Tới hôm sau, Mặc Lan Tiếp tục đi bộ đến một ngôi nhà to lớn, cô nhanh nhẹn lẻn vào một căn phòng nhìn Nhan Kỳ đang ngủ ngon lành Mặc Lan cười thầm trong lòng khẽ khàng lấy tín vật trong ngăn kéo nhanh như các ra khỏi ngôi nhà. Trước khi đi, cô mỉm cười nhìn về phía căn phòng ấy.
Nhân kỳ đã tìm ra người cuối cùng rồi nhưng lại không chịu nói ra thật khiến Mặc Lan nghi ngờ, cuối cùng cô cũng đã tìm ra được người đó! Vận mệnh do trời sắp đặt đúng thật trớ trêu quá rồi.
Cô đứng trước cửa nhà Phùng Bảo Nam ấn chuông vài cái cũng có người ra mở cửa. Trông mặt hắn ngỡ ngàng nhìn cô.
Mặc Lan nói:"Sao vậy? Khách tới không mời vào nhà chơi sao?"
Rồi hắn đứng dẹp sang một bên chừa lỗi cho Mặc Lan đi vào.
"Nhà cậu cũng đẹp gớm chỉ."
Phùng Bảo Nam:"Cậu đến đây làm cái gì! Mà sao cậu biết nhà tôi?"
Mặc Lan nở nụ cười huyền bí, tự nhiên mà bảo hắn ngồi trước mặt mình. "Đây là sổ hộ khẩu của tôi. Chúng ta kết hôn đi."
"Cậu bị điên sao?"
"Không phải hôm trước anh bảo tôi làm người yêu sao? Lật mặt hả?"
"Đùa vậy chẳng vui đâu. Cậu muốn phạm pháp?"
"Giả vờ giả vịt. Với thế lực nhà anh, nhà tôi chuyện này chẳng to tát gì. Cho dù anh không muốn thì cũng không thể từ chối được đâu. Tôi đã thông báo với thông gia bên này rồi."
Nói xong mặt Mặc Lan cất bước đi về còn vẫy tay bye bye:"Hẹn gặp lại nhé chồng yêu!"
Chuyện quái gì vậy!
Một tuần lễ sau Mặc Lan khoác tay cha mình bước trên lễ thường.
Tuy Đây là một đám cưới đơn giản và gấp gáp nhưng cô vẫn cảm thấy phần nào hạnh phúc. Dẫu cả khi mọi người nói cô điên rồ. Phải rồi! Ai mà tin được cơ chứ. Hai người luôn trong trạng thái chiến tranh lạnh với nhau đùng một cái phát thiệp mời tham dự lễ cưới.
Nhưng có vẻ người bất ngờ nhất lại là chú rể đứng bên kia. Không phải cô ấy vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững với mình sao? Dùng một cái đã kết hôn. Chuyện này tin được sao!
Rất nhanh; Mặc Lan và Phùng Bảo Nam đứng đối diện nhau. Hai người cùng nhau thề ước, trao nhẫn...
Lúc Mặc Lan ngồi trên xe hoa, Phùng Bảo Nam có hỏi:"Em yêu tôi không?"
Cô cười quay sang nói:"Không yêu."
Phùng Bảo Nam đờ người một chút. Thì ra là vậy.
"Chỉ một Phùng Bảo Nam học lực không nhất, thi với tôi cái gì cũng không hơn. Chẳng có gì để tôi yêu. Cái tôi cần... hừ chỉ là một ông chủ cái bang thích nuôi chó, sống chết người khác không màng... rất đáng ghét.
"Mặc Lan thì ra em đã nhận ra rồi."
"Tất nhiên! Chiêu trò con con của anh làm sao có thể đánh lừa em chứ. Kevin, dù cho anh tháo mặt nạ ra rồi em vẫn nhận ra anh."
Vài tiếng sau cặp vợ chồng trẻ đã đến địa điểm trang mật. Cuộc sống yên bình cứ thể diễn ra mãi. Thế mà chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Ngày hành tinh của cô sắp bị hủy diệt.
Buổi tối hôm ấy hai người tay Trong tay ngắm cảnh mặt trời lặn
" Mặc Lan em có rời xa anh không?"
"Sẽ có một ngày"
"Tại sao?"
"Sao? Đến lượt em hỏi anh rồi."
"Ừm."
"Nếu một ngày em giết anh... Anh có hận không?"
"Hận."
"Mặc Lan em đã từng bị bắt cóc chưa?"
"Chưa! Anh thì sao?"
"Bị Nhan Kỳ bắt đi một lần."
"Cậu ấy nói thân phận của em rồi."
"Ừm."
"Đồ ngốc! Biết rồi sao anh vẫn cưới em?"
"Vì yêu."
Phùng Bảo Nam nỏ nụ cười hiền từ nhất từng có, anh nắm lấy tay Mặc Lan đang cầm con dao tự đâm vào ngực mình.
"Chết trong vòng tay em anh rất hạnh phúc."
Mặc Lan cười mỉm vuốt khuân mặt anh.
"Cảm ơn vì anh đã yêu em. Cảm ơn vì đã cho em một tình yêu to lớn và cũng xin lỗi vì đã yêu anh."
Cô lấy tín vật ra, đặt lên trái tim anh. Nhiệm vụ coi như hoàn thành đôi mắt anh nhắm nghiền lại,chẳng còn gì ngoài thể xác.
"Kelvin! Em yêu anh. Sẽ bảo vệ anh suốt cuộc đời này. Em hứa đấy! Hãy tin em."
Từ tim mình mặc lấy ra một viên đạn, cô thận trọng cho Bảo Nam uống. Vết thương đã lành lại, nước mắt cô cuối cùng trào ra lấy bàn tay đặt lên trán anh.
"Phùng Bảo Nam, cậu hãy quên hết những ký ức với tớ. Từ giờ cậu chỉ là một cậu học sinh ưu tú. Hãy quên tớ! .... Tớ phải rời xa cậu rồi!"