thành tới bây giờ chưa bao giờ cô cảm nhận được loại tình cảm như vậy! Nhưng mà có thật chỉ cần thích là được hay không?
" Con gái cảm ơn cha."