Trước thuê nhân công đào mương, dẫn nước sông đến phần đất phía đông, để trồng trọt lúa nước, ruộng lúa chứa đầy đủ nước, có thể nuôi cá chép, cá cơm và vịt, nuôi những động vật này mới có lợi, bọn chúng có thể ăn hết những con trùng có hại cho lúa.
Mương từ ruộng nước trung gian dẫn đến phía tây, đất phía tây dùng để đào hồ chứa nước, trong hồ chia làm mấy khu, trồng sen, củ ấu cùng cá tôm cua.
Nước sông tiếp tục dẫn về phía nam, đi qua nương ngô, ruộng rau, cây ăn quả, và một vùng đất khá bằng phẳng dùng để nuôi dê bò, mà mười thẩm đất đã trồng cây ăn quả trước kia tạm thời giữ lại, xem năm sau thu hoạch như thế nào, rồi quyết định có muốn phá hủy để trồng cây mới hay không.
Khu vực phía bắc có phạm vi nhỏ hẹp hơn, bên kia vốn là một rừng trúc xanh um tùm, có thể trồng măng tre, lại dùng hàng rào bao rừng trúc, liền có thể nuôi gà, thỏ ở bên trong.
Bàn chuyện xong, Thi Mẫn bắt đầu phân công lực lượng, thuê quản sự, phân tầng phụ trách.
Những hộ nông dân tính vào trong thành làm việc vặt, biết chủ tử tăng giá bạc thuê người, tự nhiên đều ở lại, bắt đầu từ đào rãnh dẫn nước, bọn họ vừa làm việc, vừa nghĩ tới tương lai có cơm ăn hằng ngày, trang viên vốn có không khí trầm lặng nay như được sống lại.
Về sau, mặc dù tốn rất nhiều bạc, nhưng cũng dần dần thấy được thành quả.
Cách hai tháng, Thi Mẫn và Lăng sư phụ sẽ xuống trang viện một lần, chưa tới nửa năm, trang viên đã tràn đầy sức sống, một bộ xuân ý dạt dào. Cái này nói sau.
Của hồi môn của mẫu thân còn có ba cửa hàng ở Tấn Châu, lúc nàng cò sống, thủ hạ kinh doanh cửa hàng rất chăm chỉ, nhưng sau khi Thi Mẫn đón nhận, chủ sự của cửa hàng thấy hai chủ tử một ngốc một trẻ con, liền lười biếng , từ đó buôn bán càng ngày càng tệ.
Thi Mẫn nghĩ thầm, đầy vẻ hiếu kì, nếu muốn dời đến trang viên ở lâu dài, đến lúc đó Tấn Châu ở xa, cửa hàng càng khó trông coi, cùng sư phụ và ca ca sau khi liên tục thương nghị, nàng quyết định bán hết cửa hàng đi, đến Kinh Thành mở một gian cửa hàng rộng rãi.
Nàng vốn tính cho thuê, thu chút tiền mướn để trợ cấp chi phí trong nhà, Lăng sư phó lại đề nghị, sao không mở y quán?
Thi Mẫn suy nghĩ một chút, cũng được, một mặt có thể luyện y thuật của bản thân, một mặt có thể kiếm chút bạc, nhưng đó là chuyện sau này, trước mắt nàng còn nhỏ, sợ là sẽ không có người chịu cho tiểu nha đầu xem bệnh.
Chuyện đã định, Lăng sư phó tìm đến hai đại phu làm việc ở công đường, nói bọn họ là bạn tốt trước kia của hắn, nhìn hai nam tử áo mũ chỉnh tề, diện mạo bất phàm, nàng không thể không hoài nghi, sư phụ rốt cuộc là hạng người gì vậy, vì sao lại có nhiều ‘ bạn tốt ngày xưa ’ như thế, lúc nàng cần liền ra tay tương trợ?
Năm Khang Nguyên 37.
Hai huynh muội đã hết kì hạn giữ đạo hiếu ba năm, Mạc Phương Mẫn mười bảy tuổi, Thi Mẫn cũng mười bốn tuổi rồi, đối vớ mọi chuyện đã sớm có chủ kiến. Mấy phen thương thảo, bọn họ quyết định đón ngũ cửu mẫu đến ở tại trang viên.
Ngũ cữu mẫu mới gả cho Ngũ cữu có vài năm , Ngũ cữu liền qua đời, bởi vì Ngũ cữu mẫu không rời đi, trong tộc tự nhiên không nguyện ý phân chia gia sản cho nàng. Mà sau khi ông ngoại, bà ngoại lần lượt qua đời, không còn người chịu chăm sóc nàng, chỉ có Tam cữu vẫn thường qua lại với Ngũ cữu thỉnh thoảng chịu giúp đỡ tẩu tẩu.
Sau khi xác định tin tức này, Thi Mẫn đón Ngũ cữu mẫu đi, cũng viết một lá thư tới Kinh Thành cho phụ thân.
Trong thơ nhắc tới Ngũ cữu mẫu ở goá, trong tộc phân trang viên ngoại ô Kinh Thành cho năm phòng, bởi vì Ngũ cữu mẫu sống cô đơn một mình, muốn tìm người làm bạn, hỏi phụ thân, hai huynh muội có thể chuyển vào trang viên, ở cùng mợ hay không?
Chuyện này, Mạc Lịch Thăng dĩ nhiên đồng ý, có người thay mình chăm sóc một đôi nam nữ, tất nhiên vô cùng cảm kích.
Một phong thư cảm tạ, kể cả quà tặng, Mạc Lịch Thăng sai quản gia đưa vào trong trang viên, quản gia trở lại, tỉ mỉ miêu tả qua tình cảnh của trang viên, còn nhắc tới Hạ gia cữu phu nhân là một người hiền lành lương thiện, Mạc Lịch Thăng lúc này mới yên lòng, hắn nghĩ, con trai con gái ở nơi này nhất định sẽ không chịu khổ.
Ngay sau đó, Mạc Phương Mẫn và muội muội dẫn bà vú với mấy người làm, từ Tấn Châu chuyển vào trang viên, nhà cũ ở Tấn Châu không có bán, chẳng qua là đóng lại.
Từ đó Mạc Phương Mẫn có thể chuyên tâm đọc sách phía sau cánh cửa đóng kín, chuẩn bị để lúc thi hội và thi đình có thể biểu hiện tốt một chút, mà Thi Mẫn cũng vội vàng làm một nữ nông gia, nghĩ hết biện pháp để kiếm chút bạc trong việc đồng án.
Sau khi chuyển vào trang viên, Trang sư phụ và Lăng sư phụ đột nhiên trở nên bận rộn khác thường, thường ba ngày hai bữa không ở nhà, hỏi, cũng hỏi không ra nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là nhiều để thêm chút bạc trên người bọn hắn, Thi Mẫn thủy chung tin tưởng, ra khỏi nhà, tiền bạc là bạn tốt nhất.
Cuộc sống bình an qua ngày, Thi Mẫn không biết tương lai còn có thể xuất hiện sóng gió gì! Biến hóa gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước, nhưng mẫu thân đến mất, để cho nàng sắp phải đối diện với trận kiếp nạm kinh hoàng năm mười bảy tuổi kia, phải cẩn thận đề phòng.
Mấy ngày nay, Kinh Thành náo nhiệt không dứt, sĩ tử toàn quốc đều chú ý đến mọi động tĩnh trong kinh , kì thi hội đã qua, chưa tới hơn mười ngày sẽ có yết bảng, sau khi các sĩ tử thấy tên mình trên bảng , thì phải chuẩn bị thi đình.
Người thông qua thi đình được gọi là Tiến Sĩ, Tiến Sĩ phân hạng một, hai, ba giáp, giáp một vẻn vẹn ba người, chia ra làm Trạng Nguyên, Bảng nhãn, Thám Hoa, mà giáp hai, giáp ba cũng chỉ có bấy nhiêu người.
Hôm nay tất cả khách sạn lớn nhỏ trong kinh toàn bộ chật ních người, may mà Thi Mẫn suy nghĩ chu toàn, trước kia lấy một gian trạch viện nhỏ đang thế chấp trong kinh thành, phái vài người đi qua dọn dẹp sạch sẽ, cũng lưu lại ba người để chăm sóc, để ca ca và Trang sư phụ ở trong lúc diễn ra hội thi toàn quốc.
Trước mấy ngày khoa cử, nàng thu xếp một xe đồ, đưa tới cho ca ca và Trang sư phụ, Lăng sư phụ tạm thời quyết định đồng hành cùng bọn họ, bảo là muốn đến y quán trong thành, tiện đường dò xét.
Thật ra thì Lăng sư phụ không cần phải lo lắng, hắn mướn quản sự, các đại phu rất có thủ đoạn kinh doanh, mới mấy tháng ngắn ngủn, doanh thu cửa hàng chẳng những đã bằng nhau, tháng trước còn có thể gửi gần trăm lượng tiền lời đến trang viên.
Trong trang viên cũng bắt đầu có sản xuất, số lượng cá tôm rau xanh, có thể cung cấp đầy đủ thức ăn cho chủ tử và các hộ nông dân trong trang viên, đợi cuối năm, bán đi dê bò cá gà tôm sò hến, cùng người làm công nàng thuê tháng trước, bận rộn nửa tháng làm măng chua, nhất định thêm một khoản thu nữa cho trang viên.
Chuyện này không chỉ mình Thi Mẫn hưng phấn, các hộ nông dân nghĩ đến sau khi bán các sản vật lấy tiền mặt, chủ tử phát thưởng, càng không nhịn được cả ngày vui cười, công suất làm việc lại càng tăng lên.
Nhiều năm qua, có không ít gia đình chưa từng thấy qua bộ dáng của bạc ra sao đấy.
Ngũ cữu mẫu cười nói: "Nha đầu di truyền đầu óc kinh doanh của Lão Thái Gia , thứ gì nhìn được bằng mắt, cũng có thể biến thành bạc."
Bà vú cười hả hê , nói: " Thiếu gia tiểu thư của chúng ta, một văn một võ, ăn hết toàn thiên hạ.”
Nghe lời này, Thi Mẫn xấu mặt, làm thương gia bao lâu nay biến thành võ phụ?
Chỉ là nàng rất vui vẻ, Ngũ cữu mẫu ở phu gia chịu khi dễ lâu dài, lúc mới vừa vào trang viên một thân uất ức, mấy ngày này sau khi chung đụng với bọn họ, cả người từ từ sáng sửa hơn.
Thật ra thì lòng người thật sự rất đơn giản, cũng chỉ là cầu xin ba phần thư thản trước mắt, nếu không phải có những người không có liên quan đến ức hiếp chèn ép bọn họ, Thi Mẫn sẽ thư thái vui mừng mà sống qua ngày.
Ngũ cữu mẫu tính tình ôn hòa, là người lương thiện, tri thư đạt lễ, biết tiến lùi, nàng làm việc cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, thường góp ý cho Thi Mẫn.
Tuổi của Ngũ cửu mẫu và mẫu thân Thi Mẫn không cách biệt lắm, sự tồn tại của nàng, giúp Thi Mẫn cảm nhận được tình cảm và sự ấm áp của mẫu thân.
Thi Mẫn thường coi nàng như mẹ ruột, làm nũng với nàng, mà Vân nương vốn không có con cái, lại được một đôi hài tử thông minh, cơ trí, tự tất nhiên lại càng quý trọng, mến yêu.
Hoàng hôn buông xuống, Thi Mẫn trở về nhà, mặt nàng âm trầm, không vui, vừa vào nhà liền ra sức uống nước..., không nói nửa câu, khác hoàn toàn với bộ dáng vui vẻ ồn ào hằng ngày, Vân nương và bà vú đang làm hoa lụa thấy nàng như vậy, vội vàng dừng công việc trong tay lại.
Bà vú vắt một cái khăn ướt mang lại cho nàng lau. Vân nương kéo tay của nàng ngồi xuống mép bàn, dịu dàng hỏi: "Làm sao rồi, người nào trêu chọc tiểu lão tiền của chúng ta?"
Tiểu lão tiền biệt danh Mạc Phương Mẫn gọi muội muội.
Tháng trước Tề Từ Đường chưởng quỹ đưa sổ sách và trăm lượng tiền lời tới, mấy ngày kế tiếp, Thi Mẫn không làm gì, chỉ ôm đống bạc kia, không ngừng đếm đi đếm lại, Mạc Phương Mẫn giễu cợt nàng, muốn Lăng sư phụ bảo chưởng quỹ lần sau đổi bạc thành tiền đồng, chất từng rương một ở tiền viện, để tiểu lão tiền đếm cho đã, từ đó về sau, trở thành danh hiệu tiểu lão tiền.
" Khu rừng quýt phía nam nở hoa." Nàng tức giận nói, sau đó lại tiếp tục phiền não.
"Nở hoa là chuyện tốt, không phải con vẫn ngày ngày trông mong sao? Đã nở hoa rồi, sao lại tức như thế này?" Vân nương không hiểu.
Bà vú thấy thế lấy cái ly đi, không để Thi Mẫn uống nước nữa, nha đầu này càng ngày càng không ra dáng.
Lúc phu nhân còn sống, vẫn ra dáng tiểu thư khuê các, tới trang viên, suốt ngày ở cùng với những nông dân tạp nham kia, tác phong càng giống nam nhi, lần trước còn học hát những bài ca trên núi, dọa bà sợ đến nỗi ngay lập tức chấp tay cầu xin phu nhân phù hộ, phù hộ tiểu thư nhà bọn họ có thể gả ra ngoài.
"Con cứ nghĩ bên ngoài người ta cũng bán loại quýt đó , nhưng lại không phải, các nông dân hôm nay mới nói cho con biết, trái của cây kia vừa chua vừa chát, nho nhỏ, bề ngoài rất kém, nếu mang lên chợ, căn bản bán không được, con tức quá muốn chặt hết chúng đi, nhưng một vùng lớn như vậy, con không nỡ."
Thi Mẫn mặt ủ mày ê. Đối với khu rừng quýt này, nàng mong đợi đã lâu, ai biết. . . . . .
"Có cái gì tốt mà không bỏ được, chém liền chém, năm sau lại trồng giống mới, qua mấy năm là có thể thu hoạch, chuyện như vậy cũng đáng để nổi giận sao?" Bà vú ấn lên đầu Thi Mẫn một cái. Càng làm ra tiền thì càng keo kiệt, chính là chỉ nàng lúc này.
"Hơn ngàn gốc cây đấy, khuân vác đá hao tổn biết bao nhiêu nhân lực." Những nhân lực đó phải làm chuyện khác, khẳng định sẽ thu được một khoản lợi nhuận.
"Vậy thì chờ cuối năm, mọi người rảnh rỗi, lại cho đi chặt cây, các cây gỗ đã chặt xuống lập tức chuyển đến các hộ nông dân, để mọi người làm củi đốt." Bà vú nhìn nàng một cái, chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không thông?
Chuyện này Thi Mẫn dĩ nhiên biết, nhưng chỉ là. . . . . . Chính là đau lòng, cái loài càng hy vọng lại càng thất vọng, đè nặng trong lòng, làm người ta không yên.
Vân nương nãy giờ không nói gì, sau khi nghĩ thật lâu mới nói, "Ngày trước ta thích ăn quýt, Ngũ cữu của con chạy đi mua cây quất trồng trong sân, chàng nói ‘ chờ khi nào kết trái, ta sẽ trèo lên cây hái xuống cho nàng ’. Hai năm trôi qua, cây kia rốt cuộc cũng ra trái, chúng ta ngày ngày ngẩng đầu hy vọng, chờ đợi nó chín, không ngờ khi quýt chín, hái xuống chỉ nếm một chút, cái đó rất chua, ê hết cả miệng.
"Ngũ cữu con rất tức giận, bộ dáng của chàng rất giống con bây giờ, rất muốn chặt phăng gốc cây đó đi, nhưng ta không bỏ được, dù sao đó cũng là do chính tay Ngũ cữu con trồng, ta ngăn chàng, thừa dịp chàng không ở nhà hái hết quýt trên cây xuống, cắt thành lát, cho thêm đường nấu thành một nồi tương, mặc kệ là uống với nước nóng hay nước lạnh, mùi vị cũng rất tuyệt.
"Về sau, Ngũ cữu con thấy ta sai người làm lấy vỏ quýt phơi dưới nắng, hỏi ta muốn làm cái gì? Ta vốn định mùa đông đốt than thì đặt một chút vỏ quýt vào trong lò đốt, như vậy sẽ làm cho không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng của quýt, mùi thơm đó so với cái loại hương bí mật gì đó cũng được lắm.”
"Ngũ cữu con thấy vậy rất vui, lại đem số vỏ quýt kia đến hiệu thuốc bắc, lúc đó ta mới biết đó là nguyên liệu chủ yếu để người ta làm Trần Bì. Ngày mai, ta và con đi xem vườn quýt một chút, nhìn xem chúng có giống cây mà Ngũ cữu con đã trồng không, nếu quả là như vậy. . . . . ." (Trong vườn của Thi Mẫn trồng quất, nhưng mọi người không biết nên nghĩ nó là quýt nhỏ.)
Vân nương không nói nữa, để cho Thi Mẫn tự nghĩ, nàng vỗ tay một cái, nhảy dựng lên, mặt mày hớn hở.
"Nếu quả là như vậy, chúng ta sắp phát tài rồi, lợi nhuận từ tương quýt , Trần Bì lại mắc như vậy, mợ, ngài thật sự là phúc tinh của con." Mặt mày hớn hở, vừa ôm mợ vừa nhảy.
"Con nói gì vậy." Vân nương nhìn nàng trìu mến, huynh muội bọn họ mới là tiểu phúc tinh của nàng, cứ tưởng rằng đời này sẽ mãi không có nơi nương tựa như vậy, không ngờ có thể thoát khỏi Tấn Châu, đi tới nơi này.
"Mợ, van cầu ngài..., chúng ta đừng chờ tới ngày mai, đi ngay bây giờ để xem một chút được không?" Nàng đang rất nóng lòng , chờ một khắc cũng không nhịn được.
"Cô nương gia, nói gió thành mưa, sao có thể? Bây giờ ăn cơm, ngày mai đi." Thấy nàng không có hình dáng của một cô nương, bà vú thở phì phò trừng nàng.
"Bà vú, ngài cũng đừng mắng con nữa..., đống bạc đang treo ở ngọn cây kia, con còn chưa xác định được đó là thật hay giả, sao có thể ăn cơm." Thi Mẫn kéo tay bà vú làm nũng.
"Tú tỷ tỷ, ngài cứ để cho chúng ta đi đi, nếu không nha đầu này chỉ sợ tối ngủ cũng không yên." Vân nương nói giúp Thi Mẫn.
"Người đó, cứ giúp nàng như vậy, sau này không ai thèm lấy, ta xem người sẽ đau lòng cỡ nào."
"Mọi thứ Thi Mẫn đều hơn người, không sợ."
Thấy không giữ nổi hai người, bà vú mếu máo nói: "Ta sai người đóng xe, đi hai vòng phải quay lại, không được trì hoãn."
Vân nương và Thi Mẫn nhìn nhau, không nhịn được cười, bà vú chẳng qua là nói một chút, sao có thể nghiêm như Vân nương được.
Mặt trời dần lặn về phía Tây, sắc trời có mấy phần tối, trong xe ngựa đầu Thi Mẫn tựa vào trên người Vân nương, đáy lòng nghĩ tới Ngũ cữu vì nương tử tự tay trồng quýt, nói không ra đó là tư vị gì.