Mục lục
Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Hẹn tôi tới đây có chuyện gì sao?" Cô lạnh nhạt mở miệng
Nghe ngữ khí này của cô, Hạ Thần hơi nhíu mày,cậu ta vốn định mở miệng thì Lương Sở Giao bên cạnh đã cướp lời.
"Bọn tớ chuẩn bị tới Studio chụp ảnh, vừa hay anh Thần hẹn cậu tới đây ăn bữa cơm, muốn cảm ơn cậu lần trước giúp đỡ tớ."
À!
Thì ra là chụp ảnh!
Cư nhiên nói với cô, cô cần biết làm gì chứ, đúng là biết phô diễn!
Hạ Thần không nói gì nhìn Lương Sở Giao, cô cười nhạt.
"Thì ra là vậy, Sở Giao bạn học cũng nhớ thật là lâu, thực ra chuyện lúc đó tôi đã sớm quên rồi, cũng không cần phải phiền phức như vậy."
Cô ta không ngờ cô sẽ nói như vậy, cơ mặt hơi cứng nhất thời á khẩu, nhưng nhanh chóng lấy lại được sự dịu dàng Lương Sở Giao nhẹ mỉm cười
"Cậu không cần phải khách sáo như vậy, dù gì cậu là bạn của anh Thần, cho nên tớ cũng đã sớm coi cậu là bạn bè, hôm nay chỉ là đơn giản mời cậu ăn bữa cơm."
Nói xong còn thân mật ôm lấy cánh tay của Hạ Thần, mỉm cười
"Đúng không anh?"
Hạ Thần có chút nhíu mày nhưng vẫn gật đầu phối hợp
"Phải "
Bạn!
Quả thực cô không giám nhận, có lẽ cô ta đã sớm biết cô là bạn gái cũ của cậu ta.

Nhưng cũng đâu cần phiền phức như vậy, cô không có cậu ta chẳng phải vẫn sống tốt tới bây giờ sao
Món ăn đã sớm gọi, cô lạnh nhạt đứng lên
"Tôi còn có việc, hai người từ từ ăn tiếp"
Triển Nha thật không muốn ở lại đây thêm giây nào nữa, sợ là không ăn cũng sẽ bị nghẹn chết
"Triển Nha "
Thấy cô tính xoay người đi Hạ Thần lên tiếng gọi cô, cô lạnh lùng nhìn cậu ta không nói gì
"Không thể cùng anh ăn bữa cơm sao?"
Triển Nha nghĩ thầm, cậu ta nói ra những lời này chắc cũng không dễ dàng gì
Cô dừng lại nhìn cậu ta một chút, cười một cách lạnh nhạt không chút lưu tình
"Giữa chúng ta còn gì để nói sao!"
Lại hờ lạnh lùng nhìn hai người bọn họ
"Hai người hạnh phúc, tôi không quấy rầy nữa."
Một phút cậu ta ngẩn người!
Cô không đơn giản là phủi bỏ quan hệ!
Lương Sở Giao bên cạnh thấy cô cứng rắn như vậy cũng khẽ ngạc nhiên, vội nắm lấy tay Hạ Thần,mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô, không hổ là tài nữ, danh xưng mĩ miều như vậy thật xứng với cô ta.
"Triển Nha vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút không."
Hạ Thần nhíu này khó hiểu nhìn cô ta, Triển Nha khẽ nhếch môi
"Được."
Cô căn bản không phải loại người dễ ăn hiếp, cô thật sự muốn xem cô ta muốn làm gì...
Từ nhà hàng Lương Sở Giao đi một lúc dẫn cô tới công viên, cô thầm cười nhạt, đi xa như vậy có chuyện gì không thể nói trước mặt Hạ Thần sao
"Cô có chuyện gì muốn nói sao?"Triển Nha chậm rãi mở miệng.
Cô ta mỉm cười lạnh lùng nhìn cô
"Tôi nghĩ cô nên tránh xa anh Thần một chút"
Ha...!Đây chẳng phải sợ cô...
Cô bình đạm nhìn cô ta, nếu cô ta đã trở mặt vậy cô cũng không nể mặt nữa
"Vậy cô lấy tư cách gì?"
Cô ta hơi cao giọng trừng mắt nhìn cô,
"Tôi là bạn gái anh ấy!"
Triển Nha nghe vậy cười chế giễu
"Vật cô quản thật tốt bạn trai mình là được, vậy thì sẽ không ai có cơ hội cướp mất anh ta."
Lương Sở Giao không ngờ cô sẽ trơ trên như vậy, nhất thời không nói nên lời.

"Cô..."
Cô không vội chậm rãi nói tiếp.
"Nhưng mà, bạn học Sở Giao cũng là tài nữ của khối, mắt nhìn cũng nên tốt một chút, cho dù tôi không bằng cô nhưng mắt vẫn rất tốt nha...!thứ rác như Hạ Thần tôi thật không tiện sử dụng..."
Chậm rãi cô nhấn mạnh từng chữ
"Tôi nhường cho cô!"
Lương Sở Giao không ngờ, hoàn toàn không ngờ, cô cư nhiên nói Hạ Thần là rác, nói Hạ Thần là đồ bỏ đi, không phải cô rất thích Hạ Thần sao? Chẳng lẽ thông tin này không đúng?
Cô nhún vai xoay người bỏ đi, không muốn nói thêm với cô ta câu nào nữa, ai ngờ Lương Sở Giao bỗng nắm chặt lấy tay cô, điệu bộ ủy khuất nói
"Triển Nha, tớ không ngờ cậu lại ghét Hạ Thần như vậy!"
Ha! Thái độ cũng thật đổi thật nhanh, cô ta thật phiền phức, cô không nhiều lời hất tay cô ta ra, chỉ là một lực nhỏ, ai ngờ cô ta lại thuận chiều ngã xuống đất, nhìn qua cực kì thương tâm
"Triển Nha, sao cậu...!cậu lại làm như vậy, tớ biết tớ sai...!nhưng mà...!cậu..."
Cô nhíu mày, cô ta diễn kịch trước mặt cô làm gì, nếu không phải cô lý trí nhìn cô ta bị ngã xuống đất như vậy Triển Nha cũng nghĩ là mình làm...
Bỗng một lực mạnh đẩy ngã cả người cô ra sau, cô bị ngã xuống nền gạch, lưng bị đập vào cạnh bồn hoa, cảm thấy lòng bàn tay và khuỷ chân chà xát xuống đất, rất đau
Xương sống như gãy làm đôi vậy, cô nhíu chặt mày.
Lực này cũng thật mạnh!
Hạ Thần vội khom người đỡ Lương Sở Giao, váy trắng cô ta bị bẩn hết, hốc mắt còn lưng đầy nước, rõ ràng là bộ dạng bị khi dễ, mà người khi dễ cô ta chính là cô!
"Anh Hạ Thần...!" cô ta nhẹ gọi
Cậu ta lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt và giọng điệu tức giận.
"Triển Nha, cô bị điên sao, sao lại có thể đẩy Giao Giao xuống đất như vậy?"
Giao Giao....
Hay cho một từ đẩy
Thì ra lương Sở Giao đang đóng kịch cho cậu ta xem, diễn xuất cũng tốt như vậy không làm diễn viên đúng là uống phí!
Triển Nha hơi chật vật đứng lên, lòng như bị tá dao găm đâm vào, nơi mũi hơi cay, cậu ta là vì cái gì mà không tin tưởng cô đến vậy
Cô cười nhạt lạnh lùng nhìn cậu ta

"Tôi nói tôi không đẩy cô ta ngã cậu tin không?"
Cậu ta im lặng hơi suy nghĩ, Lương Sở Giao thấy vậy vội la lên
"A..."
Hạ Thần nhíu mày lo lắng nhìn cô ta.
"Giao Giao, em sao vậy?"
Cô ta yếu ớt lắc đầu
"Em...!chân hơi đau."
Triển Nha chỉ cảm thấy Hạ Thần lạnh nhạt nhìn cô, dìu cô ta đi, lạnh lùng nói.
"Hy vọng từ nay chúng ta sẽ không gặp lại nữa."
.....
Hạ Thần coi cô là tia nắng nhỏ đã biến mất rồi.

Đã sớm không còn nữa, cô khó khăn mỉm cười, cần níu kéo thì níu kéo, không cần thì chỉ có thể cắt đứt
"Được!"
Không yếu đuối, không khuất phục!
Cô là Triển Nha tuyệt đối không hối hận.....


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK