• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ phòng thay đồ đi ra, Thẩm Ương còn hơi hoảng hốt.

Câu nói kia của Túc Hàn Anh làm cả người anh đều bốc khói, quả thực không biết mình mặc quần bơi vào như thế nào nữa......

Anh mê mê hoặc hoặc đi vào khu vực bể bơi, liền nghe thấy một tiếng huýt sáo, Thẩm Ương ngơ ngác quay đầu, thấy Long Nữ cùng Nghiêm Gia Kỳ đã thay xong đồ bơi đang ngồi bên mép bể, người sau cười tủm tỉm nói: "Túc ca, cậu là người mẫu Snow Elf(1) hả? Nàu da này, dáng người này...... Chậc." Đánh giá xong cô lại nhìn về phía Thẩm Ương, dừng một chút nói: "...... Cố lên."

(1) Snow Elf



Thẩm Ương: "......"

Dương Thiên Trì còn đang hướng dẫn lý thuyết cho Đoạn Vi Vi, mắt nhìn Túc Hàn Anh ghen tị, nói thầm: "Sao hai người thay quần áo lâu thế, còn chậm hơn cả con gái....."

Đoạn Vi Vi thì khoa trương lấy tay che mắt, "Túc ca phạm quy quá mức rồi nha! Tôi nhìn cậu là xấu hổ lắm đó!"

Túc Hàn Anh kéo kéo khóe miệng, không đáp lại, có thể nói là phi thường khiêm tốn. Nhưng Dương Thiên Trì không định để mình cậu nổi bật, quyết định nhanh chóng thay đồ kiếm điểm cho mình, vì thế cầm lấy quần bơi nói: "Mọi người làm nóng người trước, tôi đi thay đồ."

Hắn và Đoạn Vi Vi cùng rời đi, Thẩm Ương tại chỗ phát ngốc một lát, mới bắt đầu chậm rãi giãn cơ bắp.

Chờ anh kéo duỗi dây chằng, Túc Hàn Anh đột nhiên đi tới, đôi tay đặt trên vai anh dùng sức một ấn ——

"A ngao!!!"

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế quanh quẩn trong bể bơi, đáng sợ tới mức Long Nữ cùng Nghiêm Gia Kỳ đồng loạt run lên, dáo dác nhìn về phía Thẩm Ương.

Thẩm Ương đau ra chảy cả nước mắt, nói ôn nhu đâu? Cảm giác dây chằng đều bị xé rách rồi đó! Anh u oán ngẩng đầu lên án Túc Hàn Anh, đối phương lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh làm quá qua loa."

"Vậy cậu cũng đừng không nói một lời đã đột nhiên động thủ chứ." Thẩm Ương bất mãn nói: "Ép tôi đau muốn chết!"

Túc Hàn Anh nhìn khóe mắt Thẩm Ương hơi hơi phiếm hồng, bàn tay ấn trên bả vai Thẩm Ương hơi chút bóp chặt, "Xin lỗi."

"...... Không việc gì, cậu ép đi." Đối phương đã trịnh trọng xin lỗi, Thẩm Ương cũng không tiện nói nhiều, khẩu khí giảm đi, càng thêm vẻ dễ bị bắt nạt.

"Vèo ——" Nghiêm Gia Kỳ hóng hớt nửa ngày nhịn không được phì cười, "Hai cậu ở nơi công cộng đè xuống áp đi, là đang làm gì nha?"

Cô nói xong liền thấy Túc Hàn Anh lạnh lùng liếc tới, mà Thẩm Ương thì hoàn toàn không hiểu ám chỉ này, còn khờ dại nói: "Áp chân a, không thì lát nữa sẽ bị rút gân."

Nghiêm Gia Kỳ trầm mặc.

Con trai a! Con đơn thuần đến mức làm ma ma tự thấy xấu hổ!

Chờ Thẩm Ương nhờ sự "Trợ giúp" của Túc Hàn Anh gian nan thống khổ hoàn thành vận động làm nóng người, Dương Thiên Trì và Đoạn Vi Vi cũng đi đến, trên tay hắn còn có một tờ A4, nói: "Kết quả kiểm tra của mọi người đều ở trong này. Hôm nay tôi và Túc ca phải hoàn thành nhiệm vụ triệt tiêu 800 ki-lô-cal, Long Nữ 600, Gia Kỳ 500, Vi Vi và Thẩm Ương 400. Chỉ cần có một người không đạt tiêu chuẩn, những người khác đều phải ở lại không được phép về nhà, đến khi nào tất cả mọi người hoàn thành nhiệm vụ mới thôi! Có vấn đề gì không?!"

Trầm mặc.

Liên tục trầm mặc.

Điều này làm cho Dương Thiên Trì dùng tình cảm mãnh liệt kêu gọi cảm thấy thực xấu hổ, hắn xoa xoa cái mũi, "Các vị huynh đệ tỷ muội cho tôi chút mặt mũi a?"

Thẩm Ương thật cẩn thận nhấc tay, "Vì sao tôi chỉ có 400......" Lại còn ngang hàng với nữ sinh yếu nhất?!

Dương Thiên Trì lãnh khốc nói: "Căn cứ vào số liệu kiểm tra, cậu yếu nhất."

Thẩm Ương: "......"

Là nam nhân không hề muốn bị nói là yếu!

Thẩm Ương nháy mắt bị kích lửa chiến đấu! Từng bước sục sôi đi tới bể bơi...... Khu nước cạn, thong thả bước xuống!

Cấu tạo bể bơi thuộc dạng tiêu chuẩn, khu nước cạn không sai biệt lắm sâu khoảng 1.2m, còn không đến mức làm Thẩm Ương cảm thấy áp lực, anh thích ứng với nhiệt độ của nước, nhìn về phía Túc Hàn Anh còn đứng trên mép bể, lấy lòng nở nụ cười.

Tín hiệu xin trợ giúp đỡ lập tức được tiếp thu, Túc Hàn Anh theo xuống nước.

Mấy người còn lại không hiểu "Ngôn ngữ câm" của hai người, thẳng đến lúc Túc Hàn Anh bắt đầu dạy kỹ thuật cơ sở, bọn họ mới biết Thẩm Ương cũng giống Đoạn Vi Vi, chỉ là "Vịt lên cạn"......

Vì thế, hai khóa dạy học đồng thời diễn ra.

Khu nước sâu.

Đoạn Vi Vi bám chặt lấy mép bể bơi, hoảng sợ nói: "Tôi căn bản không chạm đến đáy!"

Dương Thiên Trì cau mày, "Vi Vi a, cô càng sợ nước thì càng khó học, cô muốn học sẽ cảm thụ nó, thân cận nó......" Hắn vừa nói vừa tàn nhẫn cạy tay Đoạn Vi Vi ra, dùng sức đẩy: "Thả lỏng cơ thể, dục vọng cầu sinh của con người rất mạnh, uống nước vài lần là biết bơi......"

Khu nước cạn.

Thẩm Ương thả người nổi trong nước, hai tay bám chặt Túc Hàn Anh: "Cậu nhất định không được buông tay đâu đó!"

Túc Hàn Anh trấn an nói: "Yên tâm, tôi sẽ không buông tay."

Cậu lùi ra sau một bước, cảm giác được Thẩm Ương khẩn trương, lại nói: "Đừng sợ, cố gắng giữ thân thể nhẹ nhàng hết mức có thể, tôi dẫn anh đến mang ra giữa bể, sâu khoảng 1.5m, để anh cảm nhận lực cản và sức nổi."

Khu nước sâu.

Đoạn Vi Vi nhấc đầu lên, vừa mới hít sâu, lại bị Dương Thiên Trì ấn xuống nước, "Nín thở!"

Khi giữa.

Thẩm Ương ngửa đầu hít sâu, liền nghe thấy Túc Hàn Anh cổ vũ: "Rất tốt, thích nghi với quá trình thở ra hít vào, tiết tấu không cần rối loạn."

Khu nước sâu.

Dương Thiên Trì: "Bơi kiểu gì cũng được, người mới học không cần chú ý cái này, bơi được là được, tình hình của cô tập bơi chó trước đi."

Khu giữa.

Túc Hàn Anh: "Bơi bướm đẹp nhất, nhưng rất khó, trước thử bơi tự do xem, chú ý đạp chân."

Khu nước sâu.

Đoạn Vi Vi: "Ọc ọc ọc ọc ọc ọc......"

Khu giữa.

Thẩm Ương: "Thùm thùm thùm thùm thùm thùm......"

Phong cách dạy khác biệt của hai bên làm Nghiêm Gia Kỳ và Long Nữ cười không ngừng nghỉ, nhưng mà cười đến lúc cuối...... Đoạn Vi Vi miễn cưỡng có thể bơi được 2-3m, Thẩm Ương thì còn đang bám vào thang cuốn, chờ Túc Hàn Anh sửa đúng tư thế......

Lúc này, Túc Hàn Anh một tay đỡ hông Thẩm Ương, một tay đặt ở bụng anh, giúp thân thể anh có thể song song với mặt nước.

Cậu tận tâm tận lực, nhưng Thẩm Ương lại trước sau thất thần, lực chú ý đều đặt ở bàn tay không thuộc về mình kia.

"Đừng nhúc nhích." Túc Hàn Anh cảm giác được Thẩm Ương muốn tránh né, chặt chẽ khóa trụ eo anh.

"Tôi, tôi cảm thấy nhột......" Thẩm Ương thật sự không cố ý, anh từ nhỏ đã sợ nhột, đặc biệt là lúc này da thịt hai người dán vào nhau, trừ ngứa bên ngoài còn có cảm giác gì đó trong lòng không nói rõ được, làm anh càng cảm thấy không được tự nhiên.

Túc Hàn Anh đang muốn trấn an, Dương Thiên Trì thành công dạy ra một đệ tử lại nhìn không được, "Các cậu cứ triền triền miên miên như vậy, là định tập cả đêm hay sao?"

Thẩm Ương tức khắc ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Là tôi quá vô dụng, học không được......"

"Không phải cậu vô dụng, là phương thức dạy của Túc ca không đúng." Dương Thiên Trì khó khi nghiêm túc nói: "Vì sao trẻ con dễ học bơi nhất? Bởi vì người trưởng thành mang quá nhiều tạp niệm, đủ loại lo lắng và sợ hãi làm cho họ không cách nào thả lỏng. Cho nên bọn tôi dạy người trưởng thành học bơi phải thật nghiêm khắc, để họ quẳng đi tạp niệm, chuyên tâm cảm thụ nước, hoặc là nói tập trung cầu sinh. Chờ cậu có ký ức thân thể rồi mới học dùng đầu óc để bơi."

Thẩm Ương bừng tỉnh, khó trách Dương Thiên Trù ngày thường rất quan tâm nữ giới, vừa rồi lại đối với Đoạn Vi Vi như vậy.....

Dương Thiên Trì: "Người trưởng thành nếu muốn nhanh chóng biết bơi thì phải dạy giống tôi vừa rồi, cậu phải tin tưởng " thầy dạy " của mình, Túc ca có thể khiến cậu chết đuối sao?"

Thẩm Ương thụ giáo, tuy rằng trong lòng còn chút sợ hãi nhưng anh thật sự không muốn liên lụy tới mọi người, vì thế quyết tâm nói với Túc Hàn Anh: "Tôi tin cậu!"

Túc Hàn Anh vừa rồi không chen vào câu nào, lúc này mới chậm rãi nói: "Anh xác định không cần tôi ôn nhu chứ?"

Thẩm Ương chợt hiểu ra câu Túc Hàn Anh nói tối hôm qua có ý gì, xấu hổ gật gật đầu.

Anh còn định nói thêm mấy lời hùng hồn, thì Túc Hàn Anh đã lặn xuống nước, sau đó mạnh mẽ kéo anh xuống đáy nước!

"Cứu...... ọc ọc ọc ọc......"

Nước cao không quá đỉnh đầu Thẩm Ương nhanh chóng từ bốn phương tám hướng cắn nuốt anh, làm anh theo bản năng giãy giụa.

Nhưng mà đôi tay trên eo lại gắt gao cố định anh, Thẩm Ương căn bản không có biện pháp chui ra khỏi mặt nước.

Dưỡng khí trong phổi dần dần loãng, Thẩm Ương chỉ cảm thấy tim phổi đau nhức, trước mắt biến thành màu đen, cảm giác cận kề cái chết càng thêm mãnh liệt, nỗi sợ hãi cơ hồ phá hủy lý trí của anh. Lúc anh có ý định dùng bạo lực thoát khỏi kiềm chế của Túc Hàn Anh, đột nhiên cảm giác trên người buông lỏng......

Thẩm Ương nắm cơ hội điên cuồng quơ tay chân hướng lên trên, mới hút được mấy ngụm không khí thì đã bị túm lại vào nước!

"Túc ca hình như hơi tàn bạo quá rồi......"

Nghiêm Gia Kỳ tròn mắt nhìn Thẩm Ương chật vật, nhưng ngoài ý muốn hơn nữa là không ngờ Túc Hàn Anh ngày thường trăm phần trăm chiếu cố Thẩm Ương lại xuống tay tàn nhẫn như vậy! Đến mức cô thấy đau lòng cho con trai......

"skr người sói." Dương Thiên Trì yên lặng giơ ngón cái với Túc Hàn Anh.

Còn Đoạn Vi Vi và Long Nữ thì đều đã sợ đến không nói nên lời.

Bị ngăn cách bởi nước nên Thẩm Ương khômg nghe bất luận từ nào, anh giống như đang ở một nơi độc lập với thế giới, yên tĩnh lại nguy hiểm, mà ý niệm duy nhất của anh chính là hô hấp, hô hấp.

Túc Hàn Anh giống như biết cực hạn của anh ở đâu, mỗi lần đều buông tay đúng lúc anh cảm giác mình sắp chết, để anh trải qua sinh tử trong phút chốc, rồi lại lặp lại tuần hoàn.

Cũng không biết lăn lộn bao lâu, Thẩm Ương dần dần quen được tiết tấu, thời gian nín thở càng ngày càng lâu, thân thể cũng bởi vì mỏi mệt mà chậm rãi thả lỏng. Anh thậm chí cảm nhận được an toàn giữa thủ đoạn lạnh nhạt thô bạo của Túc Hàn Anh, so với sợ nước, trong tiềm thức càng nguyện ý tín nhiệm và ỷ lại đối phương, như mắc phải hội chứng Stockholm(2).

(2) Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ kẻ bắt cóc.

Ở một lần chìm trong nước, Thẩm Ương đột nhiên phát hiện có chỗ không thích hợp.

Anh chậm rãi mở to mắt, phát hiện Túc Hàn Anh đang lơ lửng ở đối diện, hai tay tùy ý khua nước, không giống giam cầm anh như trước.

Mà mình thì, thế mà cũng có thể nương theo sức nổi của nước không hề trầm xuống......

Thẩm Ương trong lòng vui vẻ, đắc ý vênh váo, "Tôi......"

Đáng tiếc vừa nói một chữ đã bị sặc nước, vội vàng bơi lên mặt nước.

"Khụ khụ khụ......"

Thẩm Ương sặc đến bỏng cả yết hầu, nội tâm lại vô cùng phấn khích!

Cảm giác trong nháy mắt vừa rồi anh vẫn còn nhớ rõ, mà biết bơi vốn dĩ chính là chuyện trong nháy mắt!

Cảm giác được phía sau có người vỗ nhẹ lên lưng mình, Thẩm Ương biết là Túc Hàn Anh, hắn hơi nghiêng đầu nói: "Khụ, có phải tôi đã học xong rồi không?"

Túc Hàn Anh cười cười, "Ít nhất có thể nổi trong nước."

Thẩm Ương giống như được tiêm máu gà, gấp gáp nói: "Thử lại nhé?"

Túc Hàn Anh thoát khỏi trạng thái "Thô bạo" lại trở nên rất dễ nói chuyện, cậu gật đầu, "Tôi cùng anh."

Hai người nhìn nhau, cùng hít sâu, sau đó đồng thời chìm vào đáy nước.

Lần này lại bị nước bao phủ nhưng Thẩm Ương lại không hề sợ hãi, mà bình tĩnh mở mắt ra.

Lần đầu tiên, anh tinh tường thấy được thế giới dưới đáy nước, cũng nhìn rõ người dưới nước kia.

Gợn nước nhẹ nhàng vén lên mái tóc mềm mại của Túc Hàn Anh, để lộ cái trán trơn bóng của đối phương. Từng bọt khí nho nhỏ phập phù ở bên người Túc Hàn Anh giống như tinh linh chạm vào đường cong cơ bắp cân xứng, hôn lên ngũ quan anh tuấn mà tinh xảo.

Đẹp đến...... khiến Thẩm Ương hơi choáng váng.

Khoảng cách giữa bọn họ chỉ không đến nửa mét, giữa làn nước trong vắt không một tiếng động đối diện nhau, trong mắt đều chỉ có đối phương.

Bỗng nhiên, mặt mày Túc Hàn Anh khẽ cong, khóe miệng hơi nhếch, đồng thời nâng tay lên xẹt qua hàng lông mi mảnh dài của Thẩm Ương.

Thẩm Ương ngây ngẩn cả người, nhìn ngón tay đối phương mơn trớn khóe mắt anh, đến thái dương, lại đến sau tai, sau cổ......

Anh nhìn Túc Hàn Anh cách mình càng ngày càng gần, trong lòng mờ mịt lại hoảng loạn, ẩn ẩn cảm thấy trạng thái bây giờ không thích hợp, hẳn là nên tránh đi mới tốt, nhưng anh tựa như bị dính Định Thân Chú, động cũng không thể động......

Nhưng cuối cùng, Túc Hàn Anh chỉ nắm lấy cổ tay của anh, hai người cùng trồi lên khỏi mặt nước.

"Rầm ——"

Giữa bọt nước lên xuống, Thẩm Ương lại về với thế giới quen thuộc, nhất thời như vừa tỉnh giấc.

"Hai ngươi ở trong nước làm gì thế?" Bởi vì ánh sáng chiết xạ nên Dương Thiên Trì không nhìn rõ, chỉ cảm giác hai người rất gần nhau.

Thẩm Ương tâm hoảng ý loạn, ấp úng, thực tế hai người họ thật sự không làm gì a, nhưng lại không nói nên lời.

Mà Túc Hàn Anh vẫn nhất quán thong dong, không có biểu tình gì mà nói đùa: "Tập bơi đa dạng."

Dương Thiên Trì não bổ hình ảnh kia, cảm thấy cả người đều không tốt......

Nhưng mặc kệ như thế nào, Thẩm Ương cuối cùng không còn sợ nước nữa, một khi qua được điểm mấu chốt này, học bơi liền đơn giản.

Rất nhanh, anh cũng giống Đoạn Vi Vi có thể thử bơi mấy mét, tuy nói kiên trì không được lâu lắm, nhưng bơi được mấy tiếng, lúc tới thời điểm mục tiêu 10 giờ vẫn đạt chỉ tiêu giảm 400 ki-lô-cal.

Lúc ra khỏi bể bơi Thẩm Ương còn có chút chưa đã thèm, đặc biệt là nghĩ đến lúc Dương Thiên Trì đề xuất thi đấu......

"Thiên Trì ca, anh lúc trước là vận động viên bơi lội quốc gia, vì sao sức chịu đựng lại kém hơn Long Nữ thế?" Thẩm Ương phi thường không có ánh mắt hỏi.

Dương Thiên Trì khô khốc giải thích: "Bởi vì tôi tập cự ly ngắn, sức chịu đựng vốn chẳng ra đâu, cậu không thấy so tốc độ tôi đứng nhất sao? Túc ca vận hết mã lực cũng đuổi không kịp đó!"

Thẩm Ương không cao hứng, cố ý chọc thủng nói: "Nhưng không phải anh nói trước kia huấn luyện cường độ cao, mỗi ngày phải bơi 10.000m sao? Hơn nữa lúc thua trận hít đất, anh còn nói nếu đổi sang bơi nhất định sẽ không thua."

Dương Thiên Trì rối rắm nửa ngày cũng không tìm được lý do cứu vớt tự tôn, bất đắc dĩ nói: "Long Nữ có thiên phú như vậy sao lại lại đi làm người nuôi gấu trúc, nếu sớm một chút tới đội chúng tôi, nói không chừng có thể làm vẻ vang nước nhà......"

Nhưng mà Long Nữ chỉ mỉm cười, "Chăm sóc quốc bảo cũng là làm vẻ vang đất nước mà, gấu trúc đáng yêu biết bao nhiêu."

Mọi người tán gẫu tới gara, bởi vì hôm nay Túc Hàn Anh hạn hành nên cùng Thẩm Ương ngồi xe Dương Thiên Trì.

Hai người ngồi ghế sau, hạ cửa sổ xe xuống, cảm thụ gió đêm nhè nhẹ, nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ.

Dần dần, Thẩm Ương cảm nhận di chứng sau khi tiêu hao năng lượng quá độ, đầu óc bắt đầu mệt rã rời, bất tri bất giác ngủ mất, đầu cũng đặt trên vai người bên cạnh.

Túc Hàn Anh quay đầu, lẳng lặng ngắm khuôn mặt Thẩm Ương đang say ngủ.

Ô tô ngược gió mà đi, lát sau dung nhập vào bóng đêm......

Tác giả có lời muốn nói:

Túc ca: Muốn hôn.

Ta cố ý hỏi huấn luyện viên, nói trên lý thuyết có thể dạy như Túc ca, nhưng hầu hết là giống Thiên Trì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK