"Không phải bọn họ muốn đưa Lý Hải Đình lên giường của nàng sao? Nếu như Lý Hải Đình phát hiện trên giường có thêm một người nam nhân nữa, không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào?" Nghĩ tới đây, hắn lại không nhịn được, khóe miệng nhếch lên, khẽ mỉm cười.
"Nhưng làm như vậy, danh tiếng của ta cũng sẽ bị hủy, không bằng, chàng trực tiếp đưa ta về trang viên đi."
"Không, chuyện của Giang Mỵ nương và Mạc Hâm Mẫn phải giải quyết, nhân dịp này giải quyết luôn đi." Hắn cũng không hy vọng có cha mẹ vợ xảo trá , khoa tay múa chân bên cạnh mình.
"Xử lý triệt để?"
"Tin ta." Hắn vỗ nhẹ mặt của nàng, nháy mắt một cái, dập tắt ánh nến trên bàn.
Nàng còn có lời muốn hỏi, thế nhưng hắn lại mở miệng trước, thay đổi chủ đề của nàng.
"Còn nhớ, chuyện ta đã nói với nàng, về phụ thân và đại nương của ta không?"
"Nhớ, thê thiếp tranh chấp, hài tử chịu tội, mẹ chàng đã mất, bà ta cũng không đồng ý buông tha cho chàng." Chuyện như vậy chỉ cần mấy câu là có thể nói rõ ràng, nhưng không ai biết, bên trong đó chứa bao nhiêu chuyện khiến người ta phải xót xa.
"Nàng đoán xem, tại sao ta đã đi xa nơi đó, bọn họ vẫn không chịu buông tha cho ta?"lqd.
Nàng lắc đầu, nghiêng người sang, trong đêm đen nhìn chăm chú con ngươi đang tỏa sáng lấp lánh của hắn.
"Ta từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, sư phụ thường khích lệ ta, tương lại nhất định sẽ có thành tựu, mà đại ca tatính tình hung tàn, chấp mê quyền vị, thích dễ ngại khó, làm việc thì không đến nơi đến chốn."
"Cha chàng sợ giao gia nghiệp vào tay đại ca, sẽ bị hủy đi trong chốc lát?"
"Không sai, đại nương ta biết chuyện này, liền liên lạc với người nhà của bà ta, nghĩ hết biện pháp để trừ bỏ ta, ngày mẫu thân ta bị giết, mẫu thân giấu ta trong mật động dưới giường, mặc dù mắt ta không thể nhìn thấy, nhưng trong tai nghe rất rõ đoạn đối thoại của sát thủ và mẫu thân, năm ấy, ta bảy tuổi."
"Sau đó thì sao?"
"Cậu đã từng hỏi ta, có chịu mai danh ẩn tích hay không , sống cuộc sống tự do tự tại , ta trả lời ông ‘ mối thù giết mẹ, không đội trời chung. ’ sau này ta mới hiểu được, đó là cậu đang thử dò xét ta, vì vậy chúng ta đã đến Mạc Bắc, cậu mời rất nhiều sư phụ cùng nhau dạy ta, bọn họ dạy ta học, luyện võ, dạy ta doanh thương, binh pháp, dạy ta rất nhiều bản lĩnh để báo thù, cứ như vậy, ta, cậu và các sư phụ sống với nhau tám năm.
"Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, ta thành lập được vương quốc kinh doanh của chính mình, ta đưa việc buôn bán về kinh thành, tính toán từng bước một lũng đoạnmạch máu kinh tế Đại Tề, quân đội là sức mạnh, vậy bạc trắng sao lại không thể? Ta chỉ là không có nghĩ đến, diện mạo của mình lại giống phụ thân, làm bại lộ thân phận của ta, sau rất nhiều năm, ta sống qua ngày trong các cuộc đuổi giết của đại nương và đại ca.DD.LQD
"Năm ấy ta hồi Kinh, ở Tân Châu gặp một cô bé, nàng mười tuổi, mẫu thân qua đời, nàng khóc chạy lên đỉnh núi, quay đầu về hướng sơn cốc khóc lớn, nàng không cam lòng, nàng tức giận, nàng uất ức ánh mắt đó không giống ánh mắt của đứa trẻ mười tuổi, từ lúc đó trở đi, nàng đã chiếm được lòng của ta."
Là hắn? ! Cô bé à hắn nói là mình, Phó Cánh chính là người núp ở trên cây, là thiếu niên áo trắng giao thủ với sư phụ? !
"Ngay tại thời điểm đó chàng. . . . . ." Nàng nóng lòng muốn hỏi.
"Xuỵt." Hắn ngón trỏ để lên môi của nàng, nói nhỏ bên tai nàng: "Có người tới."
Là Lý Hải Đình?
Kỳ quái, sau khi Phó Cánh xuất hiện, nàng liền quên mất người đàn ông này, quên cả sợ, quên hắn đã từng tổn thương đến mình, là bởi vì có Phó Cánh, nàng liền có cảm giác an toàn?
"Có muốn biết tình huống năm đó hay không?" Nàng hỏi nhỏ vào tai hắn, nhưng hắn còn chưa kịp trả lời, cửa đã bị mở ra.
Lý Hải Đình vào cửa, đầu tiên là bắp chân đụng vào cái ghế, hắn khẽ kêu một tiếng, cả người lao về phía trước, nhưng vận số của hắn đủ tốt, tay chống đất đứng dậy hoàn toàn không đụng phải mảnh sứ bị vỡ.
Thi Mẫn ngồi dậy, cứng giọng hỏi: "Là ai ?"
Lý Hải Đình đau đến mức nghĩ muốn mở miệng mắng to, lại cứng rắn nhịn xuống, hắn chậm hạ âm thanh, nói: "Mạc cô nương, nàng đừng gấp, là ta, Lý Hải Đình, Hải Đình mến mộ nàng đã lâu, tới cửa cầu hôn lại bị cự tuyệt, không thể không ra hạ sách này, mong rằng cô nương đi theo ta, ngày sau ta nhất định ba môi sáu sính, kiệu hoa lớn nâng cô nương trở về."
Hắn vỗ vỗ xiêm áo, nghĩ thầm, việc đã đến nước này, bất luận như thế nào cũng phải làm đến cùng. Hắn nhấc chân lên, tiếp tục bước tới bên giường.Pin.LQD
"Câm mồm! Nếu như ngươi thật lòng, nhất định có thể dùng thành ý cảm động trưởng bối trong nhà, sao có thể loại thủ đoạn bẩn thỉu này." Đang nói chuyện, Thi Mẫn cũng cảm thấy kinh ngạc với chính bản thân mình. Lại có thể. . . . . . Nàng có thể không bỏ sót một chữ, nói ra toàn bộ lời nói của kiếp trước?
Nghe nàng lên tiếng, Lý Hải Đình nóng lòng."Cô nương nhỏ giọng chút, đây chỉ là biện pháp trong thế bí, ánh mắt Mạc lão gia cao, xem thường Thương gia chúng ta, mới không chịu đồng ý cửa hôn sự này, tại hạ không thể làm gì khác hơn là trước tạo thành sự thật, đợi ván đã đóng thuyền, Mạc lão gia không đồng ý cũng phải đồng ý. Chỉ mong cô nương giúp Hải Đình lần này, Hải Đình thề, ngày sau nhất định sẽ cẩm y vương thực, thương yêu cưng chiều cô nương trong lòng bàn tay."
Nói xong, hắn liền tung người nhào tới, Thi Mẫn làm bộlôi kéo cổ họng hét lớn lanh lảnh, "Cứu mạng, cứu mạng a. . . . . ."
"Cô nương, nàng theo ta một lần đi. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, rắc rắc một tiếng, xương tay cứng rắn của hắn bị vặn gảy, Lý Hải Đình phát ra tiếng thét chói tai như heo bị giết, ngã trên mặt đất, tay phải mềm nhũn rũ xuống.
Hắn ngẩng đầu định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra trên giường có thêm một nam nhân.
Tại sao có thể như vậy? Không phải Mạc Hâm Mẫn đã an bài xong hết rồi sao? Không phải hắn ta đã nói, tối nay nhất định có thể giúp hắn ôm mỹ nhân về, tại sao. . . . . .
Đầu óc có chút mơ hồ, hắn hỏi: "Ngươi...ngươi là ai ?"
" Diêm Vương Gia tới lấy mạng chó của ngươi."
Phó Cánh nhảy một cái xuống giường, giơ chân lên, giẫm một phát vô cùng chính xác, động tác nhanh, Lý Hải Đình còn không kịp đưa tay ra bảo hộ, gốc rễ con cháu đã bị đạp gãy.
lúc này, tiếng kêu sợ hãi của hắn còn lớn hơn trước, thân thể co rút, hắn đã đau đến không còn hơi sức phản kháng.
Nhưng Phó Cánh là tiến sát từng bước, vì cầu mạng sống, hắn không thể không ưỡn cong người lên, giống như con chó nằm trên mặt đất bò đi.
Xoay mình, chân của đối phương đá vào mặt hắn , một cước kia Phó Cánh chỉ dùng ba phần hơi sức, cả người Lý Hải Đình liền bay lên, sau khi lưng hắn đập mạnh vào vách tường, lại rơi xuống mặt đất.