Nhưng tôi không rảnh chú ý tới cái đau mà đã hoang mang hoảng hốt trèo lên trên, một chân cũng đã quỳ ở trên giường trên rồi, trong lòng đang vui vẻ, đột nhiên có một cái tay nắm lấy mắt cá chân còn lại đang đạp lên thành giường, sau đó lôi tôi xuống.
Từ trong cổ họng phát ra tiếng gào chói tai, tôi không ngã xuống đất mà được Adam đỡ lấy.
Cánh tay của hắn xuyên qua sau lưng tôi, tôi luống cuống tay chân bị hắn kéo ngồi xuống trên người hắn, cảm nhận được có thứ đồ to nóng đang chọt dưới mông.
Khoảng cách rất gần, đường nét của hắn trong không gian tối tăm vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng, đôi mặt nhạt màu lẳng lặng nhìn về phía tôi, nét mặt hờ hững, nhưng cơ thể lại nóng hừng hực.
Tôi nhìn hắn đầy sợ hãi, lờ mờ linh cảm được điều hắn muốn làm, siết chặt lòng bàn tay của mình, nhỏ nhẹ cầu xin hắn.
Hắn nhíu mày một cái, giọng nói có chút nghi hoặc.
"What are you saying? (Em đang nói cái gì thế?)"
Tôi hoảng quá nên nói bằng tiếng Trung, sau khi phản ứng lại mới nói lại lần nữa bằng tiếng Anh, cúi đầu không dám nhìn hắn, cũng không đợi được câu trả lời của hắn.
Tay đỡ bên hông tôi sờ soạng chui vào trong vạt áo, tựa như lưỡi rắn liếm từng chút một lên sống lưng tôi, tôi như chiếc lá không ngừng lung lay trong gió, cúi đầu cắn môi.
Đồ tù màu cam bị lột sạch, hắn đè tôi lên trên giường, sau đó cúi đầu hôn lấy tôi.
Là nụ hôn chậm rãi mà dịu dàng, hoàn khác khác xa với lần đầu tiên xâm chiếm như lăng trì trước đó, hơi thở của hắn từ từ từng chút chiếm lấy hô hấp của tôi, tôi cứng đờ không dám nhúc nhích, bị đầu lưỡi của hắn liếʍ ɭáρ cũng không biết đáp lại như thế nào.
Hắn là một tù nhân bị phán chung thân, cũng là người đồng tính đã xâm phạm tôi.
Tôi dần dần nhắm hai mắt lại rơi lệ, cảm giác được tay hắn lột luôn đồ tù ở thân dưới, sau đó tách hai chân của tôi ra, ngón tay thon dài dọc theo khe mông chui vào nơi khó nói ra miệng, mang theo chất lỏng trơn trượt.
Là thuốc bôi trơn, có lẽ là Anthony đã cho hắn.
Nhưng thứ này cũng không thể giảm bớt căng thẳng trong tôi, bởi vì lần trước tôi cũng dùng nhưng mà hoàn toàn chả có tác dụng gì, cho dù bôi trơn thế nào đi nữa, khi ƈôи ŧɦịŧ to bự của Adam cắm vào nơi chật hẹp đó của tôi cũng sẽ xé rách tôi ra.
Tôi run lập cập chuẩn bị xong tinh thần chờ hắn tiến vào, nhưng hắn tốn rất nhiều thời gian để bôi trơn, làm tần suất run rẩy trong tôi chậm lại, lòng hoảng sợ căng thẳng suốt một khoảng thời gian dài cũng dần có chút thả lỏng, cuối cùng hắn mới cắm vào.
Hắn chôn đầu ở trước ngực tôi liếm lấy đầṳ ѵú, tôi không hiểu bộ ngực bằng phẳng này có gì đáng để thưởng thức, hơn nữa động tác của hắn cũng không quá thành thạo, nhưng trong nháy mắt khi hàm răng cọ qua đầṳ ѵú cũng có thể làm cho tôi run lên bần bật, ước gì có thể cuộn mình lại đẩy hắn ra.
Nhận thấy sự chống cự của tôi, Adam ngẩng đầu nhìn về phía tôi, sau đó đưa tay bóp chặt cơ mặt không cho tôi cắn răng rồi nói:
"Relax (Thả lỏng)."
Tôi không nén được căng cứng người nhìn hắn, mơ mơ màng màng không nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy có hơi thở nặng nề phả lên trên mặt, tựa như giăng lưới vây lấy cả cơ thể tôi.
Hàm răng không thể ngừng run lên, một tay hắn đang đặt bên mặt tôi luồn ra sau gáy quấn lấy đuôi tóc, sau đó nâng gáy tôi lên, nâng lên để hứng lấy nụ hôn của hắn.
Côи ŧɦịŧ tiến vào từ từ xé tôi ra, tất cả tiếng khóc và tiếng thở dốc của tôi đều bị hắn nuốt vào trong cái hôn.
Lần trước sau khi tôi ngất đi, cũng không biết lúc sau hắn đã làm gì, cũng mất đi quyền khống chế cơ thể, lần này tôi thà rằng mình ngất đi.
Thịt mềm trong cơ thể ép ra hình dáng rõ ràng của từng sợi gân nổi lên khi hắn đâm vào, ƈôи ŧɦịŧ to và dài lấp đầy cơ thể của tôi, tiếng va chạm vang lên lanh lảnh khi đút vào xen lẫn cả tiếng nước nhóp nhép do bị làm lâu đều chui hết vào trong tai tôi.
Tôi hận hắn không nói lời nào, giận hắn vô tình làm cho tôi khó xử, vừa xấu hổ không biết phải đối mặt với bản thân mình thế nào.
Nụ hôn của hắn trong bóng tối dừng trên mặt tôi, sau đó hắn cất lời hỏi:
"Why are you crying? (Sao em lại khóc?)"
Tôi nhắm chặt hai mắt không nói lời nào, nước mắt cứ chảy không kìm lại được.
Sau một khoảng im lặng hắn không hỏi nữa, tay ôm siết lấy tôi từ phía sau, tôi gần như bị hắn nâng lên khỏi mặt giường, cơ thể dính sát vào nhau, cũng chỉ có thể hoảng hốt ôm chặt hắn, níu chặt đường nét cường tráng đẹp đẽ sau lưng, móng tay run rẩy để lại vết cào.
Trong cơ thể ướt nhẹp, hắn đã bắn vào trong tôi một lần, bị chất lỏng nóng bỏng lấp đầy trong giây lát tôi như bị ấn lên người một con dấu không thể rửa sạch, run rẩy cực mạnh, cảm giác bản thân dơ bẩn từ trong ra ngoài.
Mà hắn đưa tay lên vuốt lại mái tóc ướt đẫm trước trán tôi rồi vuốt ve bờ mi ướŧ áŧ, tôi không mở mắt nổi, nhỏ tiếng khóc lóc.
"Don’t cry (Đừng khóc)."
Giọng nói lạnh lùng hơi khàn khác so với trước đây, nhưng tôi không để ý đến.
Trong bụng căng xót chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn, hắn nâng người dậy trước sau đó lật người tôi qua, rồi lại tiến vào từ phía sau.
Tôi vô thức siết chặt ga trải giường, vùi người giữa hai khuỷu tay của mình để chịu đựng những cú va chạm dữ dội của hắn, nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề trầm thấp và gợi cảm của hắn vang lên bên tai, dường như trong sự lạnh lùng vô tình lúc ban ngày của hắn cuối cùng cũng để lộ ra cảm xúc của con người, có du͙ƈ vọиɠ cũng có khát khao.
Trong lúc loạng choạng tay tôi huơ nắm lung tung để giữ thăng bằng, trong lúc vô tình chạm phải một vật cứng, rơi xuống đất một cái bộp.
Tôi chậm chạp nhận ra có lẽ đó là quyển sách hắn đặt dưới gối đầu.
Đó là thứ hắn xem như bảo bối, tôi bỗng hoảng lên, không ngừng nói xin lỗi "sorry", sau đó sốt ruột giơ tay nhặt lấy quyển sách bị rơi xuống đất, nhưng hắn đã nhặt lên nhanh hơn tôi, cơ thể đè nặng dán sát vào lưng tôi, lúc nói chuyện phun ra hơi thở ấm áp lên gáy tôi làm tôi lập tức tê dại hết cả đầu.
Hắn trả lời, giọng điệu vẫn như thường:
"Never mind (Không sao cả)."
Tôi như bị tóm lấy đốt thứ bảy, người sắp rơi xuống giường, hắn đặt sách sang chỗ khác, sau đó lại vớt tôi về, ƈôи ŧɦịŧ đã rút ra ngoài lại chen vào cả cây, đâm cho tôi rên lên một tiếng, lại vội vàng cúi đầu chôn trong khuỷu tay, cắn mạnh lên mu bàn tay.
Vết máu rỉ ra phủ lên dấu răng như có thể làm giảm bớt chút đau đớn trên người, tôi hoảng hốt như đang lọt vào trong giấc mơ.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã bắt được tay của tôi kéo sang một bên, không nói gì nhưng tỏ rõ hắn không đồng ý.
Tôi không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng cắn góc gối, hoặc là cố gắng đè nén từng tiếng đứt quãng do va chạm, ngay cả tôi cũng nghe thấy tiếng của mình, yếu đuối, bất lực còn xen lẫn chút ngọt ngào không dám thừa nhận.
Thật sự quá hư hỏng rồi.
Lúc sau tôi lại ngất đi, nhưng lần này không có đau đớn khó khăn như lần trước, có thể là do tôi mệt, không thể chịu được đòi hỏi mãnh liệt của hắn trong một khoảng thời gian dài như vậy.
Ngày hôm sau tôi tỉnh lại trong ủ rũ, không còn nhìn thấy Adam, Chiêm Nhẫn lại đến đây trông nom tôi.
Tôi nhờ anh lấy chocolate tôi đặt bên gối ở giường trên xuống, sau đó bẻ một miếng nhỏ màu trắng ngậm trong miệng, anh nhìn tôi, trò chuyện với tôi một lúc rồi lại đi, không có hỏi nhiều, cũng không căn dặn gì thêm.
Chuyện này với tôi mà nói là một chuyện tốt, chúng tôi đều hiểu.
Sau đó có hai chuyện đã thay đổi.
Thay đổi thứ nhất là tôi ngủ ở giường dưới của Adam, hắn sẽ làʍ ŧìиɦ với tôi nhiều lần, cũng không giới hạn chỉ ở trên giường, còn ở trên bàn, trên bồn rửa tay, hoặc là đè tôi vào tường làm lúc đang tắm.
Côи ŧɦịŧ của hắn làm tôi khó có thể tiếp nhận, nhưng không có gì là không thể quen cả, mấy lần đầu chúng tôi phải dùng rất nhiều thuốc bôi trơn để mở rộng, sau này làm nhiều lần thì không cần tốn nhiều thời gian như vậy, tôi có nuốt hết ƈôи ŧɦịŧ của hắn vào cũng sẽ không bị thương nữa.
Thay đổi thứ hai là Adam đã học được tiếng Trung.
Tôi không biết thiên phú về ngôn ngữ của hắn cao như vậy, cũng có lẽ là hắn đã thông minh sẵn.
Có một ngày hắn cầm về một đống sách từ chỗ của ông chủ, ban đầu tôi cứ tưởng là tập thơ, sau đó mới phát hiện là sách tiếng Trung từ sơ cấp đến cao cấp.
Nhưng khi có tôi và Chiêm Nhẫn là hai người biết tiếng Trung ở cạnh, trước giờ hắn chưa từng mở miệng hỏi hay nhờ giúp đỡ.
Hắn không cần giúp đỡ.
Tôi tận mắt nhìn thấy hắn lật mỗi một quyển sách ra xem qua một lượt, nhìn như chỉ tùy ý xem thôi, nhưng sau khi xem xong hết thì hắn không mở ra thêm lần nào nữa, mấy ngày sau đã có thể dùng tiếng Trung gọi tên tôi thật rõ ràng.
"Gia."
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng nghe như chẳng mang theo chút xíu tình cảm, tôi không khỏi quay đầu nhìn sang, Adam đang ngồi trên bậc thang nhìn tôi, đưa tay về phía tôi.
Anthony nói bây giờ nét mặt của hắn khi nhìn tôi rất dịu dàng, không ai có thể so được.
Nhưng làm thế nào tôi cũng không nhận ra, mặt hắn vẫn cứ không có cảm xúc như trước, đôi mắt nhạt màu cũng hệt như sương mù.
Tôi nhìn không thấu hắn.
Tôi đứng dậy đi về phía hắn, nắm chặt lấy tay hắn, sau đó ngồi vào lòng hắn.
Bây giờ hắn rất thích tư thế này, dán sát vào lưng tôi, cằm đặt trên vai tôi, nới lỏng cánh tay vòng qua người tôi, rồi yên lặng nghe tôi đọc thơ.
Ánh mặt trời hôm nay rất tuyệt, chiếu lên người ấm áp dễ chịu, Adam nhìn thì lạnh lẽo nhưng cơ thể rất nóng, hừng hực như lửa thiêu cháy tôi.
Không biết Anthony và Chiêm Nhẫn đã chạy tới nơi nào, gần đây hai người họ cãi nhau, tôi hỏi Adam mới biết là ở bên ngoài có người đang tìm Chiêm Nhẫn, dường như muốn đưa anh ra ngoài, nhưng Anthony không chịu cho anh rời khỏi ngục giam, vì thế nên bọn họ mới cãi nhau.
Sau khi đến nơi này tôi dần dần mất đi suy nghĩ muốn rời đi, bởi vì tôi cho rằng người bên ngoài đã quên tôi rồi, từ sau khi bố mẹ tôi qua đời vào năm ngoái, quyền tài trong gia tộc đã bị những người khác lặng lẽ di dời cả rồi, đây cũng là điều tôi mới biết được lúc ở trên tòa án.