Tiễn Hoàng Dung đi, Phùng Hành ngồi lại trên bàn, suy nghĩ về đoạn đối thoại của hai người. Nàng biết, Hoàng Dung hơi nghi ngờ thân phận của nàng, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi. Bởi vì gương mặt này là của Phùng Hành, nên mới khiến Hoàng Dung mơ màng một thoáng.
Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu rối rắm, không biết phải đối xử với Hoàng Dung ra sao. Tuy nói hiện tại Hoàng Dung là nữ nhi của nàng, thế nhưng, nói theo một cách khác, Hoàng Dung cũng không phải là con của nàng. Để một người mới 23 tuổi như nàng nhận là mẹ của một đứa con gái còn lớn tuổi hơn mình, nói thật, có chút khó chấp nhận.
*-*
Ngày hôm đó, quân đội trấn giữ thành Tương Dương chiến thắng trở về, không khí u ám mấy ngày qua đã biến mất, đại soái mở tiệc linh đình chúc mừng, khắp nơi trong thành đều rất náo nhiệt, Phùng Hành cũng được mời đi tham dự, thế nhưng, nàng lại từ chối.
Thật tình là nàng không thích hành động của Quách Tĩnh chút nào, cứ thích làm anh hùng rơm, bộ cha ngươi đặt cho ngươi cái tên Tĩnh thì ngươi cứ phải nhớ đến mối thù Tĩnh Khang gì đó hả, sau đó đâm đầu chạy đi đánh giặc.
Quân triều đình mãi cũng không chịu viện trợ, vậy mà còn ngu ngu đưa mặt ra cho người ta giết, đúng là đầu óc ngu si, trong đầu chỉ biết ngu trung.
Phải nói, trong phương diện đánh giá Quách Tĩnh, nàng và Hoàng Dược Sư có suy nghĩ giống nhau, đúng là phu xướng phụ tùy mà.
Mọi người đều kéo nhau đi dự tiệc, Phùng Hành một mình ngồi trong sân hóng gió, trước mặt là đĩa điểm tâm, tuy nói không phải do đích thân Hoàng Dung xuống bếp, nhưng vì để bảo đảm chất lượng cuộc sống, Hoàng Dung cũng dạy một ít bản lĩnh cho đầu bếp.
Vì vậy mà chất lượng ẩm thực của Phùng Hành cũng được nâng lên, khiến nàng vui mừng biết mấy.
Nhâm nhi miếng bánh hoa quế, hấp một ngụm trà thơm, nhìn về phía ngôi đình cách đó không xa. Nơi đó, Quách Phù cùng với Võ Đôn Nho đang “tâm tình”.
Tuy với trình độ của Phùng Hành thì không thể nghe được gì, nhưng dựa vào tình hình hiện nay, thì chắc là Võ Đôn Nho đang tán tỉnh Quách Phù, còn Quách Phù thì phối hợp e thẹn một chút, sau đó làm giá một chút.
Cắn hết hai cái bánh hoa quế, Võ Đôn Nho cũng rời đi. Thế nhưng, nàng vừa cầm cái bánh hoa mai lên nhâm nhi, Võ gia lại tới nữa, lần này là Võ Tu Văn. Cứ như nhìn một bộ phim với nội dung y hệt, nhưng nam chính bây giờ đã thay đổi.
Phùng Hành lại rót một ly trà, lắc lắc đầu, cái tình dây dưa giữa hai người như thế này, 99% không phải là gen nhà nàng, chắc chắn là của tên Quách Tĩnh kia. Dù sao, nếu năm đó Thành Cát Tư Hãn không có ý định xâm chiếm Trung Nguyên, có khi Quách Tĩnh bây giờ là Kim Đao Phò Mã rồi ấy chứ.
Phùng Hành lúc này vẫn chưa ý thức được, không tự giác, nàng đã xem Quách Phù là cháu gái của mình, còn bàn luận về gen của nhà mình nữa. Điều này cũng có nghĩa, tuy bề ngoài nàng đang rối rắm, thế nhưng trong tâm, nàng đã tự xem Hoàng Dung là nữ nhi nàng sở sinh rồi. Cái tính bao che khuyết điểm nặng nề ấy, đúng là đặc trưng của Đào Hoa đảo.
Sau khi Võ Tu Văn rời đi, Quách Phù cũng định trở về phòng, nhưng khi nàng xoay người, lại nhìn thấy Phùng Hành đang ngồi ở phía xa xa, vì vậy thay đổi ý định, đến gần nói chuyện. Cái người này, chính là cùng về đây với tên Dương Quá kia.
Bởi vậy, khi Phùng Hành đang mắng Quách Tĩnh ngon lành, thì Quách Phù đã tiến tới, rất tự nhiên ngồi xuống trước mặt nàng, còn không khách khí rót cho mình một ly trà khác. Sau đó khinh khỉnh nhìn Phùng Hành, mở miệng:
-“Ngươi thấy rồi ?”
Phùng Hành ngơ ngác nhìn Quách Phù đang ngồi trước mặt, hỏi: “Thấy gì ?”
Quách Phù căm tức liếc người trước mặt, khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng của nàng, trong lòng lại nghẹn khuất: “Hừ! Chính là chuyện lúc nãy!”
Phùng Hành không để ý gương mặt thối của Quách Phù, cười cười nói: “À, Quách đại cô nương, đúng là nhiều người theo đuổi.”
Quách Phù nghe nàng ta nói như vậy, thì khoái trá hất mặt lên: “Tất nhiên, ta đường đường là nữ nhi của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ, người có mắt một chút, tất nhiên là chọn ta. Không giống một số người, không biết tốt xấu, cũng không ngẫm lại xem, vị trí của mình là ở đâu, làm sao có thể khiến bản cô nương để mắt tới!”
Phùng Hành nhìn Quách Phù đang oán giận trước mặt, nàng biết Quách Phù đang nói tới Dương Quá, cầm bình trà lên, châm cho nàng ta một chút, không để ý nói:
-“Phải phải, nữ nhi của Quách đại hiệp và Hoàng bang chủ là giỏi nhất, không nam nhân nào chống lại được sức quyến rũ của nàng ta.”
Quách Phù đang cảm thấy sung sướng khi được Phùng Hành khen ngợi, thế nhưng, câu nói tiếp theo lại khiến nàng không vui được nữa.
“Chứ không phải bị sức quyến rũ của Quách Phù thu hút.”
_Hết_