Tôi tức giận đến run tay, cũng không quay đầu lại, bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của hắn ta cũng trở nên mỏng manh hơn.
Nhưng tôi biết tôi không có cách nào từ chối hắn ta, dù là về tinh thần hay thể xác.
Tôi đóng sầm cửa xe lại, quay lại nhìn hắn ta, cắn răng nói:
"Chỉ được làm một lần thôi."
Hắn ta lập tức cười vui vẻ, giống như một con chó vui sướng, nhiệt tình nhào vào chủ nhân.
Không gian trong xe chật chội, hàng ghế ngồi phía trước bị gập lại, trong gara ánh đèn vàng ấm áp hắt qua cửa sổ phía trước, nhưng ánh sáng trước mặt lại bị bóng người của Anthony chắn lại.
Không biết quần áo đã rơi đi đâu, hai chân gác lên bả vai Anthony, cả người giống như bị lật lại như thể bị đóng vào ƈôи ŧɦịŧ của hắn ta. Chiều dài quá mức đáng sợ sắp giã nát tôi, mỗi lần đụng vào tôi luôn có cảm giác bị trượt xuống, tôi phải cố bám vào tay vịn bên cạnh.
“Đừng cắn nữa!”
Lần này là đá phải vai hắn ta, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ đầy hơi rượu, rất dữ tợn.
Tôi cũng tức giận trừng mắt nhìn hắn ta, đột nhiên bị hắn ta dùng sức thúc thật mạnh vào chỗ sâu, nhịn không được kêu lên thành tiếng, hắn ta nhân cơ hội này lại cắn vào vai của tôi, một tay vòng lấy eo của tôi ôm vào trong lòng, như thể muốn cắt đứt tôi.
Đau đớn do bị xé rách xen lẫn với kɦoáı ƈảʍ dâng trào, tôi gục đầu xuống ghế ngồi trong trạng thái mê man, hai mắt gần như biến thành màu đen, cơ thể tôi không ngừng run rẩy, hai chân bởi vì quá lâu không khép lại giống như sắp bị rụng xuống.
Đong đưa dữ dội phát ra tiếng nước phun phành phạch, tôi không cách nào kìm chế được bản năng nghênh hợp của cơ thể mình, trong quá khứ chúng tôi đã quá am hiểu về nhau, vì vậy tôi không thể phủ nhận rằng trong chuyện này tôi đã nếm trải mùi vị kɦoáı ƈảʍ, kɦoáı ƈảʍ dâng cao khiến da đầu tôi tê dại.
Tôi quen với sự thô lỗ, dữ dội cùng sự xâm chiếm.
Trong xe vô cùng lộn xộn, Anthony nằm trên vai tôi giống như đang ngủ, tôi đẩy hắn ta sau đó dùng đôi chân tê dại đá hắn ta ra, xoay mình đi lục tìm quần áo.
Vừa rồi hắn ta bắn vào trong, lúc đi bộ thì tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy từ mông xuống đùi, hai chân như nhũn ra, ngay cả xương cụt vẫn còn vương lại kɦoáı ƈảʍ ban nãy.
May mắn thay, nơi này đi ra ngoài là đến nhà của chúng tôi, trời tối nên không có người đi bộ, vì vậy tôi cau mày và chịu đựng sự khó chịu, bước nhanh hơn về nhà sau đó tắm rửa rồi trèo lên giường nằm.
Anthony về muộn hơn tôi, tiếng bước chân loạng choạng càng lúc càng nặng nề, hắn ta ngã xuống giường dán sát vào người tôi, giống như một con gấu túi đang bám lấy tôi thật chặt, ghi hận chuyện lúc nãy tôi bỏ rơi hắn ta, hung hăng cắn một cái trên cổ tôi.
Tôi rùng mình vì đau, nhưng tôi không quan tâm hắn ta và nhắm mắt quay lưng lại với hắn ta.
Không mất bao lâu, tôi chìm vào giấc ngủ, cơn say quanh quẩn không tiêu tan.
Ngày hôm sau chúng tôi đến gặp Adam, hắn và Sài Gia đã đến chơi ở Trung Quốc được mấy ngày rồi, thuận tiện ghé qua đây thăm chúng tôi.
Anthony và Adam đi uống rượu, còn tôi đưa Sài Gia đến một nhà hàng nổi tiếng trên con phố nhỏ để ăn tối.
Sài Gia không còn là người yếu đuối, đáng thương như trước đây khi còn ở trong tù nữa, bây giờ cậu vui vẻ và tự tin, được tình yêu của Adam tưới mát như một cái cây có sức sống, tôi cảm thấy rất vui vẻ yên tâm và có chút hâm mộ.
Lúc đó, tôi cảm thấy rất tiếc cho cảnh ngộ bi thảm của cậu và tìm mọi cách để cứu cậu, nhưng không ngờ cuối cùng cậu lại ở bên Adam.
Nhưng mà thế sự vô thường, giống như tôi đã không nghĩ rằng mình sẽ đồng ý ở lại bên cạnh Anthony, mà hắn ta là nơi duy nhất tôi có thể dừng chân.
Sài Gia đang ngồi đối diện với tôi, trông như thành niên nhưng vẫn ngây thơ, trong sáng, cậu mặc chiếc áo hoodie trắng, chống hai tay lên bàn và nhìn tôi với đôi mắt sáng ngời, hỏi:
“Nơi này có chỗ này chơi vui không?”
Tôi lật xem thực đơn và gọi một vài món ngon, đưa cho cậu rồi mỉm cười hỏi.
“Hai người tính ở đây mấy ngày?”
Cậu nhận lấy thực đơn, vừa nhìn vào món tráng miệng cuối cùng vừa trả lời không chắc chắn.
"Chắc sẽ ở lại một tuần, nhưng không biết bên trường học có đột nhiên gọi tôi quay lại hay không thôi."
Tôi gật đầu, ngẫm nghĩ nói:
"Vậy tôi sẽ chỉ cho cậu vài chỗ chơi vui nhất, hai người cứ đến chơi ở đó trước, nếu còn nhiều thời gian rảnh lại nói sau.”
Sài Gia gọi xong món tráng miệng, nghe tôi nói xong thì gật đầu “ừ” một tiếng.
Món ăn rất nhanh đã được đưa ra, Sài Gia chụp ảnh lưu vào điện thoại di động của mình trước, với một vẻ mặt nghiêm túc và ngọt ngào, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ không thể ngăn cản.
Tôi liếc mắt nhìn, hỏi:
"Đang nói chuyện với Adam sao?"
Cậu ngước lên nhìn tôi và ngượng ngùng gật đầu.
Không biết trả lời thế nào, tôi chỉ cười và nói đùa:
"Chỉ xa nhau một lúc mà cũng cần nói chuyện, không ngờ hai người kết hôn rồi mà vẫn như đang hẹn hò vậy.”
Sài Gia đỏ mặt giống như bị lời nói của tôi làm cho xấu hổ, cậu đặt điện thoại xuống, vừa cầm đũa ăn cơm vừa nhỏ giọng giải thích:
"Gần đây, dạ dày của tôi không thoải mái, Adam sẽ không cho tôi ăn đồ ăn có mùi vị nặng, vì vậy tôi chỉ gửi cho anh ấy xem những món mà chúng ta ăn thôi."
Nói xong, cậu nhìn nụ cười trên mặt tôi, xấu hổ vội vàng tìm đề tài khác hỏi.
“Lần này anh đã ở Trung Quốc gần một năm rồi ha? Có muốn về nước Anh không?"
Tôi cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật đầu nói:
"Chờ cho việc làm ăn của Anthony hoàn thành thì sẽ trở về.”
Sài Gia "ồ" một tiếng, sau khi ăn được vài miếng, cậu cứ mãi nhìn tôi, như thể cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cậu đã nhịn lại.
Vẫn là để tôi mở miệng nói trước:
“Cậu còn muốn hỏi gì nữa à?”
Với lời mở đầu của tôi, cuối cùng cậu cũng ngập ngừng đặt đũa xuống, nhìn tôi lo lắng hỏi:
"Adam nói rằng hai người… hai người chưa kết hôn, vậy bây giờ là..."
Tôi hiểu ý của cậu, tôi và Anthony đều lớn tuổi hơn cậu, và tôi cũng lớn tuổi hơn Anthony, Sài Gia lo lắng rằng chúng tôi vô danh vô phận, nó không giống như đang yêu đương, cũng không cách nào bảo đảm về tương lai.
Nhưng tôi không quan tâm, bởi vì chúng tôi không phải đang hẹn hò, tại sao chúng tôi phải kết hôn?
Chúng tôi chỉ đang sống cuộc sống của chúng tôi với nhau.
Chỉ là tôi không cần thiết phải nói với Sài Gia về những chuyện sau lưng này, nên tôi mỉm cười nói.
"Đừng lo lắng cho tôi, cậu và Adam vẫn ổn chứ?"
Nói đến Adam, hai mắt Sài Gia sáng lên, tôi có thể nhìn ra cậu rất thích Adam, lúc vui quá nên quên dừng lại, tôi yên lặng lắng nghe, một lúc sau cậu đột nhiên dừng lại, áy náy nói lời xin lỗi:
"Xin lỗi, tôi nói quá nhiều rồi."
Tôi khẽ lắc đầu dịu giọng nói.
"Không sao, tôi rất thích nghe."
Ban đầu khi ở trong tù chúng tôi đều rất tuyệt vọng, mà bây giờ cậu đã có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, ngay cả những lời nói của cậu cũng tràn ngập niềm vui mãn nguyện, tôi cũng mừng cho cậu khi nghe điều đó.
Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng đi dạo phố, Sài Gia tò mò nhìn quanh, không nỡ rời Adam quá ba câu, còn nói sẽ dẫn anh ấy đến đây đi dạo.
Tôi với cậu trò chuyện, tình cờ thoáng thấy một quán bar, dừng lại, nhìn thẳng vào trong.
Sài Gia đi được hai bước không thấy tôi đi theo nên lấy làm lạ quay lại hỏi tôi:
"Có chuyện gì vậy?"
Khi mới ổn định cuộc sống, tôi đã cố tình chọn một thành phố xa nhà những thành phố chưa từng đến, chỉ để cắt đứt với cuộc sống trước đây của mình.
Khuôn mặt của các thành viên trong gia đình mờ đi, nhưng rõ ràng hơn họ là những người anh em đã từng chiến đấu cùng nhau trong học viện cảnh sát, chúng tôi thực hiện các nhiệm vụ khác nhau, một số có thể đã chết, một số vẫn còn sống.
Chỉ là một bóng lưng quen thuộc đã lâu không gặp, vừa nhìn thấy tôi suýt nữa đã chạy tới.
Ngay lập tức, tôi đã nghĩ đến việc sắp xếp tiếp theo, nếu tôi khai ra tất cả sự thật và giúp cảnh sát bắt Anthony, tôi có thể nhận được danh tính mới từ cảnh sát mà không làm phiền gia đình. Ở Trung Quốc bắt đầu lại cuộc sống của chính mình.
Nhưng mà...
Vứt bỏ cuộc sống cũ và bắt đầu cuộc sống mới, tôi đã trải qua một lần, và nỗi đau mà nó mang lại thật không thể chịu đựng nổi khiến tôi không muốn quay lại thêm một lần nào nữa.
Hiện giờ, Chiêm Nhẫn đã chết, chỉ có Julius còn sống.
Tôi thu lại tầm mắt, cụp mắt xuống và nói:
“Không có gì, đi thôi.”
Được nửa đường, tôi thấy Anthony và Adam đang đi về phía này, mái tóc đỏ vô cùng chói mắt.
Sài Gia vội vàng chạy đến nhào vào vòng tay của Adam, hào hứng kể cho anh ấy nghe về bữa ăn chúng tôi vừa ăn, con đường chúng tôi đi qua và tất cả những gì chúng tôi thấy.
Adam kiên nhẫn lắng nghe, giúp cậu kéo thẳng chiếc áo hoodie và hôn lên môi cậu.
Sài Gia đỏ mặt hôn hắn, sau đó tiếp tục nói rất vui vẻ.
Anthony cũng đi qua cười hì hì.
"Julius, chiều nay chúng ta đi bơi ở bãi biển đi!"
"Trời nắng quá, không muốn đi."
Anthony phớt lờ lời từ chối của tôi, choàng vai tôi quay đầu nói chuyện với tôi, khi thấy tôi không nói chuyện với hắn ta, hắn ta bóp cằm ép tôi quay lại. Ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng bóc, và mái tóc đỏ rực của hắn ta như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Tôi chợt nhớ ra một chuyện từ rất lâu rồi, lúc đó tôi vừa trở thành vệ sĩ của Anthony và hộ tống hắn ta đến trường, sau giờ tan học có quá nhiều người, người phương Tây đều có màu tóc và ngoại hình giống nhau, tôi cố gắng xác định xem, khi tôi không chú ý, anh ấy đã đi đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi một cách giận dữ, chất vấn.
"Tại sao cậu không thấy được tôi!"
Tôi phải cố gắng giải thích cho hắn ta hiểu, hắn ta im lặng nhìn tôi chằm chằm, sau đó quay người chui vào trong xe.