Ôm một động chai lọ trong lòng, Tông Sở chạy nhào vào trong trướng, vừa đến đã sửng sốt hỏi: “Ai? Đây là ai?”
Thẩm Mộ Lan cũng thoáng kinh ngạc nhìn Tông Sở: “Đây là…”
Tông Sở như một cái cọc gỗ dựng ở giữa cửa, nhìn nhìn cô, lại ngó ngó Thẩm Mộ Lan, khuôn mặt non nớt lừa tình của nó nhoẻn một nụ cười cực ngây thơ: “Tỷ tỷ, tỷ tìm mẹ đệ có việc gì vậy?”
Cô và Thẩm Mộ Lan: “…”
Mẹ nó, bà đây năm nay mới có 17 xuân xanh, cho dù có thiên phú dị bẩm thì cũng làm sao có thể sinh ra một đứa con lớn như vậy từ năm 7 tuổi được!!! Mà vừa rồi ngươi còn kêu tiếng “đại thẩm” vang rung trời, ngươi coi Thẩm Mộ Lan là đồ ngốc hay là đồ điếc??
Thẩm Mộ Lan kinh hãi, nói năng có chút lộn xộn: “Mẹ, mẹ ruột?” Ném về phía cô một cái nhìn rất phức tạp.
Cô: “…” Không thể tưởng tượng được thì còn có đạo lý, còn ánh mắt tràn ngập kính nể này của ngươi là có ý gì, nói rõ cho cô!!!!
Tông Sở cười ngọt ngào, dường như cô còn có thể nhìn thấy đôi cánh màu đen đang giang ra ngay sau lưng nó: “Cha đệ rất lợi hại mà!”
Khuôn mặt Thẩm Mộ Lan hơi nhăn nhó: “Cha đệ là…”
Tông Sở nghiêng đầu cười, cho Thẩm cô nương một kích trí mạng: “Cha đệ chính là thái tử Tề quốc.”
Thẩm Mộ Lan gần như thất hồn lạc phách mà rời khỏi doanh trướng, vẻ mặt cực kỳ mê mang và tràn đầy khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch khiến cô không nỡ nhìn. Thực ra mục đích của nàng ta khi tới đây cô cũng đoán được ít nhiều. Tám phần là Thẩm Kích đã nghe được phong thanh, cho nên xảo quyệt muốn lợi dụng con gái thực hiện mỹ nhân kế cho lão ta, biết đâu may mắn, lão ta có thể leo lên vị trí quốc trượng tương lai của Tề quốc, vậy thì mấy tội danh kia liền vô tư đi. Nhưng cô lại cảm thấy lão ta đã tính toán nhầm chỗ rồi, Diệp Thiệu là ai cơ chứ? Người khác không đắc tội hắn, hắn cũng phải chủ động đắc tội với người ta! Người khiến hắn không vừa mắt, kết cục chỉ có một — chính là đường chết.
Theo phong cách tà mị điên cuồng của Diệp Thiệu, coi như hắn có thích Thẩm Mộ Lan thật, thì diễn biến về sau kiểu gì cũng phát triển theo hướng máu me tàn bạo. Đầu tiên là diệt sạch cả nhà Thẩm Kích, rồi ngược tâm ngược thân cô nương này, roi da sáp nến cứ thi nhau mà quất, ngược đến cực độ rồi mới tỉnh ngộ “Mẹ nó, thì ra ông đây yêu nàng ấy!”. Đúng chuẩn ngược luyến tình thâm. Nếu Thẩm cô nương ngoan cường chịu hết 72 phương thức ngược của hắn xong rồi bất ngờ bỏ trốn, bước ngoặt này sẽ mở ra diễn biến “Mang thai bỏ trốn” quen thuộc, sau bao nhiêu năm mang con quay trở lại báo thù, lợi dụng thêm mấy anh nam 2 nam 3 để cho Diệp Thiệu bị ngược trăm ngàn lần. Sau đủ loại hiểu lầm, hai người tiêu tan hiềm khích khi trước, một nhà ba người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn về sau. Chậu máu chó này đến đây là kết thúc.
Cái này gọi là “Thái tử ngược thiếp trăm ngàn lần, thiếp đối thái tử như mới yêu!”
Loại kết thúc này chính là kết HE người người yêu thích. Theo như hiểu biết của cô về Diệp Thiệu, cái kế mỹ nhân này của Thẩm Kích chỉ khiến cho tốc độ lão ta rớt đài càng nhanh. Không chỉ có lão ta mà cho tới bây giờ, Diệp thái tử đều cực kỳ chán ghét chuyện người khác tính kế hắn. Ai bảo từ nhỏ nhân phẩm của hắn đã thối nát, một chút cũng không hiểu mỹ đức “Thực lòng không muốn” đâu ╮(╯_╰)╭. (~ Thẩm Kích thực lòng không muốn bị rớt đài)
Thẩm Mộ Lan vừa đi, Tông Sở thoắt cái đã đổi sắc mặt, nó nghênh ngang ngồi xuống đối diện chỗ cô, chân vắt lên bắt chéo: “Đại thẩm, thẩm tính cảm ơn ta làm sao vì giúp thẩm đuổi tình địch đi đây?”
Cô: Hả?
Tông Sở hận rèn sắt không thành thép vỗ bàn bộp bộp: “Bà cô kia đến đây là để đoạt Diệp Thiệu của thẩm đấy! Thẩm đừng nói với ta là thẩm ngốc nghếch không hiểu ra chuyện này nhé!”
Cô: à…vậy thì cứ đoạt đi…
Tông Sở: “…”
Sau một thoáng không còn gì để nói, nó gật gù: “Cũng phải, kiểu người không hề có khái niệm bảo vệ chủ quyền như thẩm mới có thể tự nguyện đi theo Diệp cầm thú.”
Cô: “…” Có tin cô mách lẻo với Diệp Thiệu ngươi mắng hắn là đồ cầm thú không!
Tông Sở không hứng thú với chuyện của Thẩm Mộ Lan, sau khi than thở hai câu, nó đẩy mấy cái lọ rực rỡ đủ sắc màu tới trước mặt cô, ánh mắt trong suốt sáng ngời: “Xem đi! Đại thẩm! Ta đã chế ra thuốc giải cho thẩm! Mau thử đi!”
Mới có vài ngày mà ngươi đã nhanh chóng giải quyết vấn đề người biến thành cá cực kỳ khó nhằn, cô rất hoài nghi đó! Uống thuốc này vào có khi nào lập tức thành con cá chết trương phơi bụng không!
Cô chần chờ do dự khiến Tông Sở cực kỳ không vui: “Đại thẩm, thẩm thế này là không đúng rồi! Bất kỳ một phát minh nào cũng đều cần có chuột bạch thử nghiệm trước, thẩm không thử thì làm sao biết được thuốc có tác dụng ? Làm cá ấy à, quan trọng nhất là phải vô tư, nào, thử thuốc đi!”
Cô: “…”
Trông mặt bà đây giống chuột bạch lắm hả!!!!
Trước kia cô từng có lần tham dự lễ cầu phúc trong đó có cảnh đạo sĩ chữa bệnh cho mọi người. Đốt hai lá bùa, đợi đến khi cháy hết thành tro liền pha vào trong nước rồi cho người ta uống. Cho nên cô cực kỳ có thành kiến đối với loại phương thuốc dân gian kỳ dị này của thằng nhóc lừa đảo Tông Sở, có quỷ mới biết được nó có cho thêm mấy con rết, thằn lằn, nhện hay là bột đầu lâu vào không.
Cô hỏi: Ngươi chế phương thuốc này từ đâu ra?
Tông Sở cực kỳ tự tin nói: “Tỷ hỏi đúng rồi đấy, ta đây đã có tham khảo qua những kỳ thư để chế thuốc!” Nó lôi mấy cuốn sách từ trong lòng rồi lật lật, không thèm ngẩng đầu nói: ““Bí mật người cá không thể nói”, “Nhà tôi có mỹ nhân ngư”, “Người cá đến từ biển khơi”.”
Cô: “…”
Cô cám ơn ngươi, cô muốn ngủ, hẹn gặp lại…
Tông Sở cực kỳ khó chịu gõ gõ bàn: “Đại thẩm, thẩm có biết không, nếu thẩm không biến trở về thành người thì sớm muộn gì thẩm cũng sẽ chết!”
Cô: “…” Cô, cô thật sự không biết…
Nó thở dài bảo: “Diệp Thiệu từng nhắc tới chuyện Tông quốc chúng ta thờ phụng Hải Thần, điều này quả thực không sai nhưng hắn không rõ một điều Hải Thần chúng ta thờ phụng thực ra chính là bộ tộc người cá.”
Ồ… trải qua đủ kiểu sốc, điều này cũng không khiến cho cô kinh ngạc lắm.
“Thủa xưa kia, bộ tộc người cá không hề thần bí như hiện giờ, căn cứ vào những tư liệu lịch sử ta có, mấy trăm năm trước, hồi Mục triều mới thành lập, người cá với người đất liền thường xuyên qua lại. Bọn họ xinh đẹp, thông minh, có những pháp thuật hiếm thấy. Thường dựng một dãy chợ ở mấy vùng duyên hải cùng buôn bán với cư dân nơi đó, sau này càng ngày càng nổi tiếng khiến cho hàng vạn người không quản ngàn dặm xa xôi dùng ngàn lượng vàng mua vải dệt và trân châu của họ.” Tông Sở liến thoắng kể về một giai đoạn lịch sử cô chưa từng nghe tới, khi nó nói cũng không giấu được vẻ hoài niệm: ““Hữu thì ký túc lai thành thị,
hải đảo thanh minh vô cực dĩ.
Khấp châu báo ân quân mạc từ,
kim niên tương kiến minh niên kỳ.”
Những câu thơ này chính là để miêu tả cảnh tượng khi ấy, có thể thấy được khi đó người cá với người đất liền vẫn chung sống rất hài hòa.”
Trong đầu cô chợt nghĩ thằng nhóc này vậy mà cũng hiểu biết đó, Tông Sở kể xong sắc mặt chợt chuyển nghiêm túc hẳn lên: “Mấy ngày nay ta giở sách thì phát hiện ra, trong đó có cùng một chi tiết, đó chính là mặc dù người cá có thể rời khỏi biển để lên đất liền nhưng không được ở lâu. Ta cũng không rõ nguyên nhân cụ thể lắm, tóm lại người cá ở lâu kết cục đều chỉ có một, đó là chết… Cho nên vì giữ mạng, đại thẩm vẫn nên uống thuốc biến trở lại làm người đi!”
Cô cực kỳ khó xử mà, nhưng cô vẫn cảm thấy nếu uống phương thuốc được điều chế một cách tù mù kia của nó sẽ chết càng nhanh hơn! Mà thôi, ở Kinh quốc, Tiêu Hoài Chi sắp đăng cơ làm vương, cô còn không biến trở về, sớm hay muộn gì cũng phải chắp tay giao vương vị cho gã. Nhắm mắt uống vào là được, cùng lắm thì 20 năm sau lại làm một “hảo cá”. (~ nhái từ “hảo hán”.)
Ôm tâm trạng bi tráng quyết xả thân, cô cầm cái bình màu xanh lên, trong ánh mắt chờ đợi của Tông Sở mà dốc thẳng vào miệng.
Chất lỏng lành lạnh trồi xuống yết hầu, tốc độ nhanh quá khiến cô cũng chẳng cảm thấy mùi vị gì, chỉ thấy đầu lưỡi hơi tê.
“Thế nào, thế nào!” Hai mắt Tông Sở sáng ngời như sao.
Cô chép chép miệng, viết: có hơi rít.
Tông Sở: “…”
Uống hết cả một bình thuốc, cô gần như không có cảm giác gì, thất bại là điều có thể chắc chắn rồi…
Đã bảo mà, thằng nhóc này không đáng tin đâu ╮(╯_╰)╭
Vì uống vào không chết người nên lá gan cô bắt đầu to hơn. Hăng hái dốc thêm một lọ nữa. Cảm giác lúc này không giống với lúc trước, nước thuốc mới chạm vào đầu lưỡi đã như thiêu như đốt, vội vã nuốt xuống, giây lát sau, mắt cô có chút hoa lên, người chóng mặt y như thể say rượu. Cô cố gắng lắc lắc đầu, nhìn xuống cái đuôi, cái đuôi vẫn là cái đuôi đó…
Hả? Cái chỗ Diệp Thiệu luôn nhăm nhe sờ vào hình như lại lan rộng lên bên trên một chút… (chỗ đó là m ô…ng)
Ý thức được điểm này khiến cô tỉnh táo hẳn lên, muội nó chứ! Bà đây muốn biến trở lại làm con người hoàn chính chứ không muốn biến thành một con cá hoàn chỉnh đâu!
Tông Sở cố gắng trấn an: “Thất bại là mẹ thành công!”
Mẹ thành công của ngươi có phải đã nhiều quá rồi không!
Một hơi uống xong nước thuốc, cô thống khổ mất hẳn vị giác, không chỉ vị giác, cả ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, nhiệt độ cơ thể lúc thì lạnh như nằm trong hố băng, lúc lại như đặt vào trong lò. Cảm giác hoa mắt choáng váng khiến cô muốn ói mà không ói được, cô khó chịu cuộn người trên ghế, mơ hồ nghe thấy tiếng Tông Sở thốt lên lo lắng.
Sau một thoáng chợt nóng chợt lạnh, cảm giác tê dại khác thường truyền từ trên đỉnh đầu lan xuống toàn thân, dường như có rất nhiều con kiến đang bò trên người cô, cả trong máu nữa, vừa ngứa vừa đau, ghê tởm tới mức cô muốn lăn xuống dưới đất. Mà cô cũng lăn xuống dưới đất thật, nhưng cảm giác khi chạm đất có chút kỳ quái, vừa xa lạ lại quen thuộc.
Tông Sở hét một tiếng chói tai, cô liều mạng gom lại chút tỉnh táo sờ sờ, rất tốt, cô đã chạm tới hai cái chân hoàn chỉnh…
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Cho đến khi cô tỉnh lại, trời đã tối đen, không thể biết được cô đã nằm ngay đơ bao lâu. Cô nằm bẹp trên giường người mệt mỏi như vừa thay da đổi thịt, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, hít vài hơi khí lạnh, cảm giác nhức đầu mê mang tan biến đi không ít, ký ức trước khi té xỉu cũng từ từ khôi phục dần.
Tim của cô đập thình thịch, cô chưa bao giờ khẩn trương tới vậy, cho dù là khi đăng cơ phải một thân một mình đối mặt với ngàn vạn thần dân, cho dù là khi bị ám sát biến thành người cá. Cô chậm rãi, vén từng tấc từng tấc chăn lên một…tim càng lúc càng đập nhanh, chờ đến khi cô xốc váy dài lên thì tim ngưng bặt.
Mẹ nó!!!! Ông trời chơi cô sao! Không cho cô lấy một lần cơ hội trở lại làm người sao!!
Tông Sở đang ghé vào cạnh giường nằm ngủ bị động tác của cô đánh thức, nó mệt mỏi xoa mắt, có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Đại thẩm, thẩm tỉnh rồi à…”
Cô giận tới mức không thể nhịn được, không phải ngươi thề son sắt cam đoan nhất định có thể biến bà đây về làm người sao! Tín nhiệm đâu! Tin tưởng đâu!
Cô đương tức giận muốn hạ bút phun trào với nó thì ngoài trướng bỗng vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa: “Thái tử đại thắng trở về!!!”
~
*4 câu thơ trên trích trong bài Giao nhân ca của Lỳ Kỳ (Lý Hạ?) quicktranslator của mình dịch là Lý Kỳ, chữ Kỳ khác hẳn chữ Hạ nhưng bài viết tiếng trung thì đúng miêu tả Thi quỷ Lý Hạ. Tìm khắp các chốn Đường thi cũng chẳng có bài này nên mình chỉ giải nghĩa theo những gì mình hiểu được. Các bạn có thể hiểu là mình đi edit thơ =_=.
Từ lúc ở nhờ khi ra thành đô
Trời xanh Nam Hải trải dài vô tận
Khóc (ra) châu ngọc báo ân quân từ chối
Năm nay gặp nhau hẹn năm sau gặp lại.
Đoạn này nói về người cá mang lụa là tới nơi đô thành bày bán, thời gian ở lại rất lâu, có người tốt bụng cho ở nhờ mặc dù thời gian lâu nhưng không hề oán giận. Trời xanh Nam Hải ý chỉ quê hương người cá, đã rời xa quê lâu nên người cá muốn rời đi, vì báo đáp ân đức cho ở nhờ nhiều ngày nên người cá khóc, nước mắt hóa thành minh châu, tặng cho người chủ, người chủ từ chối không nỡ chia xa. Người cá và người chủ hẹn nhau, sang năm gặp lại.
Danh Sách Chương: