• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vừa mới thức dậy, đầu óc vẫn còn đang mơ màng, chỉ biết nhìn hắn. Cho đến khi mặt bị người ta xoa xoa bóp bóp, cô như bị sét đánh, cả người run rẩy, phản xạ có điều kiện muốn nhảy dựng lên đẩy hắn.

Tránh ra! Đối với một con cá mà ngươi còn có thể làm mấy chuyện lưu manh được! Tránh ra!

Mặc dù bệnh tật lâu ngày nhưng cơ thể Diệp Thiệu cực kỳ rắn chắc, dễ dàng chế ngự chút phản kháng của cô. Trận chiến vật lộn kịch liệt không tiếng động giữa một người một cá chấm dứt bằng sự thảm bại của cô, Diệp Thiệu chảy đầy mồ hôi trán, thở hổn hển nhéo mặt cô: “Vân Ngạn, nàng khỏe quá rồi đấy, nàng…”

“A Ngạn, cậu nghỉ đi, đến lượt bọn ta canh…đêm…” Bạch Khải vén rèm bước vào trợn mắt há hốc mồm nhìn cô với Diệp Thiệu, sau đó hét thất thanh: “Các ngươi đang làm gì!!!!”

Tông Sở đi ngay đằng sau không hiểu có chuyện gì xảy ra bèn thò đầu vào, mắt liếc khắp nơi, sau đó hoàn toàn thất vọng: “Aizzz, không phải là đang làm chuyện yêu đương sao???” Nó cực kỳ kinh ngạc nhìn chúng ta rồi lẩm bẩm: “Cầm thú quả không hổ là cầm thú, vừa bước khỏi quỷ môn quan xong là đã có sức lực đi làm mấy chuyện vô đạo đức rồi.”

Cô và Diệp Thiệu: “Cút hay là chết?”

Tông Sở và Bạch Khải run run: “Cút cút cút.” Ngay sau đó đã biến mất tăm hơi, lại một lát sau, rèm bị vén lên một góc nhỏ, Tông Sở hé vào nhỏ giọng nói nhanh: “Đại thẩm tập trung thể nghiệm, sau nhớ phổ cập cho ta cách giao phối giữa người và cá nhé.” Nói xong thì vèo một cái, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cô: “…”

Loại chuyện thế này phổ cập khoa học cái đầu ngươi ấy! Chẳng lẽ muốn cô dùng giọng nói cực kỳ nghiêm trang thì thầm với ngươi: Mùa đông tới, mùa xxx lại đến…

Đuổi Bạch Khải với Tông Sở đi xong, sắc mặt Diệp Thiệu vẫn không tốt lên, lạnh lẽo như băng tuyết nhìn cô đầy u ám: “A Ngạn, ta tỉnh lại khiến nàng không vui sao?”

Cô vui, cô vui cái con khỉ! Đối mặt với đồ cầm thú như ngươi, cô sao có thể vui vẻ tươi tắn đây!

Cô cũng dùng vẻ mặt lạnh lùng đáp trả thẳng lại hắn.

Diệp Thiệu chống tay hai bên người cô, tư thế nhìn từ trên cao xuống này khiến cô có cảm giác áp bách cùng cực. Cô cảm thấy hắn tựa như con mèo rừng án binh bất động chờ thời cơ nhào tới, mà cô thì giống con cá nằm dưới móng vuốt của hắn… chờ đợi thảm cảnh bị nuốt vào bụng. Tay hắn trượt từ trên mặt xuống cổ cô, cô co rút lại từng chút từng chút, co rút đến mức khó thở. Lòng cô kinh hãi, chẳng lẽ bởi vì bà đây không làm theo đúng kịch bản của hắn, không khóc lóc nứa nở ôm lấy hắn thổ lộ “Ta rất nhớ chàng, rất nhớ từng ngày bên chàng bị mắng bị đánh bị giễu cợt”, khinh người quá đáng mà!

Nhưng mà nói mấy lời này ra khỏi miệng thì cô cũng cảm thấy mình biến thái thật đấy!

Nét mặt Diệp Thiệu dưới ánh nến vẫn mịt mờ khó lường, cô ý thức được cô cần phải nghĩ ra cách tự cứu lấy bản thân, nhưng nửa người trên của cô đã bị hắn áp chế mà nửa người dưới…

Cô dựng cái đuôi – thứ duy nhất có thể cử động lên, vỗ vỗ lên phía trên…

Thái dương Diệp Thiệu giật giật, cô cực kỳ vô tội nhìn hắn, không có tác dụng sao? Vì thế, lại vỗ vỗ.

Sắc mặt Diệp thái tử đen xuống triệu để, nhéo má cô mấy cái rõ đau, rồi ủ rũ buông cô ra xoay người nằm ngửa sang bên cạnh: “Tại sao lại có người con gái không hiểu một chút phong tình nào như nàng vậy?”

Cô: “…”

Không phải cô không rõ mà là thế giới này thay đổi quá nhanh. Một giây trước vẫn còn là vụ mưu sát hoàng thất đầy bí ẩn, một giây sau đã biến ngay thành tiểu thuyết ngôn tình hồng phấn. Còn cô lại không phải là đồ tâm thần phân liệt như ngươi, hoàn toàn không thể theo kịp tiết tấu của ngươi đâu! Cô cân nhắc, chẳng lẽ hắn muốn cô đáp lại rằng: “Ghét ghê ~ rõ ràng người ta đang chờ chàng chủ động mà!”

“…” Cô bị ghê tởm bởi chính ý nghĩ của bản thân, cho nên cô lựa chọn im lặng xoay người không thèm để ý tới hắn.

Lưng quay về phía Diệp Thiệu giả bộ dáng cá chết, bỗng cô chợt nghĩ tới một điều… cô cuộn cái đuôi lên nhìn nhìn, nhớ lại động tác mới vừa rồi, đầu hóa băng đơ cứng…

Lòng cô nóng lên, chợt ngồi dậy, nghiêng người sang lại do dự, phản ứng của mình không phải là quá kích động rồi chứ. Vẫn nên làm bộ như chẳng có gì xảy ra, kệ nó đi thôi, kệ nó đi thôi ~

Lúc đang ngẩn người thì Diệp Thiệu đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh chợt lên tiếng hỏi: “Sao lại dậy? Có phải  còn muốn sờ mông ta không?” Hắn làm bộ giang rộng tay ra, cực kỳ hào phóng: “Đến đây đi, thích sờ thế nào thì sờ thế ấy!”

Cô: “…”

Xì, mặt cô chẳng khác nào hun trong lò than nóng. Thẹn quá hóa giận khiến cô không tài nào suy nghĩ, thẳng thắn ném gối lên rồi ấn xuống mặt Diệp Thiệu!

Diệp Thiệu: “…”

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Tuy rằng Diệp Thiệu có thể tìm được đường sống trong chỗ chết mà tỉnh lại, nhưng Phục Linh vẫn chưa yên tâm chộp Tông Sở tới chẩn đoán chính xác xem Diệp thái tử đã thực sự không còn gì đang ngại chưa. Tông Sở quy củ xem khí sắc Diệp Thiệu rồi xem miệng vết thương, sau đó phủi tay nói: “Không sao, độc giải hết rồi, không chết được.”

Lúc này Phục Linh mới thở phào nhẹ nhõm, Bạch Khải đứng ở một góc hẻo lánh thầm thì: “Quả nhiên người tốt mệnh mới ngắn…”

Nửa câu sau… trong cái “liếc mắt” vờ như vô tình của Diệp Thiệu, đã phải nuốt ực xuống.

Tóm lại, Diệp Thiệu khỏe mạnh khỏi bệnh, đúng là đại hỉ, ngay cả Tông Sở luôn mồm gào ghét hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đối với việc này cô hết sức khó hiểu, vụng trộm hỏi nó, Tông Sở thổn thức: “Đại thẩm, thẩm không biết sao, tên ẩn vệ tên là Phục Linh kia bảo nếu ta không trị hết bệnh cho Diệp Thiệu thì sẽ đưa cả ta lẫn Bạch Khải cho Triệu vương làm vợ bé.” Nó khịt khịt mũi: “À đúng rồi, ta là vợ nuôi từ bé.”

Cô: “…”

Thật đúng là chủ nhân thế nào liền có thị vệ thế nấy.

Độc của bụi gai lửa đã gọi là kịch độc cho nên một ngày rưỡi sau khi độc giải thì dư độc vẫn còn. Cơ thể Diệp Thiệu vẫn còn yếu nhưng sau khi hắn tỉnh lại, thư từ đế đô và Tề vương đô cứ cách một ngày lại bay tới một phong, tuy nơi gửi khác nhau nhưng mục đích chỉ có một, chính là giục Diệp Thiệu trở về.

Mục thiên tử giục hắn về là bởi để một con sói như vậy tại biên cương sẽ khiến ông ta ăn không ngon ngủ không yên; mà chúng thần Tề quốc giục hắn về là vì để hắn…sớm ngày kết hôn.

Diệp thái tử còn chẳng thèm mở phong thư nào, nhìn cũng không nhìn đã vứt xuống núi đống văn thư chất chồng trên bàn, tiếp tục ung dung nhàn nhã tựa vào đầu giường uống canh đương quy táo đỏ bổ dưỡng của hắn.

Hồi mới trúng độc Diệp Thiệu bị mất kha khá máu cho nên theo đề nghị của Tông Sở, ẩn vệ cực kỳ trung thành và tận tâm Phục Linh đã sưu tập đủ loại phương thuốc bổ khí bổ huyết, một ngày ba bữa không ngừng bón cho Diệp Thiệu.

Bạch Khải không rõ tình hình cực kỳ tò mò nhỏ nhẹ hỏi cô: “A Ngạn ơi, người cá các cậu…vẫn còn quỳ thủy sao?” Cậu ta nhìn bát canh táo đỏ, không cần nói cũng biết.

“…” Mặt cô không chút thay đổi chỉ vào trong trướng: Không phải ta, là Diệp Thiệu.

Bạch Khải sững sờ.



Diệp Thái tử quang minh chính đại mượn bệnh nhàn hạ, trái lại người khổ đổi thành cô. Bao gồm cả Hà Nguyên, sau khi vụng trộm lẻn vào chạm phải cái mặt lạnh băng của Diệp Thiệu đều lộn lại tìm cô, không lúc nào là không năn nỉ cô khuyên Diệp Thiệu sớm ngày hồi triều, giải quyết bệnh đa nghi của thiên tử.

Thường xuyên qua lại, cô tính hay cả nể cũng ngại phiền, một lần bưng canh tới cho Diệp Thiệu cô có nhắc tới việc này: Bọn họ đều khuyên ngươi trở về đấy.

Diệp Thiệu làm như không nghe thấy, bưng chén lên thổi, khuấy khuấy một lúc rồi múc một thìa lên, dịu dàng nói: “Nào, há mồm.”

“…” Mặt trời mọc đằng tây à! Diệp thái tử quen thói ăn mảnh lại có thể chịu chia sẻ canh cho người khác! Cô có chút thụ sủng nhược kinh mở miệng, chợt nghe tiếng nói càng thêm dịu dàng của Diệp Thiệu: “Ngoan nào, thử hộ bản vương xem có độc không.”

Cô: “…”

Đêm nay bà đây nhất định phải cho ngươi ăn cơm bằng đĩa!

Thấy cô không có phản ứng gì, Diệp Thiệu nhún vai tự khuấy canh trong bát: “Bọn họ tìm nàng, nàng không để ý là được.”

Nhưng mà không để ý tới thì có xong chuyện không?

Diệp Thiệu vỗ một bàn tay lên chỗ bên cạnh, ý bảo cô ngồi lên. Cô không động, hắn tựa như có ảo thuật lấy một cái tráp từ dưới gối lên, bên trong có một đĩa phù dung tô nhỏ, cô lặng lẽ leo lên bên cạnh hắn. Mới đưa tay với cái đĩa, đã bị hắn gạt phắt xuống, cô căm tức nhìn hắn. Hắn múc một thìa canh lên thổi: “Nào, uống nó trước.”

Đây không phải là đồ uống của ngươi sao, hay là món canh này thực sự có độc? Cô nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. Hắn buông thìa, va vào cạnh bát, phát ra tiếng kêu leng keng lạnh lùng.

Cô: “…”

Biết thời biết thế mới là người khôn, cô đành bất đắc dĩ hưởng thụ sự phục vụ của Diệp thái tử.

Hắn vừa bón canh cho cô, vừa nói với cô: “ đợi một ngày nữa, thư từ đế đô lại đúng hẹn gửi tới. Đến khi hoàng đế đáp ứng hôn sự của chúng ta, lúc đó trở về cũng không muộn.”

“…” Cô bị sặc, một ngụm nước canh cứ thế phun ra ngoài.

Diệp Thiệu: “…”

Cô luống cuống tay chân rút khăn ra, sắc mặt Diệp Thiệu không tốt, vươn ống tay áo dính bẩn ra, còn không quên trào phúng cô: “Tốt xấu gì nàng cũng là một quốc quân, sao một chút khí độ cũng không có, không phải là gả…”

(~ Không phải là gả cho ta thì chẳng gả cho ai được nữa – Lion)

Đợi nửa ngày cũng không đợi được đoạn sau của hắn, cô đương cẩn thận quan sát cái đuôi không khỏi ngẩng đầu lên: Nói tiếp đi!

Diệp thái tử cô đơn duỗi ống tay áo, mặt đen như đít nồi, im lặng, bình tĩnh lấy đuôi cô lau đi vệt nước bẩn trên tay áo hắn.

Cô: “…”

Sau khi bắt cô uống xong một bát nước canh ngọt ngấy, cơn tức của Diệp thái tử mới thoáng tiêu tan, cuối cùng cô cũng thăm dò được một vài tin tức từ miệng hắn. Ở trong Tề quốc không phải là vương hậu cầm đầu chư vị đại thần buộc hắn cưới một đống vợ bé sao, lại đúng lúc Mục thiên tử thúc giục hắn trở về, Diệp Thiệu chỉ tiện tay tương kế tựu kế. Lần này hắn đánh bại Kiêu tộc, hoàng đế đang rầu lòng không biết nên khen thưởng hắn thế nào. Diệp Thiệu lợi dụng chuyện này xin Mục thiên tử một đạo thánh chỉ ban hôn.

Muốn ta trở về ấy hả, về thì về, nhưng trước đó phải để ta lấy vợ đã.

Diệp Thiệu nhấn mạnh trong thư rằng: đời này hắn chỉ lấy một mình thái tử phi, chỉ một không hai, mong bệ hạ thành toàn.

Lời này của hắn lọt vào tai cô, bảo không mừng thầm thì cũng quá giả dối, con gái mà, lòng luôn có chút ham hư vinh. Hư vinh xong rồi, cô lại âu lo nói với hắn: Cái này, ngươi lấy ta, vậy Tề vương thất các ngươi sẽ không có người nối dõi đâu.

Diệp Thiệu mỉm cười, cười đến mức khiến cô cũng thấy hơi sợ: “Không phải Tông Sở bảo có thể giúp nàng biến hai chân về sao?”

Cô: “…”

Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, chính là có đồng đội như heo đến đào hầm.

Bất luận cô có nguyện ý hay không, năm ngày sau, thánh chỉ ban hôn do chính hoàng đế ngự bút, chính thức thông cáo với ngũ quốc cửu châu, được thiên tử làm mối, ban hôn cho thái tử Tề quốc Diệp Thiệu và Vân thị trăm năm hảo hợp.

Đại hôn được định vào ngày mùng một tháng giêng, là ngày lành khắp chốn mừng vui.

~

*phù dung tô:

Lion: Nào giờ toàn thấy bạn Thiệu lưu manh zờ mông bạn cá, nay cá ta phản công vỗ mông lại, thật lòng hả lòng hả dạ mà.

Mình ngừng truyện cho tới sang năm nhé. ^^

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK