• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nhìn thấy Tư Hàn dưới lầu cầm roi trả lại cho nữ tử áo đỏ, chẳng những không bình ổn được trận ầm ĩ mà còn làm hại bản thân bị một tên to con cuốn lấy, ngay cả Vu Thị và Quan Vân Trường cũng bị nữ tử áo đỏ cầm roi rượt khắp sảnh chật vật chạy trốn chung quanh, Thị Kiếm tức giận nhìn tiểu thư nhà mình hỏi:"Tiểu thư, chúng ta có cần xuống giúp bọn họ một chút hay không?"

"Lát nữa...... Nhìn xem đã......" Tư Khuynh Thần nhìn một thân ảnh xám trắng dưới lầu chật vật trốn dưới bàn, đuôi lông mày hơi nhăn lại, sau khi nhìn thấy lằn roi đỏ rực hằn rõ trên mu bàn tay thì giọng điệu khẽ biến.

"Nhưng mà......"Thị Kiếm nhìn đến sắc mặt tiểu thư nhà mình đành phải bất đắc dĩ buông tha cho việc nhắc lại.

"Thị Vũ, đừng để nàng ta làm nhóm phu quân bị thương!" Tư Khuynh Thần nhìn đến cái bàn Vu Thị núp bên dưới bị đập nát xong bèn nói với Thị Vũ.

"Vâng, tiểu thư!" Thị Vũ nói xong, cầm lấy mấy chiếc đũa trên bàn. Tay phải quăng ra một chiếc đũa về phía tay cầm roi của nữ tử áo đỏ. Chiếc đũa xuyên qua lớp màn cửa sổ mỏng, lướt qua mu bàn tay cầm roi của nữ tử áo đỏ, để lại một dấu vết, sau đó ghim vào một bình rượu gần đó, bình rượu nháy mắt vỡ nát.

" Thị Vũ, sao lần này lệch nhiều quá vậy??" Thị Kiếm nhìn Thị Vũ phóng đũa làm tay nữ tử áo đỏ bị thường, tỏ vẻ không vừa lòng với kết quả này.

Thị Vũ nhìn Thị Kiếm, trầm mặc không nói, chỉ là tay phải lại cầm thêm một chiếc đũa chuẩn bị.

"A...... Này cô gia cũng thật là, biết rõ mình không đánh lại ai lại còn cố tình gây chuyện, lại còn to mồm nói mấy câu như vậy nữa chứ, không phải là muốn ăn đòn sao?" Thị Kiếm nhìn bộ dáng Vu Thị và Quan Vân Trường chật vật không chịu nổi, nhịn không được cảm thán.

Tư Khuynh Thần nghe Thị Kiếm nói, ngẩn người, cau mày nhìn người ở dưới lầu, hơi xuất thần suy nghĩ, một hồi lâu trên mặt dãn ra một nụ cười nhàn nhạt: "Thị Vũ, vừa nãy thấy nữ tử kia đánh với nam tử kia, ngươi cho rằng nếu nàng vẫn bình tĩnh như vậy Tư Hàn có thể dễ dàng đoạt được roi trên tay nàng vậy không?"

Thị Vũ suy nghĩ một chút mới nói: "Tuy đối phương không mạnh, Tư Hàn đấu với nàng sẽ thắng, roi trên tay nàng cũng sẽ bị Tư Hàn đoạt lấy. Mà Tư Hàn không giỏi dùng roi, nếu nàng không bị lời nói của cô gia ảnh hưởng, hẳn là không bại nhanh như vậy!"

"Ân ~" Tư Khuynh Thần gật đầu một cái, bên môi xuất hiện nụ cười nhàn nhạt,ánh mắt nhìn xuống dưới lầu mang theo tìm tòi nghiên cứu.

"Tiểu thư, ý của người là vừa rồi cô gia cố ý dùng lời nói chọc giận nữ nhân kia?" Thị Kiếm trợn mắt không tin nhìn tiểu thư nhà mình đang mỉm cười.

"Có phải như vậy hay không, ta cũng không chắc lắm!" Tư Khuynh Thần nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn một người nào đó ở dưới lầu đang chật vật tránh ở một bên thở dốc còn không ngừng la hét với một người khác, cười nhẹ.

"A?" Thị Kiếm nghi hoặc nhìn Thị Vũ rồi lại nhìn tiểu thư nhà mình đột nhiên tâm tình trở nên vui vẻ.

"Thị Kiếm, lát nữa người cách vách đi xuống, ngươi ra ngoài nhìn xem người của Đinh tri phủ với Lý thành chủ đang ở nơi nào?" Tư Khuynh Thần nhìn đại sảnh hỗn độn, đáy mắt hiện lên chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Vâng tiểu thư!" Thị Kiếm gật đầu ứng hạ.

"Thị Vũ ~" Tư Khuynh Thần nhìn Thị Vũ lại lấy ra một chiếc đũa, ánh mắt đảo qua đại sảnh, nhìn thấy một người nào đó ở dưới lầu vì trốn tránh mà sau lưng lại bị roi quất trúng, tuy rằng không tổn thương da thịt nhưng áo ngoài vẫn bị xé rách. Câu nói tạm dừng một chút, lại đổi ý: "Thị Vũ, ngươi theo ta xuống dưới!" Nói xong, nghe được thanh âm hai người kẻ xướng người họa dưới lầu, nụ cười trên mặt lại đậm vài phần.

Thị Vũ và Thị Kiếm sửng sốt một chút, Thị Kiếm khó hiểu nhìn nàng hỏi: "Tiểu thư, không phải chúng ta làm vậy sẽ đả thảo kinh xà sao?" Nói xong, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn Thực Nhân Tộc ngồi cách vách, không khỏi trở nên tức giận. Bọn họ tuy rằng nói rất nhỏ. Nhưng việc nên nghe nên biết các nàng đều không hề bỏ sót. Nhị hoàng tử cấu kết với những người này, cấu kết với nhau làm việc xấu không nói, còn dẫn sói vào nhà. Bây giờ còn muốn lợi dụng những người này vu oan cho lão gia các nàng, bức bách tiểu thư gả cho hắn.

"Hết cách, đụng những người này ở đây cũng tốt, đỡ phải tìm cách điều tra thăm dò đối phương!" Khóe môi Tư Khuynh Thần khẽ nhếch cười khẽ, xoay người bưng chén trà ấm áp trên bàn hớp một ngụm.

Thị Kiếm nhìn đến nụ cười trên mặt tiểu thư nhà mình, thân thể hơi run một chút, nhưng này vẫn không ảnh hưởng đến sự sung bái của nàng đối với tiểu thư nhà nàng.Mỗi lần tiểu thư nhà nàng cười như vậy, điều đó có nghĩa là sẽ có chuyện hay sắp xảy ra. Thị Kiếm nghĩ đến đây, kích động nhìn tiểu thư của mình thỉnh cầu nói: "Tiểu thư, ta có thể cùng Thị Vũ đổi vị trí được không?" Nàng có vẻ muốn cùng tiểu thư đi đả thảo kinh xà a ~

"Nếu Thị Vũ đồng ý!" Tư Khuynh Thần bất đắc dĩ nhìn nàng trả lời.

"A, cám ơn tiểu thư!" Thị Kiếm kích động thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, nói xong, vội vàng xoay người nhìn Thị Vũ cầu xin: "Thị Vũ, chúng ta đổi một chút được không??"

"......" Thị Vũ thản nhiên liếc nàng một cái, trầm mặc thả chiếc đũa trên tay xuống mặt bàn.

"Hảo, Thị Vũ, đổi với ta nha......" Thị Kiếm lấy lòng nhìn Thị Vũ.

"......" Thị Vũ vẫn trầm mặc như cũ.

Thị Kiếm nghĩ đến Phong Dương nay phải đi hỗ trợ quân Tây Bắc, đưa ra điều kiện trao đổi, cầu xin nhìn Thị Vũ nói: "Như vậy được không, Thị Vũ, chờ sau khi biểu tiểu thư trở về, ta sẽ đổi với người, về sau ta sẽ đi theo giúp biểu tiểu thư được không......"

Thị Vũ nhìn Tư Khuynh Thần lúc này đã mang khăn che mặt trở lại, thấy nàng không nói gì, nhìn vẻ mặt chờ mong của Thị Kiếm liền nhẹ nhàng gật đầu nói: "Hảo!"

Thị Kiếm chỉ lo kích động mà bỏ qua đáy mắt Thị Vũ chợt lóe lên, cũng không phát hiện vẻ mặt nhẹ nhõm của Thị Vũ lúc gật đầu đồng ý.

= = = = = = = = Vạch chuyển cảnh Vu Thị và Quan Vân Trường = = = = = = = = = = = = = =

"Hộc......" Cùng đại Quan trốn dưới bàn, không nghĩ tới, cái bàn thoạt nhìn có vẻ cứng chắc này lại bị một roi đập nát, không để ý tới mu bàn tay trái nóng rát, ta liều mạng trốn sau cây cột cùng đại Quan, chật vật thở dốc.

"Hộc......" Cớ gì Tư Hàn vừa can thiệp một chút thì đã trả roi cho đối phương,nhìn cũng biết nữ nhân kia là một người không đáng tin, vừa cầm lại roi liền quất về phía chúng ta ngay lập tức.

"A......" Lúc ta và đại Quan đang thở dốc, nữ nhân kia đột nhiên ôm tay hô to, mà cách bên tay trái chúng ta không xa là một bình rượu đột nhiên bị đập nát, hương rượu nồng đậm nháy mắt tràn ngập đại sảnh.

"Hộc......" Đại Quan kéo kéo tay áo của ta chỉ vào bình rượu vỡ và nữ nhân đang ôm tay rồi nói nói:"Tiểu Vu, hình như chúng ta được cao thủ cứu!"

"Ân......" Gật gật đầu, thừa dịp hiện tại nữ nhân kia đang ôm tay gào thét người đánh lén của nàng xuất hiện, ta phải tìm một góc cách xa nàng một chút mà trốn.

"Tiểu Vu, ngươi nói nữ nhân dã man này đến từ đâu nhỉ?" Đại Quan ngồi vào cạnh ta không sợ chết hỏi.

"Không biết ~" Dù sao không phải Nguyệt Quốc là được ~

"Tiểu Vu, ngươi nói xem, có phải nữ nhân dã man này thấy hai ta lớn lên tuấn tú nên mới quấn quýt hai ta không rời a?" Tên Quan Vân Trường không sợ chết đột nhiên la lớn. Lời nói tự kỷ truyền khắp đại sảnh, len theo từng ngóc ngách, chỉ sợ lúc này người ngồi trên lầu ba cũng có thể nghe rõ mồn một.

Vốn đang tìm người đánh lén mình, nữ tử áo đỏ nghe được lời của đại Quan thì hai mắt bốc lửa, ánh mắt quét về phía chúng ta, ta lập tức quyết đoán đứng lên trốn sang bên kia, nhất định phải bảo trì khoảng cách với Quan Vân Trường.

"Ba......" Chỗ ẩn núp vừa rồi bị chiếc roi thăm hỏi một vòng, hơn nữa uy lực phá hủy dường như còn lớn hơn vừa rồi, chỉ là độ chính xác có vẻ giảm đi một chút.

"Tiểu Vu, xong rồi, hình như nữ nhân dã man này đã thật sự coi trọng hai người chúng ta rồi......" Đại Quan vừa thét chói tai vừa chạy trối chết, nhưng mồm vẫn không ngừng hô to ~

"Ba ~" Ôm đầu chật vật ngồi xổm xuống, một tiếng gió lướt qua đỉnh đầu. Cây cột bên cạnh xuất hiện một vết roi sâu hoắm. Hộc ~ May mà né mau, bằng không hiện tại ta cũng cùng chung kết cục với cây cột bên cạnh.

"A ~" Nữ nhân kia đột nhiên ôm cánh tay, trên tường cách đó không xa lại xuất hiện thêm một cây đũa.

"Này, đại Quan, ngươi có thể câm miệng lại được không......" Tư Hàn còn bị cái tên to con kia quấn lấy, mà nữ nhân này hình như bị chọc tức điên rồi, nếu tiếp tục như vậy, nàng quất roi tuy không chuẩn như ban nãy nữa nhưng xét đến lực sát thương hiện tại, lỡ may bị quất trúng một phát là chắc chắn xong đời!

"A, tại sao?" Đại Quan còn mở to hai mắt nhìn ta, nói xong còn bỏ thêm câu: "Tiểu Vu, ngươi xem bộ dạng nàng hiện tại y như rằng lão phu ta đây rất vừa mắt nàng a......" Thanh âm câu này còn to hơn hồi nãy.

"Nếu ngươi muốn tiếp tục nói thì làm ơn đừng dựa sát lại đây như vậy~" Từ lúc bị đuổi giết bắt đầu vẫn không tách ra trốn, đây vốn là một chuyện không hay ho gì, bây giờ hắn còn chọc ghẹo người ta như vậy. Mà điều quan trọng là, mỗi lần hắn chọc điên người ta xong, kẻ vô tội hứng đòn luôn là ta a, nghĩ đến đây vết thương trên mu bàn tay lại bắt đầu đau rát.

"Như vậy sao được, ta muốn bảo hộ ngươi a......" Đại Quan dõng dạc.

"......" Cũng không biết là ai bảo vệ ai, lúc roi bay tới cũng không biết là ai trốn lẹ nhất.

"Hơn nữa, tiểu Vu, không phải chính ngươi nói nữ nhân dã man kia càng tức giận thì chúng ta sẽ càng an toàn sao~" Đại Quan vừa nói vừa dựa lại đây nhỏ giọng nói.

"Vừa rồi là tình huống nguy cấp......" Hồi nãy ta nghĩ rằng tên to con kia hẳn là tên ngốc chỉ có cái mã bên ngoài, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ai ngờ rằng không những tứ chi phát triển mà thân thủ còn lợi hại như vậy, quấn lấy Tư Hàn đấu từ nãy đến giờ vẫn bất phân thắng bại.

"Hiện tại cũng thực nguy cấp a, ngươi xem không phải hiện tại nữ nhân dã man kia không còn đánh chuẩn như lúc đầu nữa sao, hơn nữa còn có một cao thủ từ một nơi bí mật gần đây vẫn lén giúp chúng ta sao......" Quan Vân Trường không sợ chết hét lớn bốn chữ nữ nhân dã man ra khỏi miệng.

"Ba...... Tê......" Trời ạ, hình như phần áo sau lưng đã bị xé rách, may mà chất lượng của bộ quần áo này đủ dày, đủ tốt. Là tên Quan Vân Trường nói ngươi là nữ nhân dã man a, ngươi muốn đánh cũng phải đánh hắn a, cớ gì mà roi của ngươi cứ hướng về phía ta thế a...... Nếu nói ngươi nhất thời nổi điên nên mất chính xác là chuyện có thể hiểu, nhưng ngươi cũng không cần mỗi lần mất chính xác lại quất tới người ta a, bộ quần áo ta mặc trên người rất là đắt tiền biết không......

"Đại Quan, ngươi nói đúng, xem ra nữ nhân dã man này đã bị mị lực của chúng ta mê hoặc. Trước không cần nhắc đến ta hiện tại đã yên bề gia thất, cho dù là độc thân cũng không không cần loại nữ nhân này. Cho nên đại Quan này, tuy rằng ngươi đang độc thân, đối phương tuy rằng có chút dã man nhưng lại khá xinh đẹp, dù vậy ngươi cũng không thể đánh mất khí khái nam nhi mà khuất phục a...... Ta cũng không muốn gọi một nữ nhân dã man như vậy là tẩu tử (chị dâu) a......" Nổi điên đi, tiếp tục nổi giận rồi sau đó mất chính xác hơn nữa, tốt nhất là hồi nữa mất chính xác đến nỗi tự đánh không trúng mình một roi luôn ~~

"Tiểu Vu, ngươi yên tâm, bổn thiếu gia cho dù xuất gia làm hòa thượng cũng sẽ không cưới loại nữ nhân dã man này......" Đại Quan cũng nể tình lớn tiếng đáp lại.

"Ba......" Ôm đầu, trốn dưới bậc thang.

"Đại Quan, sao giờ này quan sai nha dịch vẫn chưa đến......" Ở đây hỗn loạn lâu như vậy, hẳn phải có người báo quan chứ......

"Tiểu Vu, mấy tên nha dịch này sẽ không đến đâu......" Đại Quan thở dài nói.

"A??" Vậy chẳng phải xong rồi sao? Hình như câu vừa nãy ta la hơi bị to a......

"Ân, bởi vì ngày thường công tử của Đinh tri phủ và công tử của Lý thành chủ thường xuyên gây chuyện ở chỗ này nên nha dịch chỉ cần nghe báo có người gây sự ở Thiên Hương lâu thì sẽ tuyệt đối nhắm mắt cho qua, sau đó cũng không thèm đến nữa......" Đại Quan lắc đầu thở dài.

Đột nhiên trên đầu chúng ta vang lên một loạt tiếng bước chân, theo sau là một giọng nam vang lên: "Tiểu muội......"

"Đại ca......" Thanh âm của nữ nhân dã man.

"Xong rồi......" Ta và đại Quan hai người nhìn nhau, vạn phần tuyệt vọng, các nàng còn có cứu binh nữa a ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK