Mợ hai thấy bà Hiền mới về đã bực tức quát người này, quát kẻ nọ. Biết bà có chuyện khó ở nên mợ quan tâm lắm.
- - Má đi đâu về mà trông má bực tức vậy, ai dám làm má giận?
- - Còn ai vào đây nữa, con Sen chứ ai, chuyện của nó đồn đi xa lắm rồi. Chuyến này ra đường chắc tao up cái mo vô mặt.
Na thấy vậy, trong đầu bỗng nảy ra 1 kế.
- - Bà à, hay bà đi xem bói thử xem, tìm thầy nào hay giải hạn cho bà.
Nghe Na nói cũng có lý, bà Hiền cũng tò mò.
- - Thầy nào được mày, chắc có mấy ông sư trong chùa thôi, mấy ônh đó cao tay ấn ghê lắm.
- - Dạ con ko biết ông nào hết, con lo cho bà nên con mới gợi ý vậy thôi.
Bà Hiền nghe Na nói thế bà cũng vui tai, nó cũng tốt, cũng biết lo cho bà. Dẫu biết rằng, nó lo cho Thiên Kim thì đúng hơn, sợ có chuyện gì ảnh hưởng đến cô nó.
- - Thôi được rồi, để mai tao lại lên chùa xem sao?
- - Dạ bà.
Na cười bí hiểm, ko phải Na gợi ý gì mà vì Na biết từ lúc tôi sinh đứa bé bất hạnh, ngày nào bà Hiền cũng đi chùa, cúng giường rất nhiều. Nên Na đánh vào sự mê tín của bà Hiền mà thôi.
…..
Cuối cùng tôi cậu ba quyết định để ba má tôi đi nơi khác ở, cậu còn cho thêm 50 đồng bạc trắng. Mặc dù lúc cưới bên nhà cậu đã cho 200 đồng bạc trắng rồi. Lài ko chịu đi với ba má tôi mà muốn ở lại bên tôi.
- - Thôi ba má đi đây, rồi ba má viết thư về cho con. Mấy đứa nhớ giữ gìn sức khỏe nghen.
- - Dạ ba má đi mạnh giỏi.
Nói là ba má đi nơi khác, tôi cũng ko biết ba má tôi sẽ đi đâu, cuộc sống sẽ ra sao, liệu có sinh sống được không nới đất khách quê người.
Cậu ba nắm tay tôi lên xe nhà cậu rồi chúng tôi cùng nhau về nhà bà Hiền.
Vừa bước xuống xe, bà Hiền chạy ra trên tay cầm theo tô muối hột, 1 tay kéo cậu ba ra, tay kia nắm muối hột vẩy hết lên người của tôi và cả em Lài nữa. Hành động của bà Hiền làm cậu ba rất tức tối.
- - Má… má làm gì mà kỳ vậy?
- - Kỳ gì mà kỳ, mày còn bênh nó, vì nó mà làm cho tao và ba mày xấu mặt, chưa đủ 3 tháng 10 ngày mà nó dám vác mặt về đây. Tao phải rải muối hất phong long chứ.
- - Sen có làm gì đâu, mà cái đó thuộc về y học, nói má cũng ko biết đâu, má đi vào trong đi.
- - Tao ko vào, tao cũng ko cho nó vào. Định mang phong long tử vào nhà tao hả.
- - Má đủ rồi đó, đứa bé là cháu nội của má đó.
- - Tao ko có cháu nội là con quái thai.
Tôi và Lài phủi phủi đi đám muối hột dính đầy người, đầy tóc. Nhưng sợ bà Hiền lắm, chẳng dám nói năng gì, chỉ trông cậy vào cậu ba mà thôi.
- - Má mà còn làm vậy tôi đi luôn đó.
- - Đi đi, đi luôn đi.
Cậu ba lại nắm tay tôi kéo đi, mợ hai và Na từ đâu xuất hiện kịp lúc lắm.
- - Kìa má, má bình tĩnh đi má, chú ba mới về sao má đuổi chú ấy đi.
- - Bình tĩnh gì nữa, lấy nhầm cái thứ gì ko ko đâu à.
Rồi mợ hai nhíu nhíu tay bà Hiền, còn nháy mắt nữa.
- - Má nghe con, mọi chuyện rồi cũng êm xui mà má.
Bà Hiền như hiểu được hàm ý của mợ hai, bà ném tô muối hột đi, ngúng nguẩy đi vào trong.
- - Mấy người ưng làm gì đó thì làm.
Mợ hai nhìn theo bà Hiền rồi lắc đầu.
- - Sen, em đừng sợ, má nóng giận nói vậy thôi chứ ko sao đâu. Vào nhà đi em.
- - Em..cảm ơn chị.
Mợ hai lại cười rồi cùng Na quay mặt đi vào trong.
Biết bà Hiền đang giận, mợ hai biểu bếp nấu chè đậu đỏ, rồi mợ hai mang lên phòng cho bà Hiền.
Cốc.. cốc…
- - Ai đó?
- - Con đây má.
- - Vào đi.
Mợ hai mang chén chè đặt trên bàn, rồi lại bên bà Hiền.
- - Má, má dậy ăn miếng chè đậu đỏ đi má.
- - Nuốt có trôi đâu mà ăn với uống.
- - Má phải ăn mới có sức đi chùa tìm thầy cao tay ấn chứ, mới giải được hạn xui chứ má.
Bà Hiền nghe cũng hợp lý, ngồi dậy ăn miếng chè đậu đỏ.
- - Hay mai con đi chùa với má, được ko má, con đi chùa cầu con luôn.
- - Haizzz, số tôi thiệt khổ, 2 đứa con dâu, đứa thì lâu con, đứa thì đẻ ra quái thai. Ko biết kiếp trước tôi ăn ở thế nào mà kiếp này lại bị trả báo nữa à.
Mợ hai cũng chỉ im lặng cúi mặt, ko nói gì.
…..
Chùa Thiên Nhã là ngôi chùa to nhất cái vùng này, bao nhiêu vị phu nhân hay con nhà giàu có mới được bước chân vào đây. Sau một hồi cúng kiến, khấn bái mà chưa hỏi thăm được thầy cao tay ấn, bà Hiền cũng thất vọng ra về.
Bước ra khỏi cổng chùa, bên cạnh có 1 cụ ông ngồi ăn xin, nói là cụ chứ chừng 60 thôi, ăn mặc rách rưới.
- - Xin bà, xin cô… bố thí cho già này ít đồng.
Bà Hiền lấy cho ông cụ 2 xu, ông cụ cúi đầu cảm ơn. Bà Hiền định quay bước đi, ông cụ liền gọi với..
- - Thưa bà, có phải nhà bà vừa có chuyện chẳng lành.
- - Đúng vậy, sao ông biết.
- - Mọi chuyện sẽ ko sao, nếu bà cứ sống tốt thế này. Chỉ cảnh báo với bà là nhà bà có 1 người xấu xa lắm, bà phải cẩn thận.
- - Trời, sao mà ông nói đúng quá vậy. Có cách giải gì ko?
- - Cái đó dựa vào quyết định và suy nghĩ của bà mà thôi.
Bà Hiền lấy luôn 5 đồng bạc trắng nữa cho ông cụ, ông cụ ko nhận. Ko nhận thì bà lấy lại, nghèo mà còn sĩ diện. Mợ hai thấy ông cụ thì nghĩ ngay đến người mà Na sẽ gán vào, mợ hai khá hài lòng.
- - Má, ông cụ ngó vậy mà nói đúng quá má ha.
- - Ừa, nhiều khi ổng là tiên bụt hiện ra giúp mình đó. Bởi đi chùa cúng giường nhiều phật mới phù hộ.
- - Dạ, má. Mình về thôi má.
- - Ừa.
Xe ngựa chở bà Hiền và mợ hai đi ra được 1 đoạn thì có 1 vị sư tay bưng tráp đi lại. Mợ hai cứ ngờ ngợ, hình như đây mới đúng là người mà Na nói.
- - Dừng lại.
- - Ủa, sao vậy con.
- - Má, có vị sư đi khất thực kìa má, mình ko cho là ko phải phép đâu má.
- - Ờ, ờ dừng xe lại.
Chú lái xe dừng xe ngựa lại, bà Hiền và mợ hai cùng xuống xe, chấp tay khẩn lạy. Rồi bỏ vào trong trap 5 đồng bạc trắng. Vị sư cúi lạy đáp trả, rồi bà Hiền lại ngoảnh mặt bước đi. Vị sư liền gọi lại.
- - Mô phật, thí chủ xin dừng bước.
- - Mô phật, có chuyện gì ko sư?
- - Có phải nhà đang có chuyện ưu phiền, khiến cho sắc diện bà héo hon.
- - Dạ đúng thưa sư, sao sư biết ạ.
- - Nhìn sắc diện thí chủ u tối, nhìn gia đạo thí chủ đang có việc xào xáo. Trong nhà đang có 1 người nữ mang điềm xui xẻo. Mà sắp tới đây sẽ còn án mạng nguy hiểm nữa.
Bà Hiền hoảng sợ cực độ.
- - Vậy...vậy phải làm thế nào thưa sư, xin hãy giúp tôi.
- - Chuyện này… chuyện này….
Mợ hai nhanh nhảu ghé tai bà Hiền nhỏ to. Rồi bà rút trong túi ra 10 đồng bạc trắng bỏ vào tráp.
- - Xin sư rủ lòng từ bi, xin giúp tôi vượt qua kiếp nạn này. Xong việc,tôi sẽ xin cúng giường thêm cho sư.
- - Cách thì có, nhưng bà có dám làm hay ko thôi.
- - Làm, việc gì tôi cũng làm.
Rồi vị sư ghé tai bà Hiền nhỏ to, xong vị sư chào bà Hiền rồi đi tiếp.
Mợ hai thấy mặt bà Hiền tái mét đi, hình như trong đầu bà Hiền đang suy nghĩ gì đó rất quan trọng.
- - Má.. má ơi…
- - Hả?
- - Má nghĩ gì mà con gọi nãy giờ má ko nghe vậy má?
- - À, ko có gì, về thôi.
- - Dạ, công nhận 2 vị sư nói giống nhau ghê má ha.
…..
Hơn mấy ngày rồi mà phía bà Hiền ko thấy động tĩnh gì, mợ hai sốt ruột hết lên, cứ đi ra đi vào ko yên.
- - Cô à, sao em thấy cô bất an quá vậy?
- - Sao mà ko bất an cho được, kế hoạch chúng ta bày ra hết rồi, chờ xem kịch nữa mà mãi ko thấy.
- - Hay mợ đi dò hỏi xem sao?
- - Chắc vậy quá.
Nói là làm, mợ hai đi lại phòng tìm bà Hiền, nhưng ko thấy bà đâu. Mợ đành đi quanh nhà xem, thấy bà đang trầm ngâm gì đó trước bàn thờ tổ tiên.
- - Má ở đây hả, con tìm nãy giờ.
- - Có chuyện gì ko con?
- - Con định xin má về nhà thời gian, chứ ở đây con sợ…
- - Sợ gì?
- - Sợ như vị sư nói ấy, án mạng đó.
2 chữ "án mạng" như thức tỉnh tâm can bà Hiền, nó như thúc đẩy cái quyết tâm mà bà nấng ná mấy nay.
- - Con đừng về, ở lại giúp má.
- - Giúp má chuyện gì hả má?
- - Diệt mầm hiểm họa.
…..
Tôi ko hiểu sao dạo này bà Hiền tốt với tôi lại như xưa, cả mợ hai nữa. Chắc bà Hiền đã suy nghĩ lại,thật là may quá.
- - Nè, ăn đi con, ăn cho bổ rồi còn lấy lại sức mà sinh con.
- - Dạ, con cảm ơn má.
- - Còn thằng Uy nữa, ăn đi con, nhìn gì má đó.
Cậu ba ko nghi ngờ gì, hồi xưa đến giờ cậu ba biết bà Hiền chỉ độc ác hay thủ đoạn gì bên ngoài thôi. Còn đối với con cái và gia nô trong nhà, bà ko hề bạc đãi.
- - Được rồi, má ăn đi. Ăn cho có sức khỏe.
- - Má được rồi.
Nói rồi bà Hiền vén tóc Sen, cười hiền từ.
- - Sen à,hồi trước má nóng tính quá, nghĩ lại thân phận phụ nữ, má lại thấy thương con thật á. Ko sao đâu con nghe, vợ chồng còn trẻ còn sinh được nhiều con nữa.
Nghe bà Hiền nói mà tôi rơi nước mắt, ko ngờ bà Hiền lại tốt như vậy.
- - Má… con.. con cảm ơn má.
- - Cái con bé này, khóc gì mà khóc, nín đi, mít ướt vừa thôi.
Cậu ba thấy má và vợ thân thiết, ôn hòa như vậy nên cũng yên tâm phần nào. Cậu ba nghĩ sóng gió gì thì cũng qua thôi, cậu biết tính má cậu mà, má cậu rất yêu thương cậu mà.
Cậu ba lại an tâm lên thành phố làm việc, chắc mẩm là mọi chuyện đều ổn thỏa hết. Nhưng cậu ba đâu ngờ, trước cơn bão tố thì trời lúc nào cũng thật trong lòng.
…..
Hằng ngày, Sen đều cùng bà Hiền và mợ hai đi chùa, tám chuyện, vân vân và mây mây… họ thân thiết với nhau như lúc trước. Mọi hành động ko khiến cho tôi mảy may nghi ngờ 1 âm mưu gì hết.
Cho đến khi tôi tỉnh lại trong 1 căn nhà tồi tàn, tay chân bị trói, còn bên kia là Lài, em tôi cũng bị y như tôi.
- - Lài.. Lài… tỉnh lại em...tỉnh lại.
Lài nghe tôi gọi liền tỉnh giấc, cố chồm người ngồi dậy.
- - Hai, hai… có chuyện gì vậy? Đây là đâu?
- - Chị ko biết… chị đau đầu quá.
Tiếng guốc gỗ càng gần, nhịp tim tôi đập vội, vì sợ hãi.
- - Mày tỉnh rồi à?
- - Má.. má làm cái gì vậy má, thả con ra.
- - Thả mày, tao mới là điên đó.
- - Má.. má nói ko giận con nữa mà má, sao lại làm thế này với con.
- - Im mồm, mày là đồ ma quái, đã dụ dỗ 2 thằng con trai tao, rồi còn sinh ra quái thai nữa. Con người sao lại có thể sinh quái thai chứ. Mày lại sắp làm hại nhà tao, có án mạng đó.
Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu lời van xin của tôi trở nên vô dụng, ko làm lay động được bà Hiền 1 chút nào hết.
- - Má ơi, con xin má,…con ko làm gì hết, con ko hại ai hết, xin má tha em của con má ơi.
- - Tha.. tha cho nó rồi bể kế hoạch của tao hả. Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Người đâu.
Có 2 tên gia nô đi vào, hình như là người mới nên tôi ko biết họ là ai. Tôi vẫn cố van xin.
- - Xin má… xin má tha cho con mà…
- - Hai ơi… hai cứu em… cứu em..
- - Cứu.. cứu chúng tôi… cứu với…
- - Mày sẽ nằm mãi dưới đáy sông thì nhà tao mới được yên ổn.
Bà Hiền liếc mắt cho 2 tên gia nô bịt miệng tôi lại. Nước mắt vẫn chảy cùng sự bất lực,tôi ko nghĩ bà Hiền lại muốn giết tôi. Vậy là hết rồi,tôi còn chưa kịp gặp lại ba má, còn chưa kịp trăn trối gì với cậu ba, còn.. chưa kịp sinh cho cậu ba đứa con khác. Hết rồi, hết thật rồi, chỉ thương em tôi phải chịu chết cùng tôi. Chỉ mong lúc này có 1 phép màu xảy ra.
2 tên gia nô vác chúng tôi ra ngoài sông gần đó, xung quanh trống trải, ko có nhà, ko 1 bóng ai qua lại, cơ hội sống của chúng tôi coi như hết rồi.
Bà Hiền nhìn tôi rồi đay nghiến 1 lần cuối.
- - Mày chết rồi, đừng đầu thai vào nhà tao nữa. Tao ko muốn giết mày đâu, nhưng vị sư đã nói, mày ko nằm dưới đáy sông thì nhà tao còn gặp họa. Thay vì đề phòng, thì tao diệt mày còn hơn. Đừng trách oán gì, chỉ trách mày mà thôi. Ném đi.
Chủm…
Tôi và Lài đều bị ném xuống nước, nước sặc vào mũi vào miệng của tôi rất khó chịu. Tuy là dân sông nước, nhưng bị trói thế này thì tôi ko thể làm gì được, càng vẫy vùng lại càng chìm sâu. Tôi chỉ mong, chit mong có ai đó cứu lấy em tôi thôi.