• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy là vẫn khó có thể tin việc mình là Phùng Hành, nhưng mấy ngày nay quan hệ giữa nàng và Hoàng Dung rất tốt.

Dương Quá vẫn chưa đưa Quách Tương trở về, khiến cho mọi người càng lo lắng hơn. Vì vậy, nàng đành thường xuyên tìm Hoàng Dung tán gẫu, để nàng ấy có thể vui lên phần nào.

Cũng nhờ vậy, mà thương thế của Hoàng Dung ngày một tốt hơn, đến nay đã có thể xuống giường đi lại, thế nhưng, khi vừa khỏi, nàng ấy lại ngay lập tức cùng Quách Tĩnh lên chiến trường lo liệu mọi việc, khiến Hoàng Dược Sư đen mặt cả ngày.

Phùng Hành chán chường đi dạo trong phủ, Quách Tĩnh và Hoàng Dung thì đi đến phủ đại soái, Hoàng Dược Sư thì lại đi nấu bữa trưa cho nàng rồi.

Nàng cảm thấy, hình như hắn đang muốn dùng mỹ thực để mua chuộc nàng thì phải, nếu không, tại sao hắn lại siêng như vậy.

Nên biết, khi còn ở Đào Hoa Đảo, tuy là hắn cũng thường cuyên nấu cho nàng ăn, nhưng cai tần suất ba bữa cộng thêm bữa khuya và điểm tâm kiểu này, thì thật là nhiều quá rồi.

Đang nhàm chán tàn phá cây cỏ, thì một tiếng nói ấp úng từ phía sau nàng cất lên: “ À…bà ngoại!”

Đang quay lại, Phùng Hành không tự chủ mà trật chân một cái, bà ngoại, gì chứ, bị một cô bé trông cỡ tuổi nàng gọi là bà ngoại, nói thiệt, cảm giác rất là….ừm…khó nói.

Phùng Hành nhìn Quách Phù đang co quắp đứng sau lưng nàng, suy yếu nói:

-“ Không cần nghiêm túc như vậy, gọi…cô cô là được rồi.” – Thật ra nếu ngươi gọi ta là tỷ tỷ, ta sẽ vui hơn, nữ nhân mà, tuổi tác là vấn đề muôn thuở.

Quách Phù nghe thấy đề nghị của nàng, gương mặt xinh đẹp hơi nhăn lại, không đồng ý nói:

-“Hình như gọi như vậy, là không phù hợp.”

Phùng Hành bay nhanh nói: “Không có gì là không phù hợp cả, chúng ta là ai, là người của Đảo Đào hoa mà, người của Đảo Đào Hoa thì không câu nệ lễ pháp, lo lắng cái gì. Quyết định vậy đi, từ nay gọi ta là cô cô, hơn nữa, ngươi thấy ta trông trẻ trung như vầy, gọi là bà ngoại thì mới là không hợp đấy.”

Quách Phù cảm tưởng, câu cuối cùng mới là ý chính đi.

Tuy vậy, nàng cũng không quá xoắn xít với vấn đề này, nói thật, gọi một người trông trạc tuổi mình là bà ngoại, trong lòng nàng cũng thấy là lạ.

Gọi Phùng Hành một tiếng “cô cô”, thành công nhìn thấy nụ cười hài lòng của nàng ta, Quách Phù bắt đầu vô chủ đề chính:

-“Cái đó...cô cô! Xin người hãy tha lỗi cho con!”

Phùng Hành lúc này rất ngạc nhiện, nàng còn đang thắc mắc, Quách Phù tới tìm nàng là vì việc gì, dù sao mấy ngày nay, nàng ta luôn trốn tránh nàng, vậy mà hôm nay, lại tìm nàng xin lỗi.

-“ Xin lỗi về việc gì?”

Quách Phù quẫn bách, rối rắm nói: “Lần trước, con đã vô lễ với người, con xin lỗi!’

A, ra là vì cái này, nói thật, nàng cũng không để vụng, tiểu cô nương này luôn có thói quen chanh chua với người khác, nàng trước khi gặp cũng đã biết rồi, vì vậy khi chứng kiến nàng ta nói chuyện với mình như vậy, nàng cũng không hề ngạc nhiên.

Hơn nữa, nàng cảm thấy, Quách Phù chỉ là một tiểu cô nương chưa trưởng thành bị chiều hư mà thôi, nhưng thâm tâm không xấu, vì vậy cũng không giận hờn gì.

Với lại dù sao người ta cũng chủ động xin lỗi rồi, nên Phùng Hành rất tốt tính, cười cười nói:

-“Không có gì, ta không để bụng chuyện đó đâu!”

Quách Phù thấy nàng dễ dàng được tha thứ như vậy, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, nàng cứ tưởng còn phải bị la rầy một trận chứ.

-“Cám ơn bà..cô cô.”

Bà cô cô, nụ cười của Phùng Hành liền cứng lại, đây là xưng hô kiểu gì?

Nghĩ chắc là không có chuyện gì rồi, Phùng Hành liền định đi vào phòng bếp xem Hoàng Dược Sư, vì vậy nàng vẫy tay, nói với Quách Phù:

-“Nếu đã không có chuyện gì rồi, thì về phòng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay, ngươi cũng mệt nỏi rồi!”

Nói xong, đang tính quay người đi, thì Quách Phù liền chạy lên giữ lại: “Khoan đã!”

Phùng Hành quay người lại, chờ đợi xem Quách Phù muốn nói gì, chỉ thấy nàng ta mặt đầy rối rắm, có vẻ khó mở miệng, đợi hồi lâu, mới nói:

-“ Người từng nói...ta sẽ làm mất mặt ngoại công, ….điều đó, có thật không?”

Phùng Hành không nghĩ là nàng ta sẽ hỏi câu này, nàng đứng đối diện với Quách Phù, nhìn vào mắt nàng ta, người này là cháu gái của nàng và hắn, cho dù nàng có như thế nào, nàng vẫn là cháu gái của bọn họ, thế nhưng, nếu có thể, nàng thật sự hy vọng Quách Phù sẽ trở nên tốt hơn bây giờ.

Vì vậy, lúc này đây, khi nhận được câu hòi của Quách Phù, nàng liền nghiêm túc nói: “À, đúng vậy!”

Quả nhiên, mặt Qúach Phù liền trắng bệch, nàng ta run run mở miệng: “ Vì sao, ta đã làm sai điều gì sao?”

Phùng Hành bình tĩnh nhìn Quách Phù, nói: “ Chưa, nói đúng hơn là cho tới hiện tại, những việc ngươi làm, chưa gây ra hậu quả gì lớn, vì vậy, mọi người dễ dàng bỏ qua cho ngươi, thế nhưng, nếu cứ tiếp tục như vầy, một ngày nào đó, ngươi sẽ gây ra hậu quả khôn lường, đến lúc đó, cho dù có hối hận, thì cũng muộn rồi.”

Quách Phù mê mang nhìn Phùng Hành, dường như không hiểu.

Nàng luôn cố gắng làm nữ nhi ngoan của cha và nương, cũng thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, cùng cha và nương đánh Mông Cổ, vẻ ngoài lại xinh đẹp đáng yêu, nhưng hôm nay, lại có người nói nàng không xứng là người Đào Hoa Đảo, nàng sẽ gây ra chuyện, thật sự là làm cho nàng khó có thể chấp nhận.

Phùng Hành nhìn biểu cảm trên gương mặt Phùng Hành, cũng đoán ra nàng ta đang nghĩ cái gì, liền mở miệng nói:

-“Ngươi cảm thấy, bản thân mình không có gì là không tốt đúng không?”

Tuy Quách Phù không trả lời, nhưng gương mặt nàng ta đã biểu lộ suy nghĩ của mình. Phùng hành liền nói:

-“Vậy đi, chúng ta nói về võ công trước, không nói việc ngoại công ngươi là một trong thiên hạ ngũ tuyệt, võ công của cha mẹ ngươi cũng là nhất đẳng trên gian hồ, còn Phù Nhi, ngươi cảm thấy võ công của mình trên giang hồ, xếp thứ mấy?”

Quách Phù nghĩ nghĩ, trả lời: “Võ công của con cũng không đến nỗi nào, rất nhiều người cũng không đánh lại con.”

Phùng hành phì cười:

- “Đánh lại, cũng chỉ là bọn nhân sĩ hạng 3 thôi đúng không? Bản thân được võ công cao cường cha mẹ chỉ dạy, vậy mà chỉ đánh được bọn vô danh tiểu tốt, thật đáng tự hào, xem Dương Quá người ta coi, đánh được với cả Kim Luân quốc sư nữa kìa.”

Quách Phù im lặng, tỏ vẻ cam chịu, nàng cảm thấy võ công của mình rất giỏi, thế nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng đúng là chỉ đánh được bọn tép riêu mà thôi, so với Dương Quá, còn thua xa.

Phùng Hành lại nói tiếp: “Nói đến trí tuệ đi, Dung Nhi ngay từ khi bằng tuổi ngươi, đã mang danh là thiên tư thông minh, nhiều lần dùng trí thông minh của mình đả bại kẻ thù, còn giúp cha ngươi bày trận trong Võ Mục Di Thư, đánh người kim tan tác, vậy Phù Nhi trước giờ đã dùng trí thông minh của mình, làm được việc gì lớn chưa?”

Quách Phù suy nghĩ, nàng ngoại trừ sử dụng tiểu thông minh của mình để lấy lòng cha mẹ, đúng là chưa có làm gì lớn lao.

-“ Nếu nói đến cách ứng xử, đây là cái mà ta thất vọng về Phù Nhi nhất, ngươi coi thừơng người khác, tự cao về bản thân, lỗ mãng, ngu xuẩn, lại dây dưa với nam nhân, làm việc không dứt khoát.”

Quách Phù nghe dến đây, liền hô to: ‘Con không có!”

Phùng Hành nhìn Quách Phù một cái, nghiêm khắc nói:

“Không có ư, ngươi được sinh ra trong yêu thương, sống sung sướng, nên ngươi coi thường Dương Quá là cô nhi, thường xuyên ăn hiếp, sỉ nhục hắn. Đối vời những người địa vị thấp, ngươi khinh thường, đây là coi thường người khác.

Ngươi là con gái của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, nên người tự thấy mình tài giỏi vô cùng, lúc nào cũng cao cao tại thượng, nhưng bản thân lại chẳng có tài cán gì, đây là tự cao.

Ngươi nói chuyện xúc động, gặp chuyện thì chỉ biết xông lên, hoặc là đổ lỗi cho người khác, nhưng không chịu dùng đầu để suy nghĩ, đây là lỗ mãng.

Ngươi không thích hai huynh đệ Võ gia, nhưng lại nghiễm nhiên nhận sự theo đuổi của họ, đây là dây dưa với nam nhân, làm việc không dứt khoát.

Ngươi nói đi, một người nói võ công thì kém, trí tuệ thì không có, nhân cách lại như vậy, thì có tư cách gì nói mình là truyền nhân của bọn họ chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK