Với tay sờ soạng bên cạnh một phen, tìm được một thứ gì đó mềm mại, ôm vào trong lòng, xoay người tiếp tục ngủ bù cho buổi sáng.
"Tiểu thư, sao hắn lại ở chỗ này......" Vùi đầu vào trong thứ đang ôm trong ngực, ngăn trở thanh âm chim bói cá líu ríu bên tai, Thiên Hương lâu này sao lại cách âm kém như vậy.
Qua một hồi lâu, thanh âm líu ríu biến mất không thấy, bên tai trở nên thanh tĩnh. Thoải mái tựa đầu dựa vào thứ mềm mại gì đó cọ cọ, tiếp tục ngủ, trước khi ý thức biến mất liền cầu nguyện cái tên Quan Vân Trường chạy đi mua này nọ đừng quay về nhanh quá, tốt nhất là để ta ngủ đủ trong này rồi hẵng đến.
Không biết ngủ bao lâu thì nghe thấy một trận tranh cãi ầm ỹ, đồng thời cổ họng có chút khát khô, bụng cũng truyền đến cảm giác đói rã rời mới chậm rãi mở to mắt, mờ mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, trợn mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm đồ án được điêu khắc trên khung cửa sổ và chiếc bàn trà phía trước. Nhìn một hồi lâu mới phản ứng lại, hiện tại không phải ở nhà cũng không phải tại cái quân doanh kia, hiện tại là ở Thiên Hương lâu, nhắm mắt lại, xoay người.
Sau khi chia tay Từ đại thúc vào thành, Quan Vân Trường lo lắng đến Thiên Hương lâu muộn thì chỗ đặt trước sẽ bị người khác đoạt, vì vậy đưa ra chủ ý chia nhau hành động, hắn đi thành tây mua bánh bao nhân thịt và tào phớ, mà ta tới Thiên Hương lâu trước, vào 'Phòng Số Hai Chữ Thiên' hắn đã đặt trước chờ hắn, sẵn tiện giúp hắn lưu ý một chút xem thần tượng của hắn là Tư tiểu thư và Phong quân sư ở phòng nào.
Bất quá, không biết là vì Thiên Hương lâu này nhân khí cực tốt, hay là bởi vì hôm nay có hội thi họa thịnh sự quá mức nổi danh mà mới sáng sớm đã đông nghịt người, tiến vào cửa mà cứ như lên rừng xuống biển cực kì khó khăn. Thật vất vả chen vào trong, kết quả là ngay cả tiểu nhị dẫn đường cũng tìm không thấy.Cuối cùng, vì không nỡ phiền toái lão chưởng quầy bận đến tối tăm mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là quyết định tự lực cánh sinh, dưới sự hướng dẫn của hắn, tìm một vòng trên lầu hai mới tìm được tấm thẻ gỗ ghi 'Phòng Số Hai Chữ Thiên '. Đứng trước cửa phòng, nhìn tấm thẻ gỗ treo bên trái, không chút do dự đẩy cửa ra.
Sau khi vào phòng, ta không khỏi cảm khái Thiên Hương lâu quả nhiên danh bất hư truyền, căn phòng Quan Vân Trường đặt trước không thẹn là mang chữ Thiên, không xét đến bày trí trong phòng này nhìn khá đẹp mắt, bên trong còn đặt một nhuyễn tháp nhìn có vẻ rất thoải mái. Ta vừa nhìn thấy nhuyễn tháp này thì cơn buồn ngủ liền lập tức chạy đến, cuối cùng ngăn không được dụ hoặc liền chạy tới, cởi giày, kê chiếc gối mềm mại trên đầu, thoải mái nằm xuống, nhắm mắt bồi bổ giấc ngủ.
Xoay người trên nhuyễn tháp, cọ một hồi lâu mới buông thứ đang ôm trong ngực ra, híp mắt, lười biếng duỗi thắt lưng, chậm rãi đứng lên.
Ngơ ngác nhìn một nam một nữ ngồi ở chiếc bàn tròn phía trước, nữ một thân áo trắng, nam đồng dạng một thân áo trắng. Mà hai người còn là mặt ngồi đối mặt, phía sau nữ tử áo trắng còn có một thị nữ mặc xiêm y hồng phấn đang đứng.
Vào lúc ta đang đánh giá bọn họ thì bọn họ ba người cũng đồng dạng xoay lại nhìn thẳng tắp về phía ta. Nam tử kia trông thật tuấn mỹ, mà nữ tử áo trắng kia mày liễu đẹp như tranh vẽ, đôi con ngươi bình tĩnh không một gợn sóng, sáng ngời mà thâm thúy, sóng mũi thẳng tắp mà ưu nhã, răng trắng môi hồng, băng cơ ngọc cốt, ân......Đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng nhếch lên, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, chống lại đôi con ngươi đen láy sáng ngời của nàng, tim đột nhiên nhảy lên một chút. Chớp mắt vài cái, muốn nhìn kỹ một chút, nhưng nàng đã muốn thu hồi tầm mắt. Nhìn nàng nhẹ nhàng cong lên khóe môi cùng sườn mặt trắng nõn tao nhã, ngây ngẩn một chút, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, vội vàng di chuyển tầm mắt về phía sau nàng, thị nữ đứng phía sau nàng trông cũng khá là xinh đẹp đáng yêu.
Chớp mắt, nhìn ba người vẫn đang bình tĩnh phía trước, tràn đầy nghi hoặc, ba người này sao lại xuất hiện trong này, là bằng hữu của Quan Vân Trường??
Vẻ mặt đau khổ, khởi động bộ não vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn có chút ngu ngốc,cúi đầu thật lâu, cũng không nghĩ ra được chút gì. Nheo mắt lại nhìn ba người trước mặt, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề trọng yếu, trong ba người này có một người mang giới tính là nam, một phút đồng hồ trước, ta vẫn nằm ở trên nhuyễn tháp này lăn quay ra ngủ, mà ba người này đây......Ân, nhìn trà nước và điểm tâm đặt trên bàn cộng thêm một đống vỏ hạt dưa trước mặt tên nam nhân kia, không khó thuyết minh một sự thật rằng bọn họ vào đây đã muốn lâu đến mức đủ thời gian cho bọn họ thừa dịp ta ngủ mà đánh giá ta từ đầu đến chân một cách kĩ càng.
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ thì toàn bộ thân thể tựa như rớt vào hố băng trong một mùa đông giá rét, thật là lạnh lẽo. Vừa rồi gương mặt nữ tử áo trắng kia còn mang theo chút tươi cười, nghĩ vậy cảm thấy cả kinh, vụng trộm lấy tay chà lau khóe miệng. Hộc ~ hên quá, không có nước miếng.
Hít sâu một hơi, trấn định cúi đầu mang giày vào, lặng lẽ kéo phẳng quần áo bị đè nhăn, đứng lên khỏi nhuyễn tháp, ngẩng đầu ưỡn ngực, trấn định, chậm rãi bước đến trước bàn tròn, kéo ghế ra ngồi xuống.
Ngẩng đầu chống lại tầm mắt của ba người đang phóng tới trên người, giơ lên khóe miệng, xán lạn cười. Không chút hoang mang với tay lấy một cái chén trà thay chính mình đổ đầy trà, bưng lên uống vài ngụm, vừa uống vừa tự hỏi tình thế hiện tại trước mặt.
Bọn họ là bằng hữu Quan Vân Trường sao? Hay là bọn họ đi nhầm phòng? Nếu là bằng hữu Quan Vân Trường, cái này dễ giải quyết; Mà nếu quả là bọn hắn đi nhầm phòng, vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Đối phương có ba người, mà bên ta, thế lực cực kì mỏng manh.
"Ngô......" Chép chép miệng, cúi đầu nhìn chén trà trên tay, trà này sao lại có vị đắng như vậy??
Buông cái chén, cắn răng, lấy ấm trà lại vì mình đổ thêm một chén nữa, xoay người chống lại tầm mắt nữ tử áo trắng ngồi bên tay trái, nhìn nụ cười nhàn nhạt trên mặt nàng, trả lại cho nàng một nụ cười càng rạng ngời hơn, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng tỏ vẻ thật nhiệt tình hữu hảo cùng nàng chào hỏi:"Tiểu thư, xin hỏi căn phòng này là Phòng Số Hai Chữ Thiên phải không?"
Đột nhiên nụ cười trên mặt nữ tử áo trắng trở nên càng đậm, cười ngay cả ánh mắt cũng hơi hơi cong lên:"Đây là Phòng Số Hai Chữ Huyền!" Thanh âm thực nhẹ nhàng êm ái, đặc biệt dễ nghe.
"Ha ha, vậy sao!! Ha ha!" Cơ thể đang khẽ động một chút bởi vì lời của nàng mà trong nháy mắt hóa đá, cổ họng giật giật, chậm rãi nâng chén trà lên, tận lực khống chế cho tay mình không run run. Cái chén vừa đến bên miệng, đem nước trà có hương thơm ngát nhưng vị lại có chút đắng bên trong ực một hơi nuốt xuống bụng. Uống xong chậm rãi buông cái chén, cười rạng rỡ với nàng:"Ha ha, ta ra ngoài xem bằng hữu của ta tới hay chưa, tiểu thư các người cứ ngồi ở đây......Ha ha......" Nói xong nhanh nhẹn đứng lên, thẳng sóng lưng nhanh chân vọt tới trước cửa, vội vàng mở cửa phòng lập tức xông ra ngoài.
Vừa lao ra khỏi cửa, sau lưng liền vang lên tiếng gào thét chói tai của Quan Vân Trường:"A......Tiểu Vu, sao giờ ngươi mới đến!!!"
Quay đầu, Quan Vân Trường đứng ở trước cửa phòng bên cạnh căn phòng ta vừa mới trốn ra.
"......" Ngẩng đầu nhìn về tấm thẻ gỗ bên trái căn phòng mới vừa trốn ra kia, mặt trên rành rành ghi một hàng chữ'Phòng Số Hai Chữ Thiên, đúng vậy a, nhìn Quan Vân Trường không xác định hỏi:"Căn phòng ngươi đặt trước quả thật là Phòng Số Hai Chữ Thiên hả??"
"Đúng vậy, không phải là đây sao!" Quan Vân Trường gật đầu, chỉ vào cánh cửa phía sau hắn:"Tiểu Vu, vừa nãy ngươi đi nơi nào? Sao lại đi ra từ căn phòng bên này? Ta trở về chờ ngươi nửa canh giờ cũng không thấy ngươi!" Vừa nói vừa rướn cổ nhìn về phía căn phòng bên cạnh đã đóng chặt cửa.
Theo hướng chỉ của ngón tay hắn, nhìn cánh cửa phía sau hắn, nhìn lại cánh cửa vừa đi ra khi nãy một cái, còn có tấm thẻ gỗ nằm giữa hai cửa phòng viết 'Phòng Số Hai Chữ Thiên ', tầm mắt lại dời sang bên cạnh, bên phải cánh cửa vừa mới bước ra kia cũng có một tấm thẻ gỗ, nhưng mặt trên lại viết 'Phòng Số Hai Chữ Huyền '......
Cắn răng nhìn hai tấm thẻ gỗ nằm kề hai bên cửa, nhất thời bi phẫn ngượng ngùng chồng chất.
"Tiểu Vu, ngươi làm sao vậy? Đói bụng chưa? Bánh bao nhân thịt và tào phớ ta đã mua về cho ngươi rồi...... Cái kia......" Quan Vân Trường vừa nói vừa lui từng bước nhỏ ra phía sau.
"Ta không sao......" Cắn răng, lúc nãy thật là mất mặt quá đi, may mà cũng không quen biết những người đó, về sau cũng sẽ không gặp lại......
"Tiểu Vu, vậy sao vừa rồi ngươi lại đi ra từ phòng cách vách thế??" Quan Vân Trường lại bắt đầu lải nhải không ngừng.
"......" Không để ý tới, lướt qua hắn đẩy cánh cửa phía sau.
"A......Tiểu Vu, Tư tiểu thư và Phong quân sư các nàng ở phòng cách vách đúng không? Vừa rồi ngươi nhìn thấy các nàng sao??" Quan Vân Trường hưng phấn cất cao giọng.
"Không phải......" Nghiến răng nghiến lợi, quay đầu dùng sức trừng hắn!
Trong Phòng Số Hai Chữ Huyền, Thị Kiếm thực khó hiểu cúi đầu nhìn sau lưng tiểu thư nhà mình mở miệng thắc mắc:"Tiểu thư, vừa rồi vì sao không cho ta đá cái tên nam nhân kia ra ngoài?"
Tư Khuynh Thần một thân áo trắng ngồi phía trước, nghe được lời của nàng cũng không mở miệng trả lời mà chỉ cười nhẹ nhìn cái chén không bên tay phải.
"Thị Kiếm, ngươi là nữ hài tử, sao hở một chút là thích dùng vũ lực giải quyết vậy...Ha ha..." Nam tử áo trắng ngồi đối diện Tư Khuynh Thần nói, hoặc có thể nói đây là một nữ tử mặc nam trang, cười ghẹo thị nữ đứng sau Tư Khuynh Thần.
"Biểu tiểu thư......" Thị Kiếm không phục trừng mắt nữ tử nam trang.
Phong Dương đột nhiên chống cằm, vươn cổ tới gần Tư Khuynh Thần ngồi đối diện, nháy mắt bỡn cợt hỏi:"Ha ha, Khuynh Thần, còn nhớ rõ mấy ngày hôm trước ta nói với ngươi về người kia sao?"
"Ân?" Tư Khuynh Thần dời mắt khỏi cái chén không kia, nhìn Phong Dương đang chống cằm, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.
"Chính là cái tên tiểu binh bảo Bát Phương Trận của ngươi là xoay vòng vòng ấy!" Phong Dương nhìn Tư Khuynh Thần cười có chút tà ác.
Tư Khuynh Thần thản nhiên nhìn thoáng qua Phong Dương, nhẹ nhàng gật đầu:"Ân!"
"Ha ha, vừa rồi nếu không nhìn lầm, cái tên tiểu binh kia chính là người đó ~" Phong Dương nói xong híp mắt nâng cằm một bộ dạng cao thâm.
"Là hắn thì sao?" Tư Khuynh Thần phản ứng rất lãnh đạm.
"Ha ha, Khuynh Thần, vừa rồi nhất định ngươi cũng nhìn ra thân phận chân thật của ' hắn ' có đúng hay không...... Ha ha......" Trong mắt Phong Dương lóe lên tia sáng.
Phong Dương thấy Tư Khuynh Thần trả lời thì lập tức nở nụ cười còn rạng rỡ hơn nữa nhìn Tư Khuynh Thần cắn từng chữ nói một cách rõ ràng:" Khuynh Thần, ngươi không biết là người này sẽ rất thú vị sao...... Hơn nữa người này còn có thể một hơi uống hết hai chén trà đắng mà chỉ có ngươi mới thích mà thôi. " Nói xong nhìn cái chén không kia, dường như nghĩ đến chuyện tình gì đáng sợ khẽ rùng mình hai cái.