• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong xe, Hoa Đông tinh nghịch chụp bóng lưng của Hoàng Minh Triết đang lái xe và Lư Thanh ngồi cạnh, sau đó xin phép rồi đăng lên zalo.

Anh ấy biết thế nào Thẩm Tư Nam cũng gọi điện dồn dập cho mà xem, nghĩ vậy liền tắt nguồn điện thoại.
Lư Thanh nghiêng đầu, ngắm nhìn anh bạn trai của mình.

Sống mũi cao thẳng tắp, ánh mắt kiên định, sáng như vì sao trong màn đêm vậy, đôi môi mỏng cùng xương hàm nam tính, góc chính diện đã đẹp thì chớ, góc nghiêng trông còn quyến rũ hơn.

Thế này thì bắt cô sống sao đây?
Nhìn xuống một chút là yết hầu, chuyển động lên xuống chậm rãi, Lư Thanh càng nhìn càng thấy thích, cô muốn vươn tay ra chạm lấy, chợt nhận ra anh đang lái xe, còn có người ngồi ở đằng sau nữa.

Phải tém tém lại!
Nói là vậy mà cặp mắt không tự chủ nhìn xuống cánh tay anh, cô biết dưới lớp áo đó là một cánh tay rắn rỏi, lực lưỡng, anh mà gồng lên thì tay anh còn to hơn cả chân cô.


Chết rồi! Từ khi nào mà Lư Thanh cô lại trở nên háo sắc như vậy?
Dù có là bạn trai nhà mình đi chăng nữa, thì cô cũng không nên nhìn cơ thể người ta với cặp mắt thèm thuồng như vậy! Quá sa đoạ rồi!
Nghĩ đến đây cô nhớ đến có một lần từng hồ bơi với anh, mấy người phụ nữ nhìn thân hình đẹp như tượng tạc của anh đến hoa cả mắt.

Lư Thanh khi ấy không hề ghen một chút nào, còn có cảm giác đắc ý nữa.

Bởi vì sao? Mấy người đó chỉ được nhìn thôi, còn thì cô được sờ so.ạng, nhéo nhéo, bóp bóp, chạm vào hiện vật.

Nghĩ đến thôi đã thấy cảm giác chiến thắng rồi.
Mà Hoàng Minh Triết lại vô cùng, vô cùng yêu chiều cô, dường như anh trở thành người yêu cô chỉ để cưng chiều cô thôi ấy.

Đôi khi có một vài việc nghiêm túc một chút, nhưng không sao.

Cho dù họ có cãi nhau to như thế nào, anh đều chưa bao giờ lớn tiếng với cô.

Nói là cãi nhau, nhưng toàn là cô mắng anh thôi.

Lư Thanh biết anh yêu cô đến mức nào, nên khi tức giận liền trở nên mất kiểm soát mà nói những điều làm tổn thương anh.
Hoàng Minh Triết đang tập trung lái xe, còn Lư Thanh thì chỉ ngồi ngắm anh, Hoa Đông từ nãy đến giờ cứ nhìn cái điện thoại mà cười tủm tỉm trông gian lắm, chỉ có Khang Vũ là bơ vơ một mình.
Vốn là người kiệm lời, nhưng trong tình huống này, để làm cho bầu không khí thêm sôi động thì Khang Vũ lên tiếng hỏi: "Quan hệ của hai người tốt thật đó, cả hai yêu nhau bao lâu rồi vậy?"
"Khoảng hai năm." Lư Thanh cười đáp lại.
"Được hai năm bốn tháng, chính xác hơn là tám trăm năm mươi ba ngày rồi." Hoàng Minh Triết bên cạnh không chịu thua kém.

Lúc này, Hoa Đông mới buông điện thoại trên tay xuống, vô tình nói: "Vậy hai người có nghĩ đến chuyện kết hôn không? Nếu có thì khi nào vậy?"
Câu hỏi vừa dứt, tất cả đều im lặng, Khang Vũ thấy mình không nên mở lời cho bất kì câu chuyện nào, vì thể nào Hoa Đông cũng phá hỏng nó.

Hoàng Minh Triết liếc qua nhìn nét mặt của Lư Thanh, cười nói: "Hiện tại kinh tế của tôi vẫn chưa ổn định lắm, tuỳ ý cô ấy thôi."
Sinh nhật năm mười tám tuổi, gia đình Hoàng Minh Triết gặp biến cố, ba mẹ anh bị tai nạn xe qua đời, công ty thì bị họ hàng xâu xé.

Không biết được là từ đâu, mà ba anh đã vay một khoản nợ lớn từ bọn người cho vay nặng lãi.

Anh phải nghỉ học một năm để trả bớt nợ, sau đó thi vào Đại học phòng cháy chữa cháy, học bốn năm, đi làm ba năm mới có thể trả hết nợ.

Năm ngoái anh đã mua được một căn nhà, một chiếc xe, mức lương hiện tại của anh so với những người khác có phần nhỉnh hơn.

Nhưng so với Lư Thanh lại có chút tự ti, mức sống của cô cao hơn anh.

Cô cũng chẳng thiếu tiền, muốn gì cô đều tự mua được.

Hoàng Minh Triết muốn dành tất cả những gì tốt nhất cho Lư Thanh, với số tiền anh tích góp được, nếu làm đám cưới xong thì sẽ dư một nửa, mà còn có chi phí sinh hoạt của cả hai vợ chồng, du lịch rồi con cái.

Anh thì sao cũng được, nhưng anh không thể để cho Lư Thanh theo anh mà hạ thấp mình được.
Nghe vậy, Hoa Đông hỏi tiếp: "Ồ, anh làm nghề gì thế?"

"Tôi là lính cứu hỏa."
"À." Hoa Đông gật gù, bảo sao mà lại cường tráng thế, bởi vì lính cứu hỏa phải luyện tập thường xuyên.

Ngẫm lại một chút, anh ấy lại thấy nghề nghiệp này cao quý, mà lại vô cùng nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Khang Vũ không có hóng hớt như Hoa Đông, trông có vẻ anh ấy chẳng để tâm gì đến chuyện này cả.

Tuy nói là hiện tại kinh tế chưa ổn định, nhưng lại tuỳ ý Lư Thanh.

Tức là cho dù có như thế nào, chỉ cần Lư Thanh muốn cưới là Hoàng Minh Triết sẽ đồng ý ngay.

Chắc chắn là anh đã chuẩn bị đầy đủ cho việc này rồi, chỉ đợi ý của Lư Thanh nữa thôi.
Lại nhìn ánh mắt mà anh nhìn Lư Thanh kìa, tình ý nồng nàn, trông sến quá!
Khang Vũ cười khẽ, anh ấy đúng là toàn để ý mất chuyện đâu đâu không à..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK